Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến đấu vẫn tiếp diễn.

Huyết chiến trong Bát Quái Trận Đồ vẫn không ngừng xảy ra, thương vong dâng cao.

Nhưng cán cân lại nghiêng về phe Thiên Trạch, bởi hắn một bên bổ trợ làm sao không nghiêng cho được chứ.

Chém giết đến trời tối đen thì thế trận đã hoàn toàn nghiêng về phe Thiên Trạch, phe liên minh võ lâm trung nguyên tan tác chim muông và tháo chạy khỏi Thăng Long.

Nhưng chính thời điểm liên minh võ lâm trung nguyên đại thế tháo chạy đi, sắc trời đã về đêm lúc, trong đêm tối, trùng trùng điệp điệp tiếng vó ngựa cùng bụi mù từ xa đến, đại địa cũng như rung chuyển.

Đếm không hết đại kỳ cùng ánh đuốc, một chi quân đội từ xa mà áp thành.

Là Bắc Ly quân đội, hơn nữa là Tống thị bồi dưỡng quân lực.

30 vạn quân đội do Tống thị bồi dưỡng, nằm dưới trướng của Tống Khiêm phát động tiến công công thành.

Kế hoạch của Tống Khuyết trong lợi dụng song phương hỗn chiến mà ngư ông đắc lợi, khi đại chiến qua đi dù thắng hay thua thì Thiên Trạch cũng gặp bất lợi, và chờ khi liên minh võ lâm lùi đi, dùng đại quân nhanh nhất tốc độ mà công thành.

Khi đó Đại Việt đô thành sẽ thương vong thiệt hại lớn, tiến quân sẽ có lợi thế. Cho dù không chiếm được thành thì hắn cũng có thể vây thành và chờ đại quân đến chi viện, lại kết hợp với thế lực hắn bố trí trong đô thành, một khi cổng thành mở ra quân đội vào thành không công chiếm được ư?

Chỉ là kế hoạch biến hóa vượt ngoài dự liệu. Đó là liên minh võ lâm trung nguyên gần trăm vạn lại bị đẩy lùi, là một chuyện mà ai cũng không ngờ đến được.

Trong sự không ngờ đó là cổng thành Thăng Long sau khi đẩy lùi đi võ lâm trung nguyên thì vẫn mở, đại lượng binh sĩ ở trong thành đi ra. Đây là thời cơ tốt cho đại quân công chiếm Thăng Long.

Bí mật quan sát một bên từ xa theo dõi động tĩnh, Tống Khuyết nghĩ ngợi một chút lại quyết định công thành, đây là cơ hội duy nhất để cho hắn có thể lật lại thế cục chiếm lại Gia Lãm.

Đại quân không ngừng di chuyển thì tầm 9 giờ tối đã áp được đô thành Bách Việt.

“ Đại quân đến rồi”

“ Khong xong là đại quân áp thành”

“ Mau rút”

“ Không ra được, chúng ta bị kẹt trong trận”

“ Ha ha ha! Bọn các ngươi giết chúng ta bây giờ cũng chết chung rồi”

“ Man di vương, ngươi chết chắc rồi”

“ Ông trời có mắt! Ông trời có mắt”

“ Đáng hận! Thả ta ra, ta không muốn chết”

Bát Quái Trận trong có vô số kẻ nhao nhao cất lời khi thấy đại quân áp thành.

“ Hôm nay Bản Đế sẽ cho các ngươi biết, đứng trước Bản Đế các ngươi chỉ là gà đất chó sành mà thôi”

Thiên Trạch nhìn thấy đại quân áp thành cao giọng mà nói, thanh âm như sóng quét qua chấn nhiếp hết thảy thanh âm.

Thanh âm vừa dứt, bầu trời hừng hừng hiện lên các thanh phủ đầy hỏa diễm kiếm.

Nhưng kiếm này khác với Tru Tiên, không chỉ là Thái Dương Chân Hỏa nữa mà còn thêm vào linh hồn lực gia nhập, màu sắc hồng vụ áp lực cường đại kinh hồn.

“Luyện Khí! Tru Thiên”

Theo một quát này vừa ra, ngàn vạn ánh kiếm rơi xuống đại quân Bắc Ly.

“ Bắn tên!”

“Mau bắn tên! Hộ thuẫn chuẩn bị!”

“Hí hí hí”

Chứng kiến mưa kiếm tràn đầy nguy hiểm kia rơi xuống, phía Bắc Ly quân đội cũng nhao nhao cả lên, kẻ ứng phó người bị ngựa hí hất tung, hoặc là kẻ vội né đi mưa kiếm rơi xuống chổ....

Song hết thảy đều vô dụng.

Tên bắn lên bị hỏa diễm thiêu đốt.

Hộ thuẫn kiên cố bị đại kiếm rơi xuống xuyên qua, kim loại bị nung đốt, da thịt máu huyết bị đốt cháy....

“ Phừng!!Phừng!!”

Chỉ một đợt mưa kiếm không giết đi toàn bộ đại quân Bắc Ly nhưng lại rơi vào hai phần ba đại quân, ngăn trở đại quân hành quân tốc độ, không chết vì kiếm cũng chết vì dẫm đạp hoặc là ngộ sát lẫn nhau.

Nhưng nguy hiểm chân chính là sau đó, kiếm rơi xuống đóng trên đại địa bộc phát ra hỏa diễm nóng bỏng mà người thường không thể nào chịu nổi, ngựa chết người chết bởi sức nóng kia.

Thậm chí cả cây cối xanh tươi cũng bị nhiệt lượng bức người kia làm cho khô héo và đốt cháy ngay.

Thê thảm tiếng hét vang lên ngay sau đó.

Mà đại quân Bắc Ly hùng dũng tiến đến, tiền quân trung quân rơi vào kiếm trận nơi, bị hỏa kiếm trận đốt chết.

“ Ực!!” Bọn Chu Vạn Lý sợ run người, hắn nhìn từng cái thân ảnh người lẫn ngựa xông ra trong hỏa kiếm trận, thê thảm tiếng thét, từng cái bị đốt cháy chết mà run sợ, so với một đòn trước kia còn uy lực cực đại.

Chỉ trong chốc lát một chi quân sẽ áp thành gây nguy hiểm cho Thăng Long liền bị bại rồi, hơn nữa là bị một người đã bại.

“ Còn ngây ra đó làm gì! Giết hết những kẻ có gan xâm phạm thổ địa Bản Đế. Bản Đế không cần hàng binh. Bất kể là ai tham dự vào liên minh trừ ma hôm nay đều phải chết” Thiên Trạch lạnh lùng nhìn về Bát Quái Trận đồ trong nói.

Một lời này kéo đám thủ hạ lẫn nữ nhân từ trong thất thần đi ra, bọn họ thu hồi sự kính sợ với lực lượng của Việt Đế lại nâng đồ đao chém giết.

“ Ma đầu! Ngươi chết không yên lành”

“ Đừng giết ta! Xin đừng giết ta”

“ Quân hèn nhát, lão tử sợ qua các ngươi! Đến đây”

“ Hắn còn là người ư! Không hắn là ác ma”

“ Liên tục chiến đấu như vậy hắn làm sao có thể....”

“ Lẽ nào hắn đã siêu thoát Thiên Nhân....”

“ Không thể nào.... hắn không thể đạt đến cảnh giới đó....”

Thiên Trạch không để ý đến thanh âm nhốn nháo của đám trừ ma người kia, ngưng tụ một thanh Luyện Khí Chi Kiếm, đánh xuống chổ Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục lẫn gia thần, Đoàn Dự, Tiêu Phong cha con ngưng trọng nhìn vị kia.

Vô luận là ai, giờ này bọn họ cũng đối với vũ lực của vị quân vương này sở ra mà kính sợ.

“ Xoạt!!”

Tiếng rít gió hiện lên, ánh kiếm hiển hiện.

Mộ Dung Phục đồng tử co rút, bọn gia thần hoảng sợ khi thấy vị kia nâng kiếm mà giết chủ tử của mình.

Mộ Dung Phục hốt hoảng, hắn nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

Chính lúc này, giữa lúc Mộ Dung Phục không kịp trở tay kia, một gả tử sĩ áo đen đứng trước đã che chắn cho y, một kiếm đở lấy, y cả người bị đốt cháy hóa tro, Mộ Dung Phục thoát một mệnh.

Bao Bất Đồng, Công Dã Kiền, Phong Ba Ác, Đặng Bách Xuyên đã kịp hồi thần nhảy đến trước cản lại cho chủ tử mình.

“ Xin Việt Đế giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho, Cô Tô Mộ Dung nguyện hoàn trả lại ân tình này” Bao Bất Đồng vội quỳ gối mở miệng xin lấy.

Thiên Trạch không nói lại ngưng tụ một kiếm khác : “ ngươi có thủ hạ tận trung đấy, chỉ là bọn chúng có thể đở thay ngươi mấy kiếm đây”

Đoàn Dự cũng có phần sợ sệt, nói : “ Việt Đế huynh, Mộ Dung Bác đã chết rồi, hay là huynh tha cho huynh ấy đi, đừng tạo thêm sát nghiệp nữa?”

“ Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân sẽ mọc lại. Hắn có gan dám đến Thăng Long giết Bản Đế, tất phải có gan thừa nhận hậu quả của mình làm ra.” Thiên Trạch lạnh nhạt nói, đi đến vài bước kiếm lại hiện và chuẩn bị giáng xuống.

“ Thủ hạ lưu tình” Hai đạo thanh âm vang lên trong đêm, từ tường thành mà đến, hai bóng ảnh như chim én khinh thân đến chổ Mộ Dung Phục.

Là Mộ Dung Thu Địch cùng Mộ Dung Cửu, cả hai vốn thất thần khi chứng kiến Thiên Trạch đem đại quân Bắc Ly tiến đánh tàn sát, thấy y xuống chổ biểu ca mình, may có tử sĩ cản một kiếm mới không mất mệnh, cả hai hốt hoảng vội chạy đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK