Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Sắt nhãn châu ngưng trọng nhìn về phía trước tàn ảnh tan biến, hắn đối với các lộ võ công trên giang hồ cũng tương đối nhận biết. Song cứ là Đế Thiên An đem ra đồ hắn không tài nào tìm được nguồn gốc.

Đám người truy đuổi một hồi, theo chân của Vương Nhân Tôn đuổi đến được Đại Phạn Âm Tự. Cả ba người một thú dạ nhập vào bên trong ngôi chùa lớn nhất Vu Điền quốc này.

Lại phát hiện ngôi chùa này không như trong tưởng tượng. Chỉ thấy giữa sân là một cỗ kiệu với phần đỉnh hoa lệ, bên ngoài cỗ kiệu là bốn người cường tráng vạm vỡ cùng hai thiếu niên mặt mũi tuấn tú, xem ra rất có khí phái của thế gia đại môn Trung Nguyên.

Còn hòa thượng râu dài say xỉn vừa rồi đứng ở cửa đại điện, dáng vẻ tinh thần phấn chấn, tay nắm một thanh giới đao, khí thế bất phàm. Dường như hai phe đang giằng co, không ai dám bước lên trước một bước.

Khi đuổi đến nơi thì thấy được Vương Nhân Tôn cầm đao đánh cho Linh Quân Bá Dung mém bỏ mạng, Thẫm Tịnh Chu cũng ra sân, danh tự của hắn cũng được Vương Nhân Tôn xác nhận.

Đế Thiên An lẩm bẩm nói tiếp : “Tiểu Vô Tâm, Tiêu Sắt ai trong hai người các ngươi nói cho ta biết tên thái giám trong kia là ai vậy?”

Tiêu Sắt chậm rãi nói : “Hàng năm lúc hoàng đế Bắc Ly tế bái,đều có bốn tên thái giám đứng ở sau lưng, chia làm Trấn Quốc Bảo Kiếm, Truyền Quốc Ngọc Tỷ, Luật Pháp Điển Tịch, Thanh Hoa Hương Lô, bốn thái giám này cùng với thái giám bạn học lớn lên cùng hoàng đế, hợp xưng Ngũ Đại Giám. Mỗi một người trong bọn họ đều nắm giữ quyền lực khổng lồ, hơn nữa đều là cao thủ nhất đẳng trong nhất đẳng.”

Ngừng một hơi Tiêu Sắt tiếp tục nói : “ tay phải sát sinh, một kiếm vừa ra gió tuyết tàn lụi, tay trái từ bi. Phật châu kinh niệm phách diệt hồn phi, năm đó Ngũ Đại Giám còn là thiếu niên từng phụng sư mệnh rời hoàng cung xông xáo giang hồ, mỗi người đều danh tiếng hiển hách trên giang hồ. Chắc chắn ngươi đả từng nghe qua Chưởng Hương đại giám Cẩn Tiên công công, trong giang hồ chính là Phong Tuyết kiếm Thẩm Tịnh Chu”

“ Cốp” hắn vừa nói xong Đế Thiên An đả cho hắn một cái cốc đầu nói : “ nói thừa nếu ta mà biết còn đi hỏi ngươi, vòng vèo như vậy thật lắm lời”

“ Ngươiii” Tiêu Sắt tay run lên tức giận, hắn đường đường là lục hoàng tử Bắc Ly từ trước đến giờ còn chưa ai dám cốc đầu hắn.

“ Ha ha ha” Lôi Vô Kiệt cười lên, hiển nhiên đối với việc Tiêu Sắt bị đánh hắn trong lòng thích ý không thôi, có điều rất nhanh bị Đế Thiên An tặng thêm một cốc vào đầu, lớn tiếng nói : “ Cười cái gì, yên lặng nghe coi”

Đế Thiên An tiếp lời nói : “ Đúng rồi nếu như tên thái giám này chết ở nơi này, không biết tên hoàng đế kia sẻ có cảm tưởng gì đây, Tiểu Vô Tâm ngươi nói chuyện sau đó có thú vị hơn không?”

Vô Tâm ánh mắt thoáng qua quang mang, thực lực của Thẩm Tịnh Chu vượt xa hắn khắp cả Đại Phạn Âm Tự không ai là đối thủ, mà Đế Thiên An nói hắn chết có thể giết được cao thủ như vậy ngoại trừ Đế Thiên An ra còn ai, tiếu ý nói : “ Hẳn sẻ càng thú vị hơn”

“ Chết, ai chết” Lôi Vô Kiệt lên tiếng.

Tiêu Sắt ánh mắt lay chuyển, rồi nói : “ Nếu như Thẩm Tịnh Chu chết mà nói, không chỉ là thú vị mà là một tràng tai nạn”

Tiêu Sắt nhìn qua Vô Tâm, tiếu ý nói : “Ta nói Vô Tâm hòa thượng, sao theo ngươi đi tới đâu, đều gặp cao thủ nhất đẳng trong nhất đẳng. Hơn nữa đều là một bộ muốn đánh nhau?”

“ Cao thủ nhất đẳng trong nhất đẳng, đánh nhau” Lôi Vô Kiệt liền dò hỏi.

Tiêu Sắt che trán: "Lôi môn dầu gì cũng là giang hồ đại thế gia, sao lại nuôi ra loại người ‘hãng hóa’ như ngươi”

“ Là bổn hóa” Lôi Vô Kiệt lớn tiếng phản bác.

Mà lúc này theo thanh âm lớn tiếng của Lôi Vô Kiệt bên dưới Thẫm Tịnh Chu cũng phát giác còn có người ở đây “ nếu đã đến rồi, cũng xuống đây đi”

"Tiêu Sắt, ngươi nhìn đây là tình huống gì?" Lôi Vô Kiệt phát hiện không khí có chút khác thường, liền hỏi Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt biết đám người bọn họ đả bị phát hiện, cũng chả cần ẩn giấu nữa, lớn tiếng lên tiếng : “Rất rõ ràng, trước đó phe kiệu đang đánh nhau cùng đám hòa thượng, sau đó đánh được một nửa, thì chúng ta tới”

“ Rồi sau nữa” Lôi Vô Kiệt vẫn nghi hoặc.

"Sau đó bọn họ phát hiện, không cần đánh nửa cá lớn nên tới, cũng đã đến”

“Cá lớn? Là chỉ chúng ta?" Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh hiểu ra, đem tay chỉ về mìn

Đế Thiên An nhịn không được vươn tay ra “ cốp” một cái lên đầu hắn : “ Cá lớn là chỉ tiểu Vô Tâm”

“ Ai u” Nghe bên tai Lôi Vô Kiệt kêu đau, Vô Tâm cười nhẹ đứng dậy thân ảnh bước đến hiển lộ ra cho đám người, nói : “Làm phiền Chưởng Hương Đại Giám đường xa ngàn dặm đến tìm ta, đúng là vinh hạnh a”

Nói xong Vô Tâm hay tay để ở sau lưng thân ảnh bay ra thân hình chậm rãi hạ xuống không một tiếng động, tù hơn mấy chục mét độ cao lẫn khoảng cách thân hình lại giống như lông vũ một dạng không một chút trọng lượng, đủ thấy khinh công của hắn lợi hại hơn người : “ Đại Giám”

“Đừng gọi ta Đại Giám, Đại Giám chỉ có vị trong cung kia mới được gọi”

Vô Tâm nghe xong cười nói :“Cẩn Tiên công công”

Thẫm Tịnh Chu đem một tay vuốt lên tóc bên trên trán mình, giống như nữ nhân động tác, nói: "Ngươi cung kính như vậy, ta ngược lại là không quen. Bạch y tà tăng năm đó nâng cốc nói cười với ta đi đâu rồi?"

Vô Tâm cười nói :“Khi đó ngươi đến tìm ta uống rượu, lần này ngươi là tới tìm ta, lại là bắt ta”

“ Mệnh lệnh của người trong cung ta không thể không nghe, nhưng là bảo toàn ngươi cái mạng, ta vẫn làm được” Thẫm Tịnh Chu từng bước một đi về phía trước.

“ Đi đến đó thôi" Vô Tâm bỗng nhiên nói nhìn thấy đối phương dừng bước, xoay lưng nói :“Dọc đường này Tuyết Nguyệt Thành, Cửu Long Tự, Vô Song Thành, Thiên Ngoại Thiên đều tới tìm ta, bọn họ đều nói sẽ không giết ta. Cho nên điều kiện của ngài hình như cũng không hề đặc biệt.”

“Tuyết Nguyệt Thành cũng được, Vô Song Thành cũng xong, ta không giống bọn họ, nếu lần này không đưa ngươi đi được, ta sẽ không do dự mà giết chết ngươi” Thẫm Tịnh Chu nói xong tay đè ở chuôi ngọc kiếm trên.

Lúc này vẫn đang ở lầu cao quan sát ba người Đế Thiên An, nhìn thấy tên hòa thượng mà đám người truy đuổi vác đao ra trợ trận, nhưng Vô Tâm đả xuất hiện phía trước, lưỡi đao chỉ còn cách chưa đến 5cm thì dừng lại, thân ảnh hắn lùi ra sao đến cả đao trên tay cũng rơi xuống cắm lên mặt đất.

“ Ngươi...ngươi” Vương Nhân Tôn thu hồi lại đao khí, hắn không cách nào xún tay được thân ảnh thụt lùi về sau.

Vô Tâm cất lời : “ sao thế? Lần này ông không xuống tay được ư”

Vương Nhân Tôn lảo đảo về sau, trên tay chuôi đao cũng rơi khỏi tay cắm xuống mặt đất, bên tai lại nghe : “ Cẩn Tiên công công là đến tìm ta, còn chuyện giữa hai chúng ta lát nữa hãy nói đi”

Trên nóc nhà, Lôi Vô Kiệt dò hỏi :“ Hòa thượng đó là ai vậy, hình như cũng là một cao thủ”

Đế Thiên An trên tay hồ lô rượu uống lấy, nói : “ Là người Tiểu Vô Tâm muốn tìm”

Lôi Vô Kiệt tiếp lời: “ Chính là người quen nhiều đời của Vô Tâm”

Tiêu Sắt hừ nhẹ khi nghe Lôi Vô Kiệt, nói : “ Ân oán đời trước sao?”

“ Mời công công xuất kiếm” Vô Tâm một tya vươn ra mời

Đập vào mắt Đế Thiên An lúc này chính là tên thái giám mặc bộ áo xanh lục kia rút thanh kiếm, từ chuôi kiếm đến đốc kiếm đều là ngọc xanh lục hai con cá nhỏ bơi lội ở đốc kiếm, theo tay hắn rút ra bộ y phục trên người cũng đổi thành xanh dương thân kiếm tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, xung quanh thân kiếm là những viên băng đá nhỏ xoay tròn.

Chỉ thấy thân ảnh Vô Tâm lao đến trong không trung, thân hình như cá nhỏ bơi trong mặt nước xoay tròn lấy thân hình Thẫm Tịnh Chu lẫn hai tên đồ đệ cũng như bốn tên khiêng kiệu.

Từ người chân khí thúc dục như một tấm lụa lớn tím biếc hiện ra, đem bọn họ vây tròn bên trong tản ra tím biếc vụ khí, trên tấm lụa lớn hư ảo này từng dòng văn tự vàng kim hiển lộ.

“ Đó là gì vậy?” Lôi Vô Kiệt cả kinh lên

Thẫm Tịnh Chu lại hừ một tiếng xem thường, bất vi sở động nhìn huyễn cảnh quanh mình, văn tự kim quang trôi nổi xung quanh trên dải lụa tím. Sau đó hư ảnh nữ tử xinh đẹp hiện ra da thịt phô bày, có chăng những nơi trọng yếu tư mật vẫn che lại.

Thẫm Tịnh Chu lại cười lên để mặt cho hư ảnh nữ tử ve vút mình, cười nói : “ hay, hay, hay lắm. Không ngờ lại là Thiên Ma vũ”

Thẫm Tịnh Chu nói tiếp : “ Chỉ là điệu múa này cần tám con yêu ma cùng múa mới đẹp. Một hòa thượng như ngươi nhảy, cũng quá bình tĩnh quá rồi đấy”

“Hòa thượng này quả nhiên tà môn” Tiêu Sắt lên tiếng

Lôi Vô Kiệt liền hỏi : “ sao vậy?”

Tiêu Sắt đáp : “ Thiên Ma Vũ là tà thuật bất truyền của Mật Giáo, lúc khởi vũ tám ma nữ cùng lúc hết sức mỹ miều dụ hoặc cùng cực, người bình thường chỉ cần nhìn một cái sẻ bị mê hoặc. Phía trước dù là vực sâu vạn trượng, cũng sẻ một chân nhảy xuống”

Lôi Vô Kiệt vội vàng nhìn lại, chỉ thấy hai võ tăng của Đại Phạm Âm tự đã nhắm mắt ngồi xuống, chắp hai tay cao giọng đọc kinh phật, phương trượng vẫn nhắm mắt lắc đầu. Còn thần sắc Bá Dung, Linh Quân cùng với bốn người cao to kia đều đã ngây ngẩn, thân thể rục rịch, bắt đầu từ từ nhảy múa theo dáng điệu của Vô Tâm.

“Hòa thượng, tuy Thiên Ma Vũ này có thể tái hiện tư thái mỹ lệ của tám đại ma nữ, thế nhưng trong mắt ta đám này đả sớm là xương khô máu đọng, nhìn chỉ thấy ghê tởm. Có gì mới mẻ hơn không?” Thẫm Tịnh Chu không một chút ảnh hưởng bởi tám ma nữ dụ hoặc mình nói.

Đế Thiên An gật đầu, đôi mắt chậm rãi mở ra nhìn huyễn cảnh phía trước do Vô Tâm tạo ra, dưới chakra ngụy tạo đôi mắt của hắn chả khác nào so với người thường là bao, tán thưởng : “ Không tệ, có điều lại ngu hắn đả là thái giám, thái giám lấy đâu ra đồ mà bị đám nữ hấp dẫn, tâm lý hắn đả vặn vẹo, nếu như đổi lại là nam nhân biết đâu còn được đây”

“ Ực” Hai người nhịn không được rùng mình khi nghe Đế Thiên An nói, nghĩ đến cảnh tám tên đàn ông khỏa thân tà mị như vậy thật là cay con mắt mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK