Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch tiếp tục đi và được dẫn đến một gian phòng, bên trong giường chiếu đều đã chuẩn bị sẵn.

“ Hoàn cảnh khá quá ha” Thiên Trạch thâm ý nói, hắn cảm nhận được trong nơi này có hương khí vô hình, khỏi nói cũng biết là có người chuẩn bị cho hắn, mà mười phần là nữ giả tiểu nhị này.

“ Phải! phải” Đàm Nguyệt Hoa bước vào lấy khăn lau bàn sập, cười nói : “ ông không biết đâu, ở đây ăn trộm nhiều lắm, những vật quan trọng cứ giao cho tôi bảo quản là được rồi”

Nàng nói xong đem tay nắm lấy hạp, muốn lấy đi, có điều bị Thiên Trạch một tay giữ.

“ Cứ để ta bảo quản là được rồi” Thiên Trạch nói.

Đàm Nguyệt Hoa cuối đầu, nói : “ vậy hả, vậy nghĩ cho khỏe nha, tôi sẽ đi chuẩn bị đồ ăn ngay đây”

Nói xong đi ra đóng cửa lại.

Chừng mười phút rời khỏi gian phòng, nàng lại mang một cái chậu đồng đựng nước cùng khăn đến, hô hoán, lấy chân đẩy cửa vào : “ khách quý, rửa mặt trước đi”

Thiên Trạch từ giường đứng dậy đi đến bàn gỗ đặt gần mình, sau đó dùng tay rửa mặt.

Đàm Nguyệt Hoa lập tức đem tay ôm hạp gỗ chạy đi, chỉ là nàng mới đi thì bị kéo lại, không phải người mà là dây vải cột trong hạp, dây đó bị một chân dẫm.

“ Sao mà cẩn thận quá vậy” Đàm Nguyệt Hoa thầm nói, nàng vội bỏ lại vị trí cũ, thần sắc như cũ, niềm nở khi thấy người kia đã rửa mặt xong : “ rửa xong rồi hả, vậy để tôi đi chuẩn bị đồ ăn”

Đàm Nguyệt Hoa lại đi ra ngoài và xuống hành lang, chỉ là lúc này đã đầy khách, người nào người nấy đều mang theo binh khí trên tay, tụ lại bàn của mình.

Đàm Nguyệt Hoa vừa đi xuống không ít kẻ cất lời chất vấn dò hỏi, nàng đôi ba câu trả lời vị khách kia sắp dùng bữa, lấy cớ chuẩn bị mà thoát thân.

Nàng đi xuống phòng bếp rồi nhanh dọn lên bốn đạo món ăn, rượu thịt đều có, sau đó lớn giọng : “ khách quý, ăn cơm nè! Khách quý, ăn cơm nè”

Thiên Trạch chậm rãi đi ra phòng, hắn thấy đám người bên dưới nhưng không chút đếm xỉa gì, từ tốn bước đi.

Đàm Nguyệt Hoa vội chạy lên trên lầu, nói : “ quàng cảnh như vậy mà còn muốn xuống ăn cơm hả, đưa cho tôi”

“ Không được” Thiên Trạch nhẹ đáp, rồi bước đi.

Toàn bộ người bên dưới đều đứng lên.

“ Phía dưới đông người như vậy mà không sợ à” Đàm Nguyệt Hoa đi theo sau nói

Thiên Trạch nói : “ có gì phải sợ chứ”

“ Nói thì nói thế nhưng người ta nhiều người như thế, hay là ông vào trong phòng tính lại đi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt” Đàm Nguyệt Hoa lại nói.

Thiên Trạch không chút để ý nào bước nhanh xuống lầu.

Đàm Nguyệt Hoa vốn bày mưu tính kể, cố tình để lộ phong phanh mình nhắm đến y trộm Thiên Ma Cầm, sau lại mượn những kẻ này thật giả lẫn lộn, để y cùng bọn họ nhân số mà theo nàng tính toán rời đi, chỉ là không nghĩ tên này không theo lẽ thường ra bày lại dám xuống chổ kia.

“ Giết!” Có kẻ đã không nhịn đượ rút binh khí chỉ lên, khinh thân mà nhảy lên lầu.

Không ít kẻ cũng làm theo.

Nhưng....

Chỉ cần là kẻ vận dụng nội lực động thân, sắc mặt ai nấy đều biến sắc, cả thân hình lão đảo, máu tươi trào ra miệng, đang phi lên thì lại rơi xuống, hoặc là phi lên được nhưng cũng hộc máu chết ngay.

“ Độc! trúng độc!” Đàm Nguyệt Hoa thầm kinh.

Một nữa đã bị trúng độc mà chết, có nghĩa là trong tối có người bảo hộ cho kẻ này, hoặc là có người âm thầm hạ độc mà bản thân nàng không hề hay biết.

Thiên Trạch thong thả đi xuống lầu thang, nói : “ trước khi vào đây, ta đã bí mật thả ra một loại hương độc vô hình vô sắc, mấy kẻ ngốc nghếch các ngươi muốn cướp đồ của ta, thật đúng là không biết chữ chết thế nào mà”

Khi đi vào nơi này, hắn đã bí mật thả ra một loại độc vô hình mà Bách Độc Vương điều chế, có tác dụng với công lực, goi là Nhuyễn Tán Vong Hương, Thiên Trạch bí mật lấy ra từ trong giới chỉ mình thả ra bố trí khắp nơi, hương lại vô hình cho nên Đàm Hoa Nguyệt không hề hay biết.

“ Cái gì?” mấy kẻ còn sống, âm thâm vận dụng nội lực bức đi độc tố kia, nhưng vận dụng nội lực thì huyết khí nhộn nhạo, ai nấy thổ huyết.

“ Quên nói, độc này càng vận dụng nội lực thì sẽ phát càng nhanh, nếu như không dùng nội lực thì còn đường sống, nhưng mà dùng nội lực, càng cao cường lực cắn trả càng lớn, độc phát thân vong” Thiên Trạch cười nói.

Đàm Nguyệt Hoa khiếp sợ, nàng không nghĩ gả kia lại còn lưu một tay thủ đoạn như vậy, đồng thời may mắn là mình không dùng nội lực, bằng không như những kẻ kia ô hô tai hai mất mệnh.

“ Phốc!”

“ Hèn hạ....”

“ Ngươi.... ta phải giết ngươi”

“ Quân hèn hạ....”

“ Đây là độc gì.... không xong”

“ Không được dùng nội lực”

Sảnh lầu nhốn nháo cả lên, nhưng kẻ trúng độc lẫn không trúng độc khó mà bình tĩnh.

“ Muốn giết ta ư?” Thiên Trạch lời dứt, tay vươn ta bắt lấy một ngọn thương của một tên nhảy đến đâm mình, y không dùng nội lực thương khí cũng không có phát chỉ dùng sắt nhọn binh khí tổn thương hắn, chỉ là thương bị giữ mục đích cũng không thành.

Thiên Trạch một cước tung ta, trực tiếp đạp văng kẻ này về sau, hung hăn đụng lên mấy gả phía sau, y bị mấy gả kia binh khí ngộ sát.

“ Phốc!”

Thương về tay, Thiên Trạch tụ lực ném thương, một thương này xuyên giết năm tên lâu la, thương phá thể chui qua rồi cắm sâu vào cột nhà.

Huyết chiến lại bắt đầu.

Thiên Trạch bóng hình qua lại, giết những tên chưa trúng độc kia, lấy hắn thân thủ hoàn toàn giết sạch cái đám này, bọn chúng trong công lực cao nhất chỉ là Tiêu Dao Thiên Cảnh hậu kỳ cao thủ, chỉ là có độc dược hạn chế không ai có thể dùng toàn lực chỉ có thể dùng công phu quyền cước và lợi khí trên tay.

Chỉ là đối phó với mấy thứ này, Thiên Trạch dễ như bỡn, hắn như giết gà một dạng không tốn nhiều công sức qua lại.

Chỉ đến mười phút, toàn bộ người đến muốn cướp Thiên Ma Cầm bị Thiên Trạch giết, trừ một người là tiểu nhị Đàm Nguyệt Hoa còn sống ra.

Thiên Trạch để mặt đám xác chết này, đi đến bàn ăn chổ ăn lấy.

“ Oa! Thế kia rồi mà ông vẫn còn ăn được à” Đàm Nguyệt Hoa từ nhỏ đã lớn gan, lại thấy y không giết mình, nâng lên dũng khí đi xuống, đến bên cạnh hỏi.

Thiên Trạch nói : “ thế kia rồi mà nàng cũng xuống đây được à”

Đàm Nguyệt Hoa nghe hắn nói vậy, con mắt đảo một cái : “ quý khách thật là lợi hại, tôi bình sinh trước giờ mới thấy đó”

Thiên Trạch hỏi : “ Thật ư? so với Liệt Hỏa lão tổ thế nào?”

Đàm Nguyệt Hoa tâm nhảy một cái nhưng mặt ngoài không đổi : “ Liệt Hỏa lão tổ ư? ông ta càng là lợi hại lắm, chỉ là tôi không biết giữa hai người ai lợi hại hơn”

Thiên Trạch nói : “ vậy chạy về báo cho sư tôn nàng đến chổ của ta lấy đàn là biết”

Nghe đến đây Đàm Nguyệt Hoa như thấy quỷ một dạng, song vẫn trấn định nói : “ quý khách nói gì vậy, tôi thật không hiểu”

Thiên Trạch nói : “ rót rượu”

Đàm Nguyệt Hoa lập tức làm theo, rót rượu cho hắn.

Thiên Trạch nói : “ Đại đệ tử của Liệt Hỏa cung, Đàm Nguyệt Hoa, ta nói đúng không?”

Đàm Nguyệt Hoa nói : “ tôi á! Ha ha, khách quý người thật biết đùa đấy, tôi làm sao có thể là vị cao đồ kia chứ, người không lầm đó chứ”

“ Không lầm vậy thì cởi đồ ra, một cái tiểu nhị, ngoan, hầu hạ gia cho tốt, gia cho mấy ngàn lạng thoát khỏi kiếp tiểu nhị, còn mở một cái lầu khác” Thiên Trạch nói.

Đàm Nguyệt Hoa tâm thầm mắng cái tên này, ngại ngùng một bộ : “ khách quý ta là nam nhân à, ta không biết người yêu thích phương diện kia đó”

Thiên Trạch nói : “ Độc mà nàng bỏ với ta là vô dụng, đi chuẩn bị thùng tắm đi, tối nay ta muốn sủng ái một chút Hỏa La Sát thế nào?”

Đàm Nguyệt Hoa nghe đến đây biến sắc, nói : “ vâng ạ, để tôi đi chuẩn bị thùng tắm cho khách quý”

Nói xong nàng vội đi nhanh, đi nhanh nhất có thể, kẻ này quá lợi hại, thủ đoạn nàng bố trí không làm gì được, y lại thấu tỏ thân phận mình. Từ trước đến nay nàng chưa từng đụng cái tên cao thủ nào như vậy.

Còn ở lại, chỉ sợ bị y ăn sạch sẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK