Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn giận dường như tắt đi trên gương mặt lão Hagrid, có vẻ căng thẳng : “Ta không bao giờ ngờ tới điều này. Khi cụ Dumbledore nói là ta sẽ bị nhiều khó khăn mới tìm được con, rằng con không biết gì hết, ta vẫn không thể nghĩ ra nông nỗi này. Harry à, ta không chắc là có đủ tư cách để nói cho con biết – rồi sẽ có người nào đó làm điều này – nhưng con không thể đến Hogwarts mà lại không biết gì về bản thân mình.”

Lão quẳng một cái nhìn căm ghét vào ông bà Dursley “Thôi được, tốt nhất là ta nói cho con những gì ta biết. Nhưng mà ta không thể nói cho con hết mọi thứ, đó là một bí mật ghế gớm, nhiều phần trong câu chuyện…Theo ta, chuyện bắt đầu từ một kẻ gọi là – Ta chắc con không biết tên hắn, dù hết sức khó tin, ai ai trong thế giới của chúng ta cũng đều biết”

“Ai vậy?”

“Thôi ta không muốn nói đến cái tên đó. Không ai muốn cả.”

“Tại sao không?”

“Bởi vì thiên hạ vẫn còn sợ. Chuyện này khó giải thích lắm. Đại khái là có một tên phù thủy… ác hóa. Hắn trở nên xấu xa độc ác. Càng lúc càng xấu xa độc ác. Tên hắn là…”Lão Hagrid hạ giọng, không một lời nào được nghe thấy.

Harry đề nghị: “ Hay là bác viết ra vậy.”

“Không – không thể đánh vần tên hắn. Thôi được tên hắn là Voldemort.”Lão Hagrid rùng mình ớn lạnh : “ Đừng bảo ta lập lại tên hắn nữa. Cách đây hai mươi năm… hắn, tên phù thủy ác hóa này, bắt đầu rù quến đệ tử. Cũng lôi kéo được một mớ. Kẻ thì sợ, kẻ thì muốn dựa hơi để chấm mút quyền lực của hắn, bởi vì hắn quả là có nhiều phù phép.

Đó là thời kỳ đen tối, Harry à. Không biết tin ai, không dám kết bạn với người lạ… toàn là chuyện hãi hùng xảy ra. Hắn trùm hết. Dĩ nhiên có người chống lại hắn. Nhưng đều bị hắn giết. Kinh hoàng. Nơi duy nhất còn an toàn là Hogwarts.

Phải biết cụ Dumbledore là người mà kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai - đấy còn kiêng dè. Hắn chưa dám động tới Hogwarts, ít nhất là vào thời đó. Bây giờ ta nói tới ba má của con. Họ là những phù thủy tử tế giỏi giang mà ta từng được biết. Ba con giỏi nhất trong đám nam sinh và mẹ con thì đứng đầu đám nữ sinh.

Điều bí mật là tại sao kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy không rù quến được ba má con. Ta cho là vì ba má con rất gần gũi và thân thiết với cụ Dumbledore nên không dính dáng gì tới phe hắc ám. Có thể kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy muốn đe dọa…, có thể hắn muốn gạt bỏ trở ngại trên đường đi của hắn.

Không ai biết chính xác, chỉ biết cuối cùng hắn đã đến làng của con vào đêm Hội Ma cách đây mười năm. Hồi đó con còn nằm nôi. Hắn đến nhà con và... và”

Lão Hagrid bỗng rút ra một cái khăn tay nhăn nheo dơ hầy để hỉ mũi nghe rột một cái thật to. Lão nói: “Xin lỗi. Chuyện thương tâm quá. Ta quen biết ba má con, những người tử tế hiền lương, những người mà con không bao giờ tìm lại được”

Lão sụt sịt rồi tiếp tục nói: “ Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy đã giết họ và – đây mới là bí mật của câu chuyện này – hắn toan giết cả con. Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, hay chẳng qua hắn đang cơn hứng giết người, ta không rõ, nhưng hắn đã cố giết con mà không được.

Chắc con đâu biết sự tích cái tia chớp trên trán con hả? Đó không phải la một vết thẹo bình thường. Đó chính là vết tích kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy đã để lại khi mà tất cả quyền phép và thần chú của hắn vô hiệu đối với con. Hắn giết được cả ba má con, nhưng đối với con thì hắn không giết được.

Chính vì vậy mà con nổi tiếng đó Harry. Chưa từng có người nào bị hắn kết án mà không chết, trừ con. Những phù thủy giỏi nhất của thời đạ như McKinnon, Bones, Prewetts… mà còn chết dưới tay hắn. Vậy mà con, một đứa bé thơ, vẫn sống.”

Trong trí nhớ Harry bỗng nháng lên một điều gì đau đớn lắm. Lão Hagrid càng kể, Harry càng nhìn thấy rõ tia sáng xanh lè chói lòa, càng nhớ rõ hơn – và lần đầu tiên trong đời, Harry nhớ ra một điều khác: đó là một giọng cười the thé ác độc, lạnh lùng.

Lão Hagrid buồn bã nhìn Harry : ‘Ta đã vâng lệnh cụ Dumbledore đem con ra khỏi ngôi nhà bị tiêu hủy, đem con đến chỗ bọn Muggle này…”

Ông Dursley chép miệng: “Chuyện lảm nhảm”

Harry giật mình nhảy bắn lên. Nó hầu như quên gia đình Dursley vẫn còn trong chòi.

Ông Dursley chắc là đã lấy lại được lòng can đảm, ổng đang nhìn trừng trừng Harry và hai bàn tay thì nắm chặt, nói: “Bây giờ thì nghe đây, thằng nhóc. Tao chấp nhận là có những chuyện lạ lùng về mày, nhưng có lẽ gieo gió gặt bão mà thôi. Tất cả những chuyện về ba má mày, những đồ quái quỉ, hừ, theo tao, thế giới nào không có họ thì chỉ có tốt đẹp hơn mà thôi. Nhập nhằng với bọn tà ma yêu thuật thì rồi cũng kết thúc y như tao đã nói thôi…”

Ngay lúc đó, lão Hagrid nhảy ra khỏi cái ghế dài, rút ra từ bên trong chiếc áo khoác một cây dù. Lão Hagrid chĩa mũi dù vào ông Dursley như thể đó là một thanh gươm.

Lão nói: “Ta cảnh báo ông Dursley – Ta cảnh báo ông, chỉ nói thêm một tiếng nữa là…”

Trước hiểm họa bị một lão khổng lồ đầy lông lá đâm bằng mũi dù, ông Dursley đành để dũng khí của mình xẹp xuống. Ông lại dán sát mình vô tấm vách ván.

“Vậy có phải tốt hơn không?”

Lão Hagrid lầu bầu, hơi thở nặng nhọc, buông người ngồi xuống chiếc ghế dài. Lần này thì chiếc ghế hoàn toàn sụm bà chè.

Harry, lúc ấy vẫn còn một trăm điều thắc mắc, đã vọt miệng nêu lên một câu hỏi quan trọng nhất: “ Nhưng còn lão Vol…, ý quên, kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy, chuyện gì đã xảy ra cho hắn?”

“Câu hỏi hay đó Harry. Biến mất. Tiêu tan. Đúng vào cái đêm mà hắn giết con không được đó, hắn biến luôn. Điều này càng làm cho con nổi tiếng thêm. Hắn biến đi – đó là điều bí mật lớn nhất. Con hiểu chứ? Lúc đó hắn đang ngày càng hùng mạnh. Mắc gì hắn phải bỏ đi.

Một số người cho là hắn đã chết. Ta cho là hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma. Ai biết hắn có còn đủ chất người để chết hay không? Một số người cho là hắn vẫn còn đâu đó, luyện lại phù phép chờ thời cơ. Nhưng ta không tin. Người từng theo phe hắn bây giờ đã ngã về phe ta, một số đã bừng tỉnh cơn mê, hắn có quay lại thì người ta cũng không thèm theo hắn nữa.

Hầu hết bọn ta cho rằng hắn vẫn còn đâu đó, nhưng có lẽ đã mất hết quyền phép. Hắn hết xí quách rồi. Chính phép lạ của con đã chấm dứt đời hắn, Harry ạ. Có điều gì đó đã xảy ra vào đêm đó mà hắn không thể nào ứng phó nổi. Ta không biết điều gì. Không ai biết cả. Nhưng chắc chắn là cái điều làm tiêu biến kẻ – mà – ai –cũng – biết – là – ai – đấy có liên quan đến con.”

Harry bình tĩnh nói: “Bác Hagrid à, con con chắc là bác đã nhầm lẫn, con không tin con có thể là một phù thủy được.”

Lão Hagrid ngạc nhiên xuýt xoa: “Không phải là phù thủy hả? Con chưa từng làm ra phép lạ nào khi con nỗi giận hay sợ hãi sao?”

Harry ngó chăm chăm ngọn lửa. Bây giờ nó bắt đầu suy nghĩ về chuyện này… Mọi chuyện rắc rối từng xảy ra khiến cho dì dượng nó nổi cơn tam bành đều xảy ra vào những lúc nó giận quá hay sợ quá.

Khi bị băng của Dudley rượt đuổi gần quá, bỗng nhiên nó thấy mình bức xa chúng… Lúc quá sợ phải đi đến trường với cái đầu trọc lóc buồn cười, tóc nó bỗng mọc dài trong một đêm… Và lần cuối cùng Dudley kiếm chuyện đánh nó thì bị dần cho một trận te tua mà không hề có ý thức mình đã hành động ra sao. Còn con rắn Boa constrictor, chẳn lẽ là do chính nó thả ra ư?

Harry nhìn lại lão Hagrid, mỉm cười và nhận lại được tia vui mừng tán thưởng trong mắt.

“Thấy chưa? Harry Potter, để rồi con xem, con không chỉ là một phù thủy, mà con sẽ nổi tiếng ngay ở trường Hogwarts.”

Ông Dursley không chấp nhận thua mà không chiến đấu đến phút cuối cùng, rít lên: “Ta đã nói là nó sẽ không đi học trường đó. Nó sẽ hập học trường Tường Đá, như vậy là tử tế lắm rồi. Ta đã đọc những lá thư và tất cả những thứ nhảm nhí no cần có theo để học trường quỷ thuật đó, nào là sách thần chú, cây đũa phép, và…”

Lão Hagrid gầm gừ: “Nếu Hagrid muốn, thì một Muggle bự như ông cũng không thể cấm cản được no. Chà cấm đứa con trai của nhà Potter đi học ở Hogwarts! Có điên không đó? No mới sanh ra là được ghi danh vào trường đó rồi. Nó sẽ vào học trường pháp thuật và ma thuật xịn nhất thế giới.

Sau bảy năm học ở đó nó sẽ thành người mà bây giờ không ai hình dung nổi đâu. Ở đó nó sẽ học chung với những đứa trẻ cùng loại với nó và sẽ được chăm sóc bởi vị hiệu trưởng vĩ đại nhất mà Hogwarts từng có, cụ Albus Dumbledore…”

Ông Dursley kêu to: “ TA SẼ KHÔNG TRẢ ĐỒNG XU NÀO CHO LÃO NGỐC ẤY DẠY THẰNG NHỎ NHỮNG TRÒ QUỶ QUÁI”

Lão Hagrid bèn gầm lên như sấm nổ đồng thời múa tít cây dù trên đầu ông Dursley : “ĐỪNG BAO GIỜ… XÚC PHẠM… ALBUS SUMBLEDORE… TRƯỚC… MẶT… TA”

“ Đủ rồi” Một thanh âm từ bên ngoài vang lên truyền đến tai đám người, nguyên bản đang cuồng bạo phẩn nộ Hagrid khi nghe được thanh âm này cũng yên lặng lại, thần sắc cung kính, cây dù kia cũng được xếp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK