Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng nhiều tiếng bước chân chạy đến, là các tử sĩ Mộ Vương Thành theo lệnh Mộ Dung Diệp huy động đến nơi này.

Chỉ trong ngắn ngủi đã đem hồ nước vây kín.

“ Nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp Đạo Thánh thật khiến co Diệp mỗ bội phục” Mộ Dung Diệp đảo mắt quan sát một cái rơi vào một cái thân ảnh nam tử, tán thưởng nói.

Tại nơi này hắn chỉ không nhận biết ba người, một cái là nữ tử Hàn Thiên Lạc hai người còn lại càng dể đoán. Lạc Thời Thu dứng dưới hồ nước Kỳ Lân Ti nói lên thân phận, vậy nam nhân còn lại chính là Đạo Thánh vang danh gần đây.

“ Kiến hôi thì chung quy vẫn là kiến hôi, cho dù có đông đi nữa cũng không lật nên sóng gió gì”Thiên Trạch khinh thường không đem tình thế nguy hiểm phía trước vào mắt.

Mộ Dung Diệp cười nói : “ Đạo Thánh có thể ở Hàn quốc tung hoành, đích xác là từng này người không thể giết được, bất quá những vị bên cạnh đây, nhất là trong tay chúng ta còn một cái Tiêu Vũ Đình”

“ Mẹ!” Hàn Thiên Lạc nghe đến mẹ mình gấp gáp nói.

Lâm Thủy Dao giận mắng : “ tên khốn kiếp”

“ Ngươi có thể thử, là ta giết các ngươi trước, hay các ngươi có thể giết chúng ta trước đây” Thiên Trạch hờ hững nói.

Mộ Dung Diệp nghe đến đây nhếch miệng, nói : “ Đạo Thánh khẩu khí cũng thật lớn, trong mắt cũng không xem Thủ Mộ phái chúng ta ra gì rồi”

Thiên Trạch đáp : “ Thủ Mộ phái mà thôi, tính là cái thứ gì?”

“ Thật là ngông cuồng!”

Một đạo thanh âm nữ tính cao lãnh vang lên.

“ Ong ong ong!!”

Chính ngay lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ bất chợt không ngừng kéo lên, nền đá bên dưới tựa như có một lực lượng vô hình tác động khiến cho chúng phát sinh nhè nhẹ rung động.

Từ bên dưới mặt đất từng giọt nước không ngừng bốc lên, kể cả Hiển Nguyệt Trì nước.

“ Vù!!”

Trong không trung, tựa như một đạo sương khói lam xanh di chuyển, sau đó từ trên cao nhanh hạ xuống mặt đất bên dưới. Sương khói nhanh tan đi để lộ ra một cái thân ảnh nữ tử có mặt giữa hai phe thế lực.

Tóc đen tuyền, y sam màu tím tại đó trên không thiếu hóa sen thêu dệt, ngũ quan tinh xảo lại mang theo một tấm khang lụa nhàn nhạt tím mỏng che lấy.

Nhìn sơ qua niên kỷ không khác biệt gì với Hàn Thiên Lạc cùng Lâm Thủy Dao, nhưng bất luận võ công và địa vị trên giang hồ đều mạnh mẽ áp một đầu.

Nàng ta chính là thánh nữ của gia tộc Vong Xuyên, tứ đại gia tộc trong Mộ Vương Thành, cũng là Thông Linh tháp Thánh sứ Thần Sai, thế gian một trong các vị Kiếm Tiên Mộc Tuyết Ly.

Mộc Tuyết Ly có mặt tại nơi này chính là Mộ vương sai phái đến tầng cuối thủ mộ, và cũng là Mộ thiếu thành chủ trông cậy vào.

“ Mộc tỷ tỷ” Lâm Thủy Dao hai tay không khỏi khẽ run khi thấy cái nữ tử này.

Thiên Trạch quan sát, nữ nhân này cùng Mộc Tuyết Nhu dung mạo tương tự, nếu khách quan mà nói theo thẫm mỹ quan của hắn thì nàng kém hơn Lâm Thủy Dao, Hàn Thiên Lạc, Vương Ngữ Yên một chút, có chăng bù lại khí chất ngự tỷ cao lãnh khí tràng lại mạnh hơn tam nữ.

“ Kiếm trên tay ngươi hẳn là Thần Sai! ngươi chính là Mộc Tuyết Ly!” Thiên Trạch nhìn thanh kiếm gần trong suốt như thủy tinh kia, cố ý nói.

Thần Sai kiếm là thần binh bảo khí, một trong 10 món thánh khí của Mộ phái do đúc kiếm đại sư Bách Lý gia tộc rèn đúc. Các đời nay đều do Thông Linh tháp Thần Sai chấp chưởng, dù là rơi vào tay kẻ thường cũng có thể chém sắt như bùn.

“ Thần Sai chẳng phải người canh giữ Thông Linh tháp sao? sao lại đến chổ này?” Lâu Mãn Phong nghe Thiên Trạch nói cất lời nghi hoặc.

Mộc Tuyết Ly cất lời nói : “ không chỉ có ta, lần này Quỷ Sứ cũng đến, ta khuyên các ngươi biết khó thì lui đi”

Lạc Thời Thu thân là thiếu chủ nhà họ Lạc, hắn hiển nhiên rõ ràng Thần Sai có địa vị gì trong Thủ Mộ phái, không có đi khỏi Hiển Nguyệt Trì mà yên một chổ, nói : “ theo tổ chế, Quỷ Sứ Thần Sai chẳng phải canh giữ Thông Linh Tháp đến chết sao? Sinh lai vô mệnh, tử khứ vô hồn”

Mộc Tuyết Ly nhìn Lạc Thời Thu cánh tay Kỳ Lân liền đoán ra thân phận của hắn, chắp tay, lên tiếng : “ Thông Linh tháp Chưởng Sử Thần Sai Mộc Tuyết Ly ra mắt Lạc gia tổ đường thiếu chủ”

Thi lễ xong, Mộc Tuyết Ly chậm rãi giải thích cho hắn : “ Nhưng trong tổ chế cũng có nói, Mộ Phù lệnh không được phép làm trái”

Ngàn năm đến nay, khi Công Thủ hai mộ được lập. Quy cũ của tổ tiên đã định xuống vẫn không có thay đổi.

Thánh Sứ của Thông Linh tháp, tuyệt đối không được ra ngoài nơi nếu không được lệnh, cả đời canh giữ trong tháp.

Mà chỉ có thể ra lệnh cho Thần Sai cùng Quỷ Sứ đó là Mộ Phù.

Cốc Tử mộ Lệnh Phá mộ liên quan đến kho báu núi Côn Lôn, không ít thế lực bên ngoài nhắm đến. Mộ Dung Hiển lo lắng cho nên mới dùng Mộ Phù lệnh hiệu lệnh Quỷ Sứ Thần Sai đến tọa trấn tầng cuối.

“ Ta không quản các ngươi là Công hay Thủ, ta cũng khuyên các ngươi một câu, cản đường ta người kết cục rất thảm” Thiên Trạch lúc này cũng góp lời vào, tuyệt không đem Mộc Tuyết Ly mấy lời cảnh cáo trước xem vào mắt.

“ Đã ngươi khẩu khí lớn như vậy, ta cũng muốn xem thử danh dương Đạo Thánh là thế nào?” Mộc Tuyết Ly nhìn về Thiên Trạch, ngữ khí khinh thường nói.

Thiên Trạch cười nhạt, rồi nói : “ ta ban ngươi một kiếm”

Chỉ thấy trên đầu đám người bất giác lóe lên kim sắc quang mang, áp lực truyền xuống bên dưới.

Mộ Dung Diệp cùng tử sĩ Mộ Vương Thành cảm nhận được khác thường nhìn lên trên, nhìn một cái kinh sợ.

“ Kiếm khí! Lưu Tinh Kiếm”

Theo Thiên Trạch lớn tiếng, bàn tay vung một cái, đại kiếm rơi xuống bên dưới.

Nhưa mưa lăng lệ.

Lâm Thủy Dao đám người nhìn ngây dại.

Mưa kiếm rơi xuống, cắm xuyên qua nhục thể hoặc va chạm binh khí, máu tươi cùng hoa lửa không ngừng hiện ra không gian.

“ Keng! Keng! Keng!”

Chói tai không dứt, Mộ Dung Diệp, Mộc Tuyết Ly cùng Sở Vân Khê lúc này vô cùng chật vật phải đối mặt với mưa kiếm trút xuống, thi triển vỏ lực đem các thanh đại kiếm đẩy lùi.

Mưa kiếm ngắn ngủi qua đi, nhưng để lại lòng người trùng kích.

Toàn bộ tử sĩ Mộ Vương Thành đuổi đến bị mưa kiếm giết chết.

“ Ngươi!!” Mộ Tuyết Ly không một chút thương tích, trên tay như lưu ly gần trong suốt trường kiếm, mắt đẹp hiện lên chấn kinh khiếp sợ.

“ Đây là võ công gì?” Sở Vân Khê cũng không bị thương tích gì, nhưng bản thân chật vật trong mưa kiếm, nhìn những thanh đại kiếm cắm trên mặt đá kinh sợ.

Giết người bản thân Sở Vân Khê giết không ít, kiếm khí giết người cũng thấy qua không ít, Kiếm Tiên giao đấu cũng đã thấy qua, nhưng mà lấy kiếm khí ngưng thực như trước mắt này là lần đầu tiên thấy được.

Chỉ một kiếm của Thiên Trạch đã đem toàn bộ tinh anh của Mộ Vương Thành đuổi đến đây giết sạch, phải biết mỗi một kẻ tử sĩ đều có Hậu Thiên thực lực tu vị, tuy không thể so với Tiên Thiên nhưng cũng không phải rau củ ngoài chợ.

Lâm Thủy Dao ánh mắt say mê nói : “ chàng! Đây là võ công gì?”

“ Luyện Khí Quyết, lấy khí vô hình luyện thành hữu hình, những năm trong ngục tối ta lấy huyết hải thâm thù, cổ độc tra tấn tôi thân, khai sáng ra bộ thần công này” Thiên Trạch chậm giải thích, ánh mắt coi rẻ thương sinh.

“ Luyện Khí Quyết” đám người nghe được lẩm bẩm, ai nấy giờ phút này cũng kinh sợ với thiên tư của Thiên Trạch.

“ Ngươi còn quá yếu, còn chưa phải là đối thủ của ta, luyện thêm mấy năm nữa mới xứng để ta xuất kiếm chân chính” Thiên Trạch ngạo mạn hướng Mộc Tuyết Ly nói.

Mộc Tuyết Ly siết chặt kiếm, lòng cao ngạo bị chạm đến : “ không xứng ư? ngươi cho rằng như vậy ư? bản Thánh Sứ cũng có một kiếm muốn ban cho ngươi”

Mộc Tuyết Ly năm tuổi gặp qua đã không quên được, sau này bái Thông Linh tháp thủ tọa học lấy Thông Linh kiếm pháp, 17 tuổi vang danh Mộ phái, trở thành cao thủ đệ nhất trong Thủ Mộ phái, là một trong nữ Kiếm Tiên trong võ lâm.

Bây giờ Thiên Trạch mở miệng khinh thị nàng lực lượng, Mộc Tuyết Ly làm sao mà nhịn được cơn giận này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK