Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Dự chạy theo đuổi cả hai nhưng chỉ được ba bước bỗng quay lại nhìn Vương Ngữ Yên một cái. Vừa nhìn thấy mặt nàng, chân chàng đã như có nghìn vạn sợi dây tơ níu kéo không bước được nữa.

Chàng quay trở lại, đến bên Vương Ngữ Yên, hỏi: “Vương cô nương! Các cô định đi đâu bây giờ?”

Vương Ngữ Yên đáp: “Biểu ca bị người ta vu oan, xem chừng chính chàng cũng chưa biết, bọn ta định đi báo cho chàng hay.”

Đoàn Dự tê tái trong lòng mà chẳng biết làm sao hơn, đành nói: “Ồ! Mấy cô nương nhỏ tuổi đi đường xa sao tiện, để tại hạ đưa đi.”

Chàng lại thêm một câu như tự biện hộ cho mình: “Tại hạ nghe danh Mộ Dung công tử đã nhiều, cũng mong được gặp công tử một lần.”

Thiên Trạch cùng Kiều Phong di chuyển thực chất vẫn chờ Đoàn Dự, có điều thấy y không truy theo, cộng thêm cả ba cũng biết y tâm treo ở cái cô nương kia, cũng không đợi, khinh thân mà đi chọn một chổ trống trải khá xa rừng cây hạnh liền dừng.

“ Ực! ực!” Tiêu Phong tiếp lấy hồ lô rượu, không nói một lời một hơi uống, từng ngụm từng ngụm uống lấy.

Thiên Trạch từ Tử Kim Long Giới lấy ra một cái hồ lô bằng ngọc đỏ khác : “ không cần để ý, chỉ một cái bang chủ mà thôi, trời đất rộng lớn, với tài năng của đệ không sợ thiếu chốn dung thân”

Kiều Phong uống một hồi cũng đem hồ lô rượu buông xuống, nghe liền dời qua thấy Thiên Trạch lấy từ đâu ra một cái vò rượu lớn, nghi hoặc không thôi, bất quá hắn cũng không truy hỏi : “ cảm tạĐạo Thánh huynh quan tâm, chỉ là có chút thương cảm”

“Uống đi! đêm nay chỉ so uống rượu!” Thiên Trạch nói.

“ Hảo” Kiều Phong lớn tiếng nói, sau đó lại há miệng uống.

Thiên Trạch lại uống vò của mình.

Giang Ngọc Yến an lặng một bên, nàng nhìn thấy y phân cho mình một chung rượu ngọc, ngượng ngùng mà uống lấy.

Chừng qua nửa tiếng, Kiều Phong rốt cuộc không kìm được : “ đệ đã gặp qua nhiều cao nhân tiền bối, thấy qua kỳ trân không ít, nhưng mà cái hồ lô rượu của đại ca quả thật là bảo bối, thật là nghĩ không ra được, thứ đệ ánh mắt nông cạn còn mong đại ca chỉ điểm một hai”

Thiên Trạch không nói, thả vào thần lực hồ lô thoát khỏi tay Kiều Phong rồi hóa lớn gấp ba người như hắn, cười nói : “ ta đạt được kỳ ngộ, xem như là tiên nhân để lại, nó có thể chứa cả con sông đấy”

Giang Ngọc Yến nghe được thêm bất ngờ, mấy năm qua nàng nghe không ít chuyện liên quan đến tiên thần, không ngờ nam nhân bên cạnh mình lại có thể nhận được truyền thừa của tiên nhân, hiếu kỳ dò hỏi : “ bình nhỏ như vậy cũng có thể chứa được con sông ư? thật là thần kỳ quá.”

Lúc này nàng mặt cũng đả ửng đỏ lên, không biết là do rượu kình hay là bị Thiên Trạch ở bên khinh bạc chưa đi ra.

Kiều Phong nghe xong sửng sờ trong giây lát sau đó lắc đầu cảm khái : “không nghĩ đến, đại ca thật may mắn”

Tử Kim Thần Vật hiện thế chốn nhân gian, nay Thiên Trạch lại nhận được may mắn như vậy hắn đúng là hâm mộ. Có lẽ vì thế mà hắn có thể có được khả năng dời đi tài bảo mà không ai hay biết chăng?

“ Cầm lấy mà đựng rượu, có nó tha hồ mà uống rượu” Thiên Trạch cười nói : “ không cần để ý, ta còn có cái khác”

“ Vậy Kiều đệ cung kính không bằng tuân lệnh” Kiều Phong vốn định từ chối khi nhận thứ bảo vật này, bất quá nghe xong lại thấy y còn một cái hồ lô khác, hắn là kẻ nghiện rượu tin này với hắn mà nói thì đúng là tốt, không nghĩ nhiều nhận lấy, trong lòng đối với y cảm mến hơn.

“ Không cần khách khí!” Thiên Trạch nói lại uống rượu.

Tiêu Phong lại uống, thiếu mất một người để hắn có chút cảm khái, bất quá người có chí riêng, hắn cũng không trách mắng gì Đoàn Dự.

“ Đoàn thị vốn nổi danh phong lưu, Đoàn Dự tâm lại treo ở cái cô nương kia, hơn nữa hắn đến thì uống được bao nhiêu chứ, có khi còn ảnh hưởng hai chúng ta uống rượu” Thiên Trạch bắt được Kiều Phong ánh mắt, đoán ra hắn bận tâm vấn đề cười nói.

“ Huynh nói không sai” Kiều Phong nhẹ gật đầu đồng ý, lại uống.

Cả ba lại đối ẩm, rượu liên tục vào bụng, thời gian lại lặng lẽ trôi đi.

“ Không xong!” Kiều Phong giật thốt lên, đại não sựt nhớ đến một chuyện.

Thiên Trạch tiếp lời : “ có chuyện ư?”

“ Đêm qua đệ có hẹn với Tây Hạ Nhất Phẩm Đường chiến ở Huệ Sơn, Thái đại ca đệ phải đi trước xem thử” Kiều Phong nói xong tung người khinh thân mà đi.

“ Tây Hạ ư?” Thiên Trạch ngồi tại cành cây trên lẩm nhẩm.

Thế giới này vẫn có Tây Hạ, bất quá lại nằm ở vị trí khác biệt với Thiên Long Bát Bộ thế giới mà Thiên Trạch biết, nằm tại Tần quốc phía nam, tiếp giáp đất Ba Thục. Giống với Bách Việt là các nước nằm ở phía nam trung nguyên, thổ địa vì sông núi chia cắt...

Mà Nhất Phẩm Đường là thế lực giang hồ do hoàng thất Tây Hạ bồi dưỡng, lôi kéo các cao thủ phụng sự cho Tây Hạ.

“ Ồ! Không phải là Đoàn Dự đó ư?” Thiên Trạch lại mang Giang Ngọc Yến đuổi theo Tiêu Phong, tại không trung từ xa liền thấy được bên dưới một cái quan lộ, một con ngựa không ngừng chạy, trên ngựa là Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên.

Thế là hắn cướp đến trước.

“ Hí hí hí”

Cự ly gần, Chân Long thể huyết mạch khiến bảo mã kinh sợ, hai chân ngựa giơ cao trước bất ngờ đem cả hai người hất khỏi, sau đó kinh hoảng bỏ chạy.

“ Ah!” Hai người kinh hô một tiếng khá bất ngờ.

Thiên Trạch phất tay đem cả hai đính lại không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống.

“ Đạo Thánh huynh! Giang cô nương” Đoàn Dự vui mừng thốt lên.

Vương Ngữ Yên đem mắt nhìn thấy được là ai thở phào một hơi nhẹ nhỏm, đồng thời còn kinh sợ người này thực lực.

Lúc này trời đang mưa, ấy vậy mà cả ba người bọn họ lại không bị một giọt mưa nào nhiễm đến, y phục đã ướt cũng đã khô, Vương Ngữ Yên có thể thấy một cái lồng vô hình bài xích mưa rơi.

“ Đạo Thánh huynh! đại ca ở đâu rồi?” Đoàn Dự dò hỏi

Thiên Trạch nói : “ hắn nhớ đến việc hẹn chiến với Tây Hạ Nhất Phẩm Đường trở về rồi, ta thì phát hiện khí tức của ngươi nên chạy đến.”

Đoàn Dự nghe xong lại nói : “ Đạo Thánh huynh, Vương cô nương bị trúng độc của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, đại ca xem thử có thể giúp cô ấy trừ độc không?”

Thì ra khi đám người Thiên Trạch rời đi, đám Tây Hạ Nhất Phẩm Đường do đại tướng Hách Liên Thiết Thụ tìm đến, hai bên khẩu chiến rất nhanh đánh nhau, Vương Ngữ Yên cùng không ít ăn mày bị trúng phải Bỉ Tô Thanh Phong độc dược.

Thuốc này lấy từ những độc vật trong Hoan Hỉ Cốc ngoài Đại Tuyết Sơn nước Tây Hạ, chế thành chất lỏng chứa trong bình. Người hạ độc nhét sẵn thuốc giải trong mũi, khi mở nắp lập tức độc thủy bốc hơi bay ra thoang thoảng như gió nhẹ.

Dù ai thính mũi, tinh mắt đến đâu cũng không thể phát giác ra được, đến khi mắt thấy đau nhói thì độc khí đã xâm nhập vào óc. Người trúng độc nước mắt đầm đìa nên gọi là “bi”, toàn thân không cử động được nên gọi là “tô”, độc khí không màu sắc, không mùi vị nên gọi là “thanh phong”.

“ Uhm!” Thiên Trạch nhẹ gật đầu, phất tay.

“ Phốc!”

Nhẹ một tiếng vang, cây tên trên bả vai của Đoàn Dự bị Thiên Trạch cách không rút ra, theo hắn dung nhập thần lực kim sắc, vết thương liền lạnh lại.

Đoàn Dự đau xót kêu một tiếng “ Ah” sau đó liền qua đi, ngước xuống nhìn vết thương không còn cảm thấy thần kỳ vô cùng : “ vết thương mất rồi”

Cùng lúc thần lực cũng tuôn vào người Vương Ngữ Yên.

Bi Tô Thanh Phong tuy là thuốc độc nhưng lại không có quá nặng sát tính, chỉ nặng chế trụ địch nhân. Không có thuốc giải khó mà thoát khốn, bất quá đó là phàm nhân bình thường thông lệ, thần lực của Thiên Trạch lại không nằm trong đó.

Thần lực dung nhập cơ thể, xuyên suốt kinh mạch đem cơ thể bủn rủn không còn sức lực hóa giải đi, chỉ mấy đợt hô hấp Vương Ngữ Yên đã được Thiên Trạch giải độc.

“ Cảm tạ Đạo Thánh” Vương Ngữ Yên lấy lại được cơ thể hoạt động, mở miệng tạ ơn.

“ Vương cô nương cô không sao rồi” Đoàn Dự vui mừng reo.

Vừa nói xong bỗng nghe tiếng vó ngựa chừng hơn mười con chạy đến, là đám Tây Hạ võ sĩ truy đuổi theo Đoàn Dự.

“ Hí hí hí!” mười con ngựa chạy đến gần Thiên Trạch liền hí vang, bất an không dám tiến đến trước.

“ Kẻ này!” đám người nhìn cả ba bị một tầng vô hình khí ngăn cản mưa thì thầm kinh, ánh mắt ai nấy nhìn về nam nhân thần tuấn nhất trong cả ba.

Cả thảy có mười lăm tên võ sĩ Tây Hạ đuổi đến, tuy biết kẻ trước thân thủ bất phàm song không có ý định rút lui, đem vây cả ba người lại.

“Lên!” một cái Tây Hạ võ sĩ hô lên, nhất thời đám người cùng lúc nhảy đến.

Thiên Trạch hừ lạnh, một tay vươn ra trên tay lúc này có thêm một cây quạt.

Phong Lôi Phiến mở, vốn đã xinh đẹp cây quạt dưới ánh sáng chiếu vào càng hoa lệ.

“Ầm! Ầm!”

Chỉ một quạt mười lăm tên bị cuồng phong quét mạnh văng đi.

Mười lăm gả võ sĩ Tây Hạ thực lực cũng không đều nhau, lợi hại nhất là bốn cái hảo thủ đã đạt đến Tự Tại Địa Cảnh hậu kỳ cấp còn lại đều ở Kim Cương Phàm Cảnh tu vị. Dưới một quạt của Thiên Trạch như diều đứt dây bị cuồng phong thổi đi, hộc máu trong không trung.

Mười lăm cái người ngã xuống nằm im lại mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK