Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau, Thanh Y Lâu, một gian nhã phòng.

Dược Thiên Sầu môi nhích lên độ cong nghe tiếng bước chân vang lên, tay vẫn nâng chung rượu của mình ngắm nhìn ánh trăng ngồi cửa, bên cạnh là Lộng Ngọc được hắn mời từ Tử Lan Hiên đến bồi rượu.

“ Tỷ tỷ, công tử” Lộng Ngọc khẽ nói khi thấy Hàn Phi, Tử Nữ bước vào theo sau là Vệ Trang còn có Trương Lương

“ Ta nên gọi huynh là Dược Thiên Sầu hay là cửu công tử Bách Việt, Thiên Hùng quân” Hàn Phi cất bước đi đến nhìn nam tử phía trước, từ lảnh cung Tân Trịnh trở về thông qua Trương Lương kiến thức nhiều hắn cũng đã biết được thân phận của năm xưa.

“ Huynh lừa muội thật khổ đây” Tử Nữ đi đến ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt u oán như thê tử bị vứt bỏ nhìn hắn.

Khi trở về Tử Lan Hiên nàng cũng nhận được tin Dược Thiên Sầu đến mang đi Lộng Ngọc, không quá lâu Hàn Phi, Vệ Trang và Trương Lương tụ hội chổ nàng. Cả ba người thu hoạch khác nhau, liền quyết định chủ ý trong đêm di chuyển đến Thanh Y Lâu.

Nhìn Lộng Ngọc ánh mắt mở to nhìn hắn hiển nhiên bị lời nói của Hàn Phi kinh ngạc lấy, nàng cũng vạn lần không ngờ Dược Thiên Sầu còn một thân phận như vậy, nâng lên chung rượu uống một ngụm, cười nói : “ Thiên Hùng quân cái tên này thật khiến người hoài niệm”

Trương Lương cất bước đi đến lên tiếng : “ Tử Phòng từ lần trước tra kỷ yếu biết được, năm xưa trước lúc phát binh Bách Việt đi sứ là cửu công tử Thiên Hùng Quân, nhưng khi lúc trên đường trở về lại bất hạnh gặp phải sơn tặc đại đạo chặn cướp mà chết.”

“ Hahaha” Dược Thiên Sầu cười lên một tràng dài, châm chọc nói : “ Tên Hàn An đó bản lĩnh ăn cướp rồi la làng đúng là độc bộ thiên hạ, chỉ có cha nàng là ngu ngốc bán mạng cho hắn đúng là ngu.”

“ Phụ thân” Lộng Ngọc bất giác thốt lên.

Dược Thiên Sầu nâng lên chung rượu uống một hơi lấy, cười nói : “ năm xưa Bách Việt nội loạn, ngoài lại có giặc Sở dòm ngó, lúc ấy đề xuất đi sứ Hàn muốn nhờ nước này giải vây. Có điều trừ tiểu thập ra, ta cũng giống như rất nhiều người đều vô tri ngu độn không biết rằng giặc thật sự mới là đám người này”

Lộng Ngọc không rõ nói :“ Tiểu thập”

“ Là thập công tử Đế Thiên An, nay là Bách Việt vương” Tử Nữ giải thích cho nàng hiểu.

Lộng Ngọc nghe xong nhỏ giọng : “ là Thánh Vương!”

Hàn Phi lại tiếp lời : “ 5 tuổi đã nhận Bách Việt đệ nhất hiền giả, là ngàn năm đến nay khoáng thế kỳ nhân. Khi lên 9 tuổi tự xin đất phong rời khỏi đô thành, thành lập Thiên Hạ Vô Song thành, thành như tên thiên hạ vô song ”

Bách Việt tuy ở xa trung nguyên không chịu chú ý, nhưng mấy năm nay các sản phẩm mặt hàng lẫn quốc lực thay đổi, đều liên quan đến một cái tên. Chính là vị Việt vương khoáng thế cổ kim kia, một tay chèo chống Bách Việt từ mục nát lớn mạnh.

Dược Thiên Sầu tiếp tục tung hứng bản thể mình : “ Trước khi đi sứ, tiểu thập từng khuyên ta không nên đi sứ, sẽ có nguy hiểm. Ta ban đầu không tin lắm, nhưng sau khi lên đường trở về gặp một nhóm sát thủ tập kích. Cũng may ta có tốt đệ đệ, nhờ nó mà ta từ quỷ môn quan dạo một chuyến trở về”

Đám người nghe được lòng cũng kinh sợ không thôi, thập công tử khi đó chỉ tầm chín mười tuổi mà thôi. Có thể thấy rõ được cục diện bày ra, hơn nữa còn bố trí người cứu trợ huynh đệ của mình.

Mà nhiều năm qua không một ai hay biết, hơn nữa còn để cho Dược Thiên Sầu mở ra Thanh Y Lâu giăng lưới trung nguyên các nước, thủ đoạn bản lĩnh lẫn tâm cơ để khiến người thán phục.

Đồng thời trong lòng đám người nặng nề vô cùng, khi mà chung quy đến bây giờ đều không thoát khỏi liên quan về việc cái bảo tàng của Hỏa Vũ sơn trang.

Món đồ của cha vợ của vị Việt vương này, hắn tài trí như vậy sẻ dễ dàng để cho Lưu Ý đắc thủ sau? Chỉ e hết thảy là y bố trí đằng sau. Thậm chí món bảo tàng này từ lâu đã bị Việt vương thu hồi.

Hơn nữa mấy năm nay Thanh Y Lâu bành trướng khắp thất quốc, Bách Việt trong tay lại có vũ khí sát thương lớn.

Việt vương hùng tài đại lược, niên kỷ lại nhỏ. Từ khi chấp chưởng Bách Việt vẫn luôn an phận. Không phải là hắn không có dã tâm người, mà chính là chờ một cơ hội, lôi đình thủ đoạn, một kích xuống không thể chống trả.

“ Xem ra nhiều năm nay Việt vương phí không ít tư tâm” Hàn Phi thâm ý lên tiếng.

Vệ Trang đem chung rượu rồi lắc, ngưng trọng nói : “món bảo vật kia là do y cố tình thả ra, buồn cười là có người còn không hề hay biết”

Dược Thiên Sầu cười nói : “ Đến thời điểm sẽ thu lại, nhiều năm như vậy là để tạo dựng một tuồng kịch bây giờ.”

“ Càng nghe thật khiến Hàn Phi hãi hùng à” Hàn Phi gương mặt biến đổi thành sợ hãi, cất lời : “ bố trí nhiều năm như vậy, mà kịch đả mở, xem ra vị kia đã đến xem rồi, mấy ngày nay Hàn Phi còn tưởng mình được hồ điệp yêu thích chứ”

Lời hắn vừa nói làm cho đám người hiểu ra, mấy ngày gần đây luôn có một chỉ hồ điệp bu bám theo Hàn Phi. Mặc cho hắn làm gì, hay bị giết đi không lâu sao sẽ có một con khác đi theo.

Hoàn toàn vô hại, xem ra người thi thuật chính là vị quân vương kia ra tay. Thông qua đó mà quan sát hết thảy mọi chuyện trong thành.

Dược Thiên Sầu lại tiếp tục nói : “ So với Đế Thiên An mà nói Thiên Trạch là tên đầu đất mà thôi. Năm xưa hắn đem Bách Việt họa loạn, mà cũng nhờ đó mà có bây giờ Bách Việt cường thịnh. Y bị nhốt suốt nhiều năm trong ngục, không trả được thù còn giúp cho Hàn An diệt đi đối thủ ngáng đường hắn là nhị ca hắn.”

“Bạch Diệc Phi vào thành đại quân tàn sát vương tộc, cũng may thập đệ đã sớm chuẩn bị từ trước, cho mời đám hài tử nhỏ hơn nó đến thành dự tiệc. Còn bí mật vào đô thành đem một ít đệ đệ muội muội dời đi, bảo lưu huyết mạch vương tộc.Đô thành máu chảy thành sông thây chất thành núi bởi quân Hàn.”

“Trận chiến này Hàn An thắng hắn ngồi vững chắc thái tử vị, Cơ Vô Dạ lên làm đại tướng quân nước Hàn, Lưu Ý có mỹ nhân trở về. Còn Thiên Trạch cùng Bách Việt bị họa hoạn, Lý Khai bị mai phục thương vong.”

“Nhờ có Thập đệ mà bảo lưu lại Bách Việt một đường sinh cơ.Bách Việt chỉ còn lại duy nhất một tòa thành trì kiên cố không bị khuất phục, cũng là nơi mà Hàn An và Hùng Nguyên thèm nhỏ dải nhất.”

Hàn Phi gật đầu lên tiếng : “ Giấy, xà phòng, nước hoa, muối ăn, bảo ngọc, rượu, vải, thủy tinh.... các mặt hàng của Thiên Hạ Vô Song thành đều mang đến lợi nhuận kếch xù,chỉ cần có được bí phương liền phú giáp một vùng, không động tâm không được”

Trương Lương tiếp lời : “ Năm đó Sở quốc đại tướng dẫn quân chính là Hạng Yến, thống lĩnh Đằng Long quân đoàn 10 vạn tinh binh, nhưng cuối cùng thảm bại trở về. Từ đó về sau Sở quốc không dám đem quân đến địa phận của Bách Việt, nhiều năm đi sứ thậm chí Sở vương cho sứ giả thông hôn, đều bị Việt vương gạt bỏ”

Tử Nữ bồi tiếp :“ Nghe nói vương thượng từng cho sứ thần đề nghị hai nước liên hôn, thái tử Hàn Cảnh hỏi cưới công chúa Mộng Dao, nhưng bị Việt vương cho bỏ đói ba ngày rồi đuổi thẳng khỏi lãnh thổ”

“ Bách Việt không cần phải đổi hy sinh bất cứ nữ nhân nào để đổi lấy lợi ích, hừ phế vật như Hàn Cảnh cũng xứng nhà ta Mộng Dao”

Dược Thiên Sầu đem chung rượu đặt xuống, lại nói : “ từ xưa đến nay vương triều thịnh suy là chuyện bình thường, tài không bằng người thua không có gì để nói cả, thắng làm vua thua làm giặc, cha của ngươi thắng giết cả nhà ta, giết tộc nhân của ta, thuê sát thủ giết ta.”

“Giờ huynh trưởng ta đem thái tử lẫn công chúa nước Hàn bắt lấy cũng như trả thù âu cũng là chuyện bình thường, ngươi đến tìm ta muốn ta giúp ngươi cứu muội muội ngươi nàng ngây thơ đơn thuần, ta mặc dù thương hoa tiếc ngọc nhưng bao nhiêu sinh mạng vô tội đã chết của Bách Việt có tội gì?”

Không khí có phần lặng xuống khi nghe xong một hồi độc thoại của Dược Thiên Sầu, khó mà tin được năm xưa còn chôn dấu một chuyện như vậy.

Càng biết thêm về vị quân vương của Bách Việt hiện giờ, ngồi lên vương vị của mình tuy y để cho bách tính Bách Việt chết nhưng lại cho một tân sinh mới Bách Việt.

Cũng không có lãnh huyết vô tình dù sao hắn chính là con nuôi không có máu mủ với Bách Việt vương đây, đám thành viên vương thất chết với hắn mà nói là kết cục tốt nhất, sẽ không có người uy hiếp vương vị.

Nhưng không, y lại lưu lại huyết mạch của vương tộc Bách Việt. Thử hỏi có mấy người như hắn đứng trước tình thế như vậy làm ra được.

Hàn Phi chắp tay cúi đầu thật sâu váy hắn một cái, rồi nói : “ Một lạy này, Hàn Phi tạ lỗi với huynh vì những việc làm của phụ hoàng ta”

Lạy xong một lại hắn lại tiếp một lạy : “ một lạy này là Hàn Phi tạ lỗi với bách tính Bách Việt, cũng cảm tạ huynh phân rõ trắng đen không trút giận vào những người vô tội”

“ Một lạy này là Hàn Phi đối với mình tư tâm mà hổ thẹn trong lòng” Hàn Phi lạy xong một lạy cuối.

Rồi ngẩng lên đối diện ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn: “ Huynh muốn gì? ở Hàn quốc”

Dược Thiên Sầu tay nâng lên chung rượu cười nhạt nói :“ Muốn gì, hậu cung ba ngàn mỹ nhân tuyệt sắc...aiii đaau đau”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK