Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian qua mau, chừng hai tiếng đồng hồ cơ hồ vượt qua gần bốn ngàn dặm đường, Thiên Trạch đã mang Diễm Linh Cơ; Phó Quân Sước đến một tòa đại thành.

Trên cao nhìn xuống tòa thành đường sá lẫn kết cấu đều lộ rõ qua tầm mắt cả hai.

Tòa thành gồm có ba bộ phận: ngoại quách thành (thành bao bên ngoài), nội thành và phủ thành chủ tổ hợp thành.

Nội thành và Phủ thành chủ nằm ở phía chính bắc, bên trong ngoại quách thành là các phường phía trái, phải và phía nam của nội thành thành và phủ thành chủ. Ở giữa là Chu Tước đại lộ phân chia tòa thành thành hai quận đông tây.

Ngoại quách thành có tất cả mười một con đường theo hướng nam bắc, còn theo hướng đông tây có mười bốn con đường, ngang dọc giao nhau tạo nên một trăm mười khu phố trong ngoại quách thành.

Trong số đó có ba con đường hướng nam bắc và ba con đường hướng đông tây là các con đường giao thông chủ đạo của thành. Con đường lớn nhất và phồn hoa nhất chính là Chu Tước đại lộ, rộng bốn mươi trượng.

Tòa thành này ngoài Chu Tước đại lộ, nổi tiếng nhất là Đô Hội thị và Lợi Nhân thị phía đông nam và tây nam phủ thành chủ, lần lượt chiếm lấy hai vị trí này.

Trong hai khu này có bốn con đường, giao nhau hình thành bố cục như miệng giếng, chia toàn bộ khu vực này thành chín khu nhỏ, mỗi khu bốn mặt đều là mặt đường, các cửa hàng của đủ mọi ngành nghề đều quay mặt ra đường để buôn bán làm ăn.

Bên trong mỗi khu đều có các con đường nhỏ để tiện đi lại trong khu.

Đô Hội thị và Lợi Nhân thị là hai nơi nhiệt náo nhất trong thành, tửu lầu, quán ăn mở cửa bán hàng suốt ngày đêm, có thể nói thiên đường phồn hoa này của thành không hề có khái niệm đêm ngày.

“ Tòa thành này thật lớn, ở Bắc Ly cũng rất ít có tòa thành như vậy.” Diễm Linh Cơ quan sát một hồi rồi nói : “chủ nhân, người nói đây là tòa thành nào?”

Thiên Trạch trả lời : “Trường An”

Diễm Linh Cơ suy nghĩ rồi nói : “thành Trường An năm xưa là đất của Dương Tố, sau khi chính biến thất bại bị trảm thủ, đất phong nơi này bị thu về và không được ban cho bất cứ vương gia nào. Linh Cơ có nghe nói, trong thành có một cái bí mật. Cái bí mật này không chỉ thu hút Bắc Ly quân vương mà còn giang hồ hảo thủ muốn lấy”

Thiên Trạch chậm nói : “ Dương Công bảo khố”

Trường An thành luận quy mô cùng phồn vinh được xếp vào Bắc Ly quốc thứ 9.

Thứ nhất chính là kinh đô Bắc Ly quốc Thiên Khải, còn thứ hai chính là Độc Cô Thành, thứ ba Tuyết Nguyệt thành, thứ tư Dương Châu, thứ năm là Dương Lạc, thứ sáu là Thái Nguyên, thứ bảy Sơn Thành, thứ tám Hành Dương, và cuối là Trường An.

Tòa thành này vốn nằm trong đất phong Dương Bá hầu Dương Tố.

Thời đó Dương Tố là người có ảnh hưởng lớn nhất trong triều đình nước Bắc Ly, y giữ chức Tả Tướng quốc trong triều Bắc Ly dưới thời Thái An vương, cùng với Hữu Tướng quốc Đổng Chúc là hai trọng thần trong triều.

Mà anh trai của y Dương Kiên là Thượng tướng quân trong triều, Dương thị có thể nói là thế lực mạnh mẽ nhất trong triều Bắc Ly.

Thế lực họ Dương càng ngày càng lớn mạnh, quyền lực của Dương Tố mỗi lúc một lớn hơn khiến dã tâm của hắn cũng lớn mạnh lên.

Dương Tố không an phận, hắn muốn Bắc Ly quốc hoàng thất đổi họ.

Tuy nhiên âm mưu soán vị không thành, Dương Tố cả nhà chết thảm còn Dương Kiên cũng vì đó mà chịu liên lụy, đối mặt với tình cảnh phải bị tru diệt cửu tộc, Dương Kiên mang theo người nhà cùng thân thuộc qua đất Tống mà lánh nạn.

Dương thị thế gia nước Bắc Ly không còn, mà đất phong nơi này bị Thái An vương thu hồi, cho dù kinh qua hai đời Bắc Ly vương thì mảnh đất này vẫn không được phong cho bất cứ ai, chỉ có Thái Thú trông coi, hơn nữa còn được trọng binh canh giữ.

Bởi tại tòa thành này trong, có một thứ mà để cho Bắc Ly vương muốn truy tìm, càng không muốn để cho bất cứ thế lực nào nhúng chàm đến.

Dương Công bảo khố.

Thứ mà giang hồ thế lực lớn nhỏ cũng như triều đường đều mơ ước có được nó.

Tại Dương Công bảo khố bên trong, là kim ngân tài bảo các loại vũ khí, bất cứ thế lực nào có được, liền có thể trong nháy mắt bành trướng lớn mạnh.

Dương Công kho báu đặt dưới lòng đất thành Trường An, là một tòa pháo đài cực kỳ kiên cố, tiến vào có thể công lui có thể thủ, phòng ngự kín kẻ.

Là Dương Tố năm xưa vì tranh đoạt vương vị lén lút tích súc lực lượng, rèn đúc binh khí tồn trảo lương thực nuôi dưỡng tư binh....

Dương Công bảo khố chính là một cái môn khách của y tốn hao công sức cùng tài lực chế tạo. Chờ thời cơ thích hợp thì chiếm ngôi vị. Tiếc thay sự còn chưa thành đã bại, tuy nhiên chết đi nhưng bảo khố thì vẫn còn.

Nhiều người đều biết Dương Công bảo khố ở tại Trường An thành, nhưng đến nay vô luận là ai cũng không lấy ra được mốn món gì?

Có bao nhiêu cái cửa ra vào ? ở cơ quan khởi động trước, hết thảy cửa ra vào đều đóng kín, dù cho đem toàn bộ Trường An xoay chuyển, nhưng không sờ tới Dương Công bảo khố bóng dáng.

Hơn nữa bên trong bố trí bẫy rập cơ quan vô số, muốn lấy đi được đồ bên trong cho dù là đại quân đến cũng mất mạng vô ích.

Tuy nhiên các đời Bắc Ly vương vẫn muốn lấy ra nó làm giàu quốc lực, càng không nguyện để các thế lực khác có được, thành ra mới có chuyện tòa thành này không có vương thất sở thuộc đất phong.

Bởi Bắc Ly vương lo sợ kẻ kia đoạt được bí bảo bên trong mà phản loạn, quân đội bố trí cũng là vì ngăn các thế lực khác lấy ra.

Tuy nhiên Thái Thú trông coi nội chính quản hạt tòa thành này là người Tiêu thị, là Tiêu Nhược Cẩn có thể tin được mà cử đến, một mặt thì cai quản Trường An một cái khác trong tối chính là ngày đêm điều tra cùng đề phòng Dương Công bảo khố bí mật.

Song đã mấy chục năm trôi qua, Dương Công bảo khố vẫn là một cái mê.

“ Soạt!”

Thiên Trạch thông qua Độn Không Thuật mang Diễm Linh Cơ; Phó Quân Sước cướp xuống tòa thành bên dưới, thông qua Chú Tiềm Thân, Thiên Trạch bế lấy Phó Quân Sước cùng Diễm Linh Cơ bước đi trên đường mà không ai chú ý đến, dù ngoại hình và y phục đều hấp dẫn người nhìn.

“ Quả là phồn thịnh” Diễm Linh Cơ song hành cùng Thiên Trạch bước chân trên Chu Tước đại lộ, liền bị khí thế thâm sâu hùng vĩ của một tòa thành cùng dòng người tấp nập qua lại, so với Gia Lãm thì gấp mấy lần, cất lời cảm thán.

Nàng đã biết Thiên Trạch mang nàng đến nơi này làm gì, chính là muốn đào Dương Công bảo khố lên chuyển đi, người thường cho dù biết được vị trí bảo khố ở đâu nhưng muốn đem ra tòa thành này, khó khăn vô cùng.

Nhưng với nam nhân bên cạnh nàng tin tưởng là chuyện dễ dàng. Bởi y có trong tay thứ bảo bối mà không ai có thể nghĩ đến, chỉ cần tìm được bảo khố chố, đem cả tài bảo khổng lồ dời đi cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa Phó Quân Sước lại biết về Dương Công Bảo Khố, chỉ cần tìm được lối vào, vậy thì bảo khố kia cũng nhanh rơi vào tay bọn họ.

“ Sau này, Gia Lãm còn phồn thịnh hơn nơi này gấp trăm lần” Thiên Trạch nhìn qua tòa thành, chậm nói.

“ Ân” Diễm Linh Cơ gật đầu, nàng tin tưởng, bởi nàng đã biết nam nhân bên cạnh mình đã không còn là trước kia Thiên Trạch.

Cả hai tiếp tục đi trên con đường là trục nối liền nam bắc thành Trường An này, vừa tham quan lấy tòa thành cùng dò la một ít thông tin.

Để dẫn nước, hai bên các con đường lớn trong thành đều là các con kênh dẫn nước nhỏ, tại vị trí giao nhau giữa đường bộ và kênh dẫn nước là những thạch kiều, đây là kiến trúc rất đặc sắc của thành Trường An.

Hai bên đường lớn còn trồng cây cổ thụ, bất quá lúc này là giữa mùa thu, các tán cây đều xuất hiện lá úa vàng, thỉnh thoảng theo gió phiêu tán.

Trên đường xe ngựa đi lại, người đi bộ nườm nượp .

Hai bên Chu Tước đại lộ vô luận là cửa hàng hay nhà dân, theo quy định của triều đình đều phải xây thành những đại trạch viện (nhà lớn), nhà cửa san sát nhưng đều có sân rất rộng.

Nhà của dân thường thì sơn tường màu trắng, có cấu trúc xen kẽ nhau. Phía trước có cửa gỗ lớn, tường cao nhà sâu, có đường chạy vào trong, cực kỳ yên tĩnh bình hòa, khác hắn sự nhiệt náo ở ngoài đường lớn.

Những nhà phú hộ thì cực kỳ hoa lệ nguy nga, rõ ràng được tận tâm tư kỹ xảo trang trí điểm phô, mái nhà cái thẳng cái cong, quy pháp bất đồng nhưng đều được điêu khắc rất đẹp và tỉ mỉ.

Dọc đường đi, những điểm giao thông quan trọng của Trường An đều được Bắc Ly binh canh gác, giới thị thâm nghiêm. Xem thì rất bình thường nhưng nếu tiếp cận phủ thành chủ thì quân lính sẽ biết ngay, bởi vị trí quan trọng đều có rất đông lính gác.

Đến khi đêm xuống, Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ chọn một cái khách điếm bình thường dừng chân, dung mạo cùng y phục cũng thay đổi để tránh nhiều người chú ý.

Vừa nghỉ ngơi dùng bửa lại tra hỏi một chút thông tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK