Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối lại xuống, Tân Trịnh thành, Tướng quốc phủ trạch.

Đứng tại một lầu các, Trương Khai Địa ngắm nhìn bên dưới hồ cá, gương mặt hắn ngưng trọng tràn đầy sầu lo, cất lời : “ từ Duệ Lân Quân một áng cho đến dọn đi quốc khố, rốt cuộcViệt vương làm thế nào có thể đem tài sản nhiều như vậy dời đi?”

Đứng ở phía sau, trung niên tuổi gương mặt có phần tựa như chính là con trai của Trương Khai Địa, Trương Bình nghe xong cha mình, nói : “ đây là điều mà hài nhi nghi hoặc không thôi? Đáng sợ là trong đêm náo loạn, thủ hạ của y giống như màn đêm ẩn kín”

Khi quốc khố bị dọn đi, ưu tiên hàng đầu chính là tìm về quốc khố. Theo phán đoán của Tướng quốc và Cơ Vô Dạ đều cho rằng tài phú vẫn còn trong hoàng cung.

Nhưng một ngày sắp qua , cho dù đào sâu ba thước đất vẫn chưa tìm thấy bất cứ manh mối nào để lại trong hoàng cung.

Trương Bình lại nói : “ Khi Việt vương hiện thân, thu hút mọi ánh nhìn ở Thương Ly Quân rồi náo động bỏ chạy. Đến tối hoàng cung dạ tập, sau đó lại thừa cơ công kích phủ đại tướng quân.”

“Việt vương lại xuất hiện náo loạn khắp đô thành, rồi lại rời đi thoát khỏi tai mắt của vô số người. Trừ khi ngài ấy có bản lãnh có thể mọc cánh bay đi, thì còn lại y vẫn ở trong thành này, tồn tại dưới một lớp thân phận khác khó ai mà lường ra”

Gật đầu đồng ý với ý kiến của con mình, Trương Khai Địa vuốt râu : “ Vu thuật Bách Việt quỷ dị khó lường. Hiện tại Hàn quốc đã lâm vào nguy hiểm nhất từ khi dựng quốc ”

Hàn quốc lãnh thổ phía tây giáp với Tần, phía bắc giáp Ngụy và Triệu, phía đông giáp Tề, phía nam giáp Sở và Việt.

Tứ phía đều là chiến địa, một khi quốc khố và Đế Thiên An đem sự việc nhiều năm trước của Hàn An công bố, chỉ cần một cái danh thích hợp cũng đủ phát binh tiến đánh.

Trong các nước, Ngụy quốc tương đối hòa hoãn bởi thái hậu nước Ngụy cùng với Hàn vương có quan hệ cô mẫu. Triệu vẫn còn đang hồi phục sau trận chiến Trường Bình, chỉ còn lại Sở và Tần.

Mà cả hai nước này đều có quốc lực mạnh mẽ hơn Hàn rất nhiều, nhất là nước Hàn chắn ngang lối thông ra vùng bình nguyên Hoa Bắc của Tần, so với Sở quốc thì Tần quốc càng muốn đánh hạ Hàn quốc hơn.

Cho dù các nước không phát binh đánh Hàn, thì quốc khố bị mất đi sẽ làm suy giảm quốc lực hơn. Không có quốc khố liền không có lương bổng chu cấp cho các quan viên, hoặc lương thực chu ứng cho quân đội..

Muốn giải quyết thì chính là tăng thuế, song một khi tăng thuế lên cuộc sống người dân liền khốn khó thêm. Càng kéo dài tình thế có thể dẫn đến bạo loạn.

“ Đạp đạp đạp!!”

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, một gã sĩ binh từ phía sau đi đến phụ tử Trương Bình trên tay cầm cuộn thẻ tre, đi đến hành lễ rồi cung kính dâng, nói : “ đại nhân, đây là theo yêu cầu của ngài, các nơi xảy ra thương vong trong thành Tân Trịnh”

Trương gia năm đời cầm ấn Tướng quốc, địa vị tại Hàn quốc vô cùng lớn. Tích xúc thế lực tuyệt không nhỏ, tất nhiên có tai mắt riêng cho mình.

Ngay khi náo động trong thành xảy ra, thương vong vô số. Bằng dưới trướng tai mắt liền thu thập thông tin, các nơi mà Đế Thiên An đã đi qua. Từ đó muốn kiếm chút manh mối để lại, hiểu rõ hơn về kẻ gây hiểm họa cho Hàn quốc.

Trương Bình đem tay bắt lấy, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ rời đi, rồi đem quyển trục cho phụ thân mình.

Trương Khai Địa mở ra quan kháng bên trong nội dung, mày nhíu sâu khi thấy số liệu tạm thời ghi lại trên đó, địa điểm những nơi mà Bách Việt Đế Thiên An hiện thân trong đêm, nói : “ có đến ba mươi chổ y xuất hiện và gây án.”

“ Trong thành các kiến trúc đan xen, Việt vương lợi dụng nó làm nơi che đậy” Trương Bình suy ngẫm, nói : “ càng gây ra nhiều nơi hỗn loạn, y lại càng có lợi. Sau đó lại giả dạng binh sĩ nước ta bằng vào thân thủ mà rời đi”

Trương Khai Địa gật đầu, đem quyển trục đưa cho con mình xem, nói : “ từ việc gây án đến rời đi đều chặt chẽ tỉ mĩ, một mình Việt vương không thể làm hết các khâu được. Bên trong thành có nhân lực tiếp ứng. Mà những kẻ này cũng rất khó phát hiện ra, hiểu rõ bố trí trong thành Tân Trịnh và hoàng cung”

Thân phận của Đế Thiên An bây giờ cực kỳ tôn quý, là quân vương một nước. Y mạo hiểm đến Tân Trịnh, gây ra náo động lớn như vậy hắn không tin y chỉ đi một mình.

“ Hẳn là! Người trợ giúp cho Việt vương hẳn có địa vị không nhỏ trong thành. Chứ không phải là đám chết thay mà Cơ Vô Dạ đẩy ra” Trương Bình đem quyển trục nhìn một lượt, nói ra phán đoán.

Trương Khai Địa trầm mặc vuốt râu gật đầu đồng ý thuyết pháp con mình.

“ Có lẽ quốc khố chính là ở bọn họ trong tay. Và chờ có cơ hội đem nó tuồn ra ngoài, hoặc chờ đợi thời cơ đến” Trương Bình ngưng trọng nói.

“ Ukm!!” Trương Khai Địa gật đầu, nói : “ hiểu rõ bố trí hoàng cung, nội chính trong thành Tân Trịnh và vị trí quốc khố. Những kẻ này có thể là đồng liêu trong triều, hoặc có thể ở ngay bên cạnh Vương thượng”

Chỉ có như vậy mới giải thích vì sao Bách Việt Đế Thiên An có thể trong thành Tân Trịnh náo ra động tĩnh lớn mà không bị bắt giữ.

Bằng không một kẻ ngoại lai làm sao có thể ở trong đô thành gây ra kinh thiên động địa án, rồi thoát hiểm an toàn được.

Mà trung tâm của sự chú ý, kẻ gây ra Tân Trịnh địa chấn, lúc này đã không còn tại Hàn quốc thổ địa. Mà hắn trong đêm di chuyển đến một người hàng xóm khác hỏi thăm sức khỏe, giống như Hàn quốc mượn một ít tiền.

“ Trần Dĩnh!” Đế Thiên An từ trên bầu trời quan sát bên dưới đô thành, nhếch môi cười.

Trần Dĩnh là quốc đô của Sở quốc, đương nhiên so với các tòa thành khác sầm uất hơn rất nhiều, nơi này toàn là tông thất vương công quý tộc là một trong những tòa thành giàu có nhất nước Sở.

Đô thành trọng điểm của một quốc, trị an so với các nơi khác càng cường, bình thường rất ít kẻ tại ban ngày ban mặt dám nhiễu loạn trị an. Nhất là khi không lâu trước, trong đêm đô thành đột nhiên bị tập kích, từ đó trở đi đô thành tuần tra càng sâm nghiêm.

Nhưng một đêm này, tại cổng thành Trần Dĩnh phía nam có kẻ lại cả gan giết người, mà người chết lại là quan binh thủ thành, y không những không chạy mà còn giết vào trong.

“ Đi” Đế Thiên An từng bước đi đến, trên tay ngưng tụ ra lôi chakra cầu, quát lớn một tiếng thả ra lôi cầu ngưng tụ.

Lôi cầu cắt qua không khí, để lại cơn gió nhẹ dao động tản ra khiếp người lực lượng, bay đến hai mươi mét phía trước chính diện nghênh đón một nhóm quân binh đang đuổi đến.

“ Oanh”

Lôicầu toàn bộ bạo nổ, giống như một khỏa TNT thuốc nổ, nháy mắt đem con được đục thành một cái hố lớn, đám quân Sở gần 30 binh sĩ bị kình lực dội văng đi, đều hộc máu chết ngay.

“Đến rồi” Đế Thiên An gằn giọng khi thấy được phía xa đuổi đến hàng ngàn quân binh, nhưng để hắn chú ý chính là cái tên mặc giáp trụ gương mặt góc cạnh, tay cầm một thanh khá to trường kiếm.

“ Người đâu lên bắt hắn, kẻ nào bắt được thưởng cho vạn lượng hoàng kim” thống lĩnh quân sĩ nước Sở vội vả hô lớn một tiếng.

Con mắt y tràn đầy nóng bỏng, nhìn cái thân ảnh cực kỳ bắt mắt không lẫn vào đâu được kia. Tuy chỉ lần đầu gặp gỡ, nhưng hắn nhận ra ngay, cái ngoại hình của Việt vương Đế Thiên An đã sớm lan truyền theo chân các thương nhân Bách Việt hay người Sở rồi.

Chưởng quản phòng ngự đô thành, chịu trách nhiệm canh giữ cấm cung nước Sở, là một trong những người mà Sở Khảo Liệt vương tin tưởng, Lý Viên.

Lý Viên không phải thuộc Cảnh, Chiêu, Khuất tam tộc lại càng không có quân công chiến tích gì đáng kể. Nhưng hắn có thể ngồi lên được chức vị này đều là nhờ hai người trợ giúp mà ra.

Một người đứng dưới một người trên vạn người, là Lệnh Doãn đương thời của Sở quốc.

Còn người còn lại là một nữ tử trong hậu cung giai lệ của Hùng Điên, mà nữ nhân này chính là thân muội của hắn.

Lý Viên nhờ vào hai người này ở bên tai Hùng Điên mà có được chức vị to lớn trong Sở đô, trong triều nhất là Binh gia tướng lĩnh hiển nhiên không ít người xem thường hắn, song lại e ngại người chống lưng cho hắn mà không nói mà thôi.

Hiện tại đại quân nước Sở xuôi nam công đánh Thiên Hạ Vô Song thành thất bại nặng nề, đây có thể xem như là một chuyện chấn động với Sở đô.

Ai cũng biết rõ lần này 20 vạn quân Hàn Sở liên quân đánh xuống Bách Việt, thống soái nước Sở lại là Hạng Yến tướng quân danh vọng lớn lao trong Sở quốc.

Thổ địa Bách Việt đã vào tay người Sở, chỉ còn lại duy nhất một tòa thành của Đế Thiên An, ấy vậy mà không những đánh thắng mà còn bại vong hoàn toàn. Bách Việt thổ địa bị chiếm lại trở về tay của Đế Thiên An..

Bây giờ kẻ gây ra nguồn cơn thất bại cho 10 vạn tướng sĩ nước Sở, quân vương một nước lại dám đến Sở đô. Chỉ cần Lý Viên hắn cầm xuống được, đây chính là một cái công to vô cùng.

“ Lên” Lý Viên quát lớn một tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm, như nam nhân nhìn thấy mỹ nữ một dạng, trong đầu lúc ngày nghĩ đến tràng cảnh được Sở vương phong thưởng.

Chỉ cần qua được đầu này thôn, không sợ không đến được thành trấn phồn vinh, có thân muội là sủng phi bên cạnh, cộng thêm Lệnh Doãn trợ giúp, phong Hầu bái Tướng cũng không phải là không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK