Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phi Quang, Đàm Hoa Liên cùng Liêu Sơn Phủ đám người mở to mắt nhìn tràng cảnh chấn nhiếp kia, chỉ một người một cây đao lại xuất ra một chiêu ghê gớm đủ sức đối phó mấy trăm người.

“ Phanh! Phanh! Phanh!!”

Liên tiếp thanh âm bạo tạc vang lên, đao lửa kinh hồng trút xuống cùng Tống Võ Môn đệ tử va chạm, nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Đất đá tứ tán, huyết nhục đan xen với cháy khét, không ít cái thân ảnh ngã xuống hoặc bị chấn văng, trên y phục bị hỏa diễm thiêu đốt.

“ Graoooo”

Một tiếng rồng ngâm, một đầu hỏa long khổng lồ đột ngột hiện ra, từ trên trời giáng xuống công kích lấy bên dưới một nhóm người. Trực tiếp tạc lấy một cái hố lớn, vài tên xui xẻo vừa né được một kích hiểm đã ô hô tai hai mất mạng.

Thanh âm đinh tai cũng lặng đi, khói bụi rời đi nhường chổ cho chiến trường đẫm máu hiện ra. Chỉ một đòn của Đế Thiên An sử xuất đã đem thủ hạ đi theo của Lưu Viên Tán loại đi một nữa.

“ Mạnh! Mạnh quá” Lưu Viên Tán chống kiếm mà đứng, đôi mắt mở to hiện lên kinh sợ nhìn đám thủ hạ người chết kẻ bị thương xung quanh mình.

Bản thân là môn chủ Tống Võ Môn, hắn ngày đêm luyện tập Truy Nghĩa Huyễn Ảnh Kiếm Thuật dành riêng cho môn chủ. Cho dù không phải Tuyệt Đỉnh cao thủ nhưng trên võ lâm cũng hiếm có đối thủ, nhưng hôm nay sự tự tin của hắn đã bị đả bại hoàn toàn.

“ Sưu!!”

Chính ngay lúc này, một vệt hỏa hồng quang mang lao đến, khí thế mạnh mẽ vô cùng, đó là một cây đao lửa cùng một hỏa nhân.

Đao trước người sau, Đế Thiên An sử xuất ra Tung Hoành Gia tuyệt học chí cao của Tung Kiếm phái, một chiêu Bách Bộ Phi Kiếm à không Bách Bộ Phi Đao không chê chỗ nào, như lưu tinh lao đến Lưu Viên Tán.

Hỏa Long Đao đã nhận chủ dưới Đế Thiên An thúc dục, đao ý cuồng bạo hủy diệt đến nghẹt thở đè ép không gian, đao ý mãnh liệt khóa chặt lên người Lưu Viên Tản khiến hắn khó mà thoát ra được, chỉ có thể đón chờ tử vong sắp đến.

“ KENG!!!”

Chính ngay lúc sinh tử chi nguy ập đến với Lưu Viên Tán, từ phía sau bốn vệt lưu ngân nhảy đến vị trí Lưu Viên Tán, là bốn cái lão già cầm trên tay đại đao kịp xuất đao giải nguy cho môn chủ Tống Võ Môn.

“ Phanh!!”

Giằng co trong giây lát, nháy mắt sóng kìnhbạo phát mà ra.

Đế Thiên An bị kình lực đẩy lùi, tại không trung lộn một vòng sau đó tiếp lấy mặt đất.

“ Sưu!!” Đàm Hoa Liên nhìn thấy Đế Thiên An bị đẩy lùi lập tức nâng kiếm nhảy đến phía trước, ánh mắt quan tâm dò hỏi : “ huynh, không sao chứ”

Đế Thiên An lắc đầu tỏ ý không sao.

“ Hội đồng trưởng lão” Từ nguy hiểm đi ra, Lưu Viên Tán bị sóng kình đẩy lùi một đoạn thầm thở phào một hơi, sau khi nhìn người đến cứu mình một màn là ai giật mình biến sắc mà kinh hô.

Hắn không nghĩ đến người cứu mình một mạng lại chính là những lão già mà hắn cho là lỗi thời cổ hủ. Những kẻ mà hắn đã đuổi đi.

“ Tất cả đứng lên bảo vệ chủ nhân! Kẻ nào bỏ chạy làm ô danh Tống Võ Môn, hội đồng trưởng lão quyết không tha” một cái lão già nâng đao nhìn về đám môn hạ xung quanh , cao giọng quát lớn

“ May quá, đã có hội đồng trưởng lão ứng cứu”

“ Chúng ta không phải sợ nữa rồi”

“ Có các vị ở đây chúng tôi xin sẵn sàng nghe lệnh”

“ Anh em ơi! Cầm kiếm lên chiến đấu đi”

“ Giết chúng đi”

Trưởng lão hội là do thuộc hạ của môn chủ Tống Võ Môn tiền nhiệm tạo thành. Mỗi một người trong trưởng lão hội đều hết sức thiện chiến, võ công ai nấy mạnh mẽ, các đệ tử trong Tống Võ Môn ai nấy đều biết hơn nữa uy tín cũng rất cao.

Chiến lực thậm chí so với Hắc Phong Hội các vị đội trưởng cũng không kém. Thậm chí đội trưởng đội biệt kích số 5 đi theo bảo hộ cho Hàn Phi Quang, vết sẹo trên mặt của Hưng Quân chính là bị Quang Đông Huy lưu xuống.

Sự xuất hiện của bốn cái trưởng lão như Định Hải Thần Châm, khiến những môn nhân bị vũ lực Đế Thiên An làm cho sợ hãi tỉnh táo lại, sĩ khí bừng bừng.

“ Chủ nhân! Xin hãy thứ tội vì chúng tôi cứu viện chậm trễ” bốn cái lão già nhanh chóng chống đao quỳ xuống hành lễ trước Lưu Viên Tán.

Lưu Viên Tán nội tâm cảm động song hắn lại trở ngại mặt mủi, bướng bỉnh không nhận nhân tình : “ ta đã bảo không muốn nhìn thấy các ngươi kia mà”

Nhìn thấy chưởng môn xoay người đi, một lão già khác quay sang hỏi đại huynh của mình : “ trưởng lão, các đệ tử bị thương khôn ít, địch nhân lợi hại, ta không mau ra tay e rằng hậu quả sẽ khôn lường”

Đứng đầu trưởng lão hội Quang Đông Hy nghe xong nâng đao đứng dậy, nói : “ được, giải quyết địch nhân trước”

Đế Thiên An nhìn bốn cái lão già kia nâng đao đi đến, trang nói : “ Ta cứ tưởng Tống Võ Môn chỉ là một phường tiểu nhân bỉ ổi, không nghĩ còn bốn cái lão già trung nghĩa như các ngươi. Đúng là đáng buồn đáng tiếc thay”

“ Hỗn đản! ngươi dám sỉ nhục Tống Võ Môn” Lưu Viên Tản nghe được lòng giận giữ, đôi mắt tràn đầy nộ hỏa như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ kia.

Mà không chỉ mình Lưu Viên Tán những môn nhân Tống Võ Môn khác cũng bị xúc phạm, giận giữ mắng nhiếc.

“ Tống Võ Môn danh tiếng lẫy lừng, cho dù lão phu hôm nay có mất mạng trước các hạ, cũng quyết không để Tống Võ Môn chịu dơ bẩn” Quang Đông Hi hiển nhiên không chút dể chịu khi nghe người khác xúc phạm tông môn mình, cầm đao trực chỉ khí thế thấy sết không sờn.

“ Tống Võ Môn trước kia thế nào ta không rõ. Nhưng Tống Võ Môn hiện giờ, không lấy nhiều đánh ít. Không dùng Phích Lịch Tán đánh lén ta. Lại mượn tay Độc Nhãn Kim Sơn cùng Liêu Sơn Phủ giết chúng ta. Chừng ấy thủ đoạn bản thân ta đã lãnh giáo đủ rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK