Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần tăng Thiếu Lâm nghe thế, ai nấy biến sắc.

Tần quốc vốn đã cường đại trong mười nước, và cũng là nước chuyên dùng binh gây hấn với các nước xung quanh. Nếu võ công phái bắc Thiếu Lâm bị lấy đi và được rèn luyện, khi đó chẳng phải là cơn nguy hại cho nước Sở lẫn võ lâm ư?

Mà lời nói của Tiêu Viễn Sơn xem chừng không phải là giả, tuy Phật môn không phân biệt người nước nào, nhưng Tần quốc như hổ mọc thêm cánh khi đó phải bắc Thiếu Lâm không phải giáng tiếp nguy hại thương sinh?

Trong quần hào võ lâm, ai nấy đều nghĩ thầm: “Hôm nay không thể nào để cho gã này sống sót được”.

Tiêu Phong nói: “ cha cha! Tên đại ác nhân giết mẹ con, có thể nói rằng vì năm xưa nhầm lẫn, tuy lỗ mãng thật nhưng không phải cố ý làm việc ác. Thế nhưng y lại đến giết cả ông bà họ Kiều nghĩa phụ nghĩa mẫu con khiến cho con mang tiếng xấu cái đó mới thật là tệ hại. Cha, người hãy đứng ngoài nhìn hài nhi báo thù rửa hận, lấy mạng Huyền Từ.”

Tiêu Viễn Sơn lại cười ha hả nói: “Hài nhi, cái đó con sai rồi.”

Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi lại: “Con sai ư?”

“Tiêu đệ, đại ác nhân mà đệ tìm chính là do cha đệ làm ra, vì dung mạo giống nhau nên ai cũng nghĩ là đệ làm” Thiên Trạch nhất câu kiến huyết.

Tiêu Phong nghe được thân có chút run, trong lòng xót xa, ác nhân mà hắn vẫn luôn tìm kiếm thật là cha hắn? run run nói : “Nghĩa phụ nghĩa mẫu đãi con cực kỳ ân nghĩa, hai vị lão nhân gia quả là người tử tế. Như thế kẻ giết sư phụ....”

“Đúng thế! Đều do cha con làm cả. Kẻ đàn anh đứng đầu vụ giết mẹ con ở Nhạn Môn Quan năm xưa là ai, những kẻ đó rõ ràng là biết, lại không chịu nói, còn cố gắng che đậy cho y, không đáng giết hay sao?”

Tiêu Viễn Sơn lại cao giọng nói: “Bọn võ nhân Sở triều gian trá âm hiểm, có tốt lành gì đâu? Huyền Khổ bị ta đánh một chưởng chết đấy.”

Quần tăng Thiếu Lâm cùng cất tiếng tụng : “A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!”

Thanh âm cực kỳ bi phẫn tuy nhất thời không ai bước ra khiêu chiến với Tiêu Viễn Sơn nhưng tiếng kinh chứa đầy tâm tình trầm thống đủ biết đã bao hàm quyết tâm, không thể bỏ qua việc này.

“ Hóa ra là tên gian ác ngươi làm ra”

“ Chính là ngươi sao?”

“ Hay lắm tên Tần cẩu kia làm ra chúng ta lấy mạng hắn báo thù cho các anh kiệt đã chết, tiện thể trừ hại võ lâm”

“ Chúng ta hiểu lầm Kiều bang chủ rồi”

“ Tuy Tiêu Phong không làm nhưng cha ông ta làm, nợ cha thì con trả”

“ Không sai!”

“Hóa ra xưa nay mình trách nhầm Tiêu Phong, thế nhưng cha con là một, cha ăn mặn, con khát nước có đổ lên đầu y cũng phải”.

Quần hào lại lời ra tiếng vào.

Thiên Trạch lớn tiếng : “Tiêu đệ, nhìn theo một hướng trừ dưỡng phụ dưỡng mẫu đệ ra những kẻ khác cũng không tốt đẹp gì, nuôi nấng đệ thành tài còn không phải để người Tần giết người Tần ư? âm mưu quỷ kế bọn chúng ít ư? năm xưa ta không phải bị Hàn An tính kế bồi dưỡng phản loạn mà lấy công ngồi lên Vương vị ư?”

Lời dứt hắn đem mắt đảo qua đám người, nói : “Luận diệt quốc ai qua được Sở quốc, nói Tần hổ lang vậy Sở là sài báo, tộc ta bao nhiêu kẻ bị người Sở chà đạp chứ. Lũ chính đạo Sở quốc miệng đầy chính nghĩa có ai là tốt đẹp, đệ quên Cái Bang đối xử đệ thế nào ư?”

“ Không nói đâu xa, dựa theo tình hình trước mắt Huyền Từ là năm xưa thống lĩnh quần hào giết người, mà kẻ tư thông với Diệp Nhị Nương cũng chính là y. Hảo một cái Phật môn cao tăng”

“Có con háo sắc giết người lại an nhàn sống trong chùa hưởng thế nhân cung phụng, đây chính là đại đức cao tăng chùa Thiếu Lâm, là danh môn chính phái của Đại Sở, những kẻ như Huyền Từ ở Đại Sở đầy ra, đệ quên Bạch Thế Kính cùng Toàn Quan Thanh vì tư thông với Khang Mẫn mà hại đệ ư?”

Theo thanh âm Thiên Trạch đều đều vang lên, đám quần hào Sở quốc vừa tức lại vừa thẹn, trong đó cảm xúc ngổn ngang nhất chính là phía Thiếu Lâm tự, khi mà chụ trì nhà mình chuyện cũ được vạch trần.

Quần tăng và các anh hùng hào kiệt ai nấy nhốn nháo cả lên.

Kẻ ngạc nhiên, người kinh hãi, kẻ khinh thị, người phẫn nộ, kẻ khủng khiếp, người xót thương, đủ mọi vẻ khó mà hình dung.

Huyền Từ phương trượng đức cao vọng trọng, trong võ lâm không ai là không khâm phục, ai ngờ lại ra nông nỗi này?

Một hồi lâu sau, lời bàn tán mới dần dần dịu xuống.

“Thiện tai! Thiện tai! Đã tạo nghiệp nhân thì phải chịu nghiệp quả.” Huyền Từ đến phút này cũng không có trốn tránh, giọng vẫn an tĩnh trấn định không khác gì lúc bình thời chậm rãi nói: “Tiêu lão thí chủ, thí chủ và lệnh lang xa cách ba mươi năm không được gặp nhau nhưng đã sớm biết y võ công tinh tiến, thanh danh lừng lẫy, là một anh hùng hảo hán bậc nhất trên giang hồ, trong lòng cũng có chút an ủi. Còn ta với con ta đến nay vẫn không rõ nó tại đâu trong chùa, vẫn tưởng y đã bị cường đạo cướp mất rồi, sống chết không hay, đêm ngày nhớ mong khắc khoải.”

Diệp Nhị Nương khóc nói: “Ông .... ông khỏi cần nói nữa, bây .... bây giờ biết tính sao đây? Làm thế nào đây?”

Huyền Từ ôn tồn đáp : “Nhị nương, nếu đã làm nên nghiệp ác, có hối cũng vô ích, dấu diếm cũng vô ích. Bao nhiêu năm qua, thật khổ cho nàng!”

Diệp Nhị Nương khóc đáp: “Thiếp không khổ! Ông khổ mà không nói ra được, cái đó mới gọi là khổ.”

Huyền Từ chậm rãi lắc đầu, quay sang Tiêu Viễn Sơn: “Tiêu lão thí chủ, chiến dịch ngoài Nhạn Môn Quan, lão nạp tính toán quả thực hết sức sai lầm. Bao nhiêu huynh đệ vì lão nạp che đậy chuyện này đều táng mạng cả. Lão nạp hôm nay có chết cũng là muộn rồi.”

Đột nhiên Huyền Từ cao giọng hướng nhà sư còn lại nói: “Mộ Dung Bác Mộ Dung lão thí chủ, hôm đó ông loan truyền tin thất thiệt, bảo rằng người Tần đem đại đội binh mã đến chùa Thiếu Lâm cướp võ học điển tịch, để rồi tạo thành một sai trái rất lớn, có khi nào ông hổ thẹn với lòng hay chăng?”

Huyền Từ học thức uyên bác, khi nghe Mộ Dung Bác ngăn trở Mộ Dung Phục đừng tự sát, chỉ qua vài câu ông ta nói ra liền đoán ngay ra thân thế lai lịch.

Mọi người nghe ông đột nhiên nói đến “Mộ Dung Bác” lại càng ngạc nhiên. Ai ai cũng biết cha của Mộ Dung Phục đơn danh là Bác, nghe nói người đó chết đã lâu, sao Huyền Từ lại bất ngờ gọi tên y ra? Không lẽ người báo tin giả lại là Mộ Dung Bác?

Quần hào theo hướng ánh mắt ông thấy Huyền Từ chăm chăm nhìn vào nhà sư áo xám.

Nhà sư đó cười dài một tiếng, đứng dậy nói: “Phương trượng đại sư nhãn quang quả là lợi hại đã nhận ra mỗ rồi.”

Ông ta kéo khăn che để lộ khuôn mặt thần thanh mục tú, hai hàng lông mi bạc trắng rủ xuống, chính là Cô Tô Mộ Dung tam kiệt Mộ Dung Bác.

Mộ Dung Phục vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ kêu lên: “Cha .... cha chưa .... chưa chết?”

Trong đầu nổi lên bao nhiêu nghi vấn, hôm xưa phụ thân từ trần, đâu phải y chỉ thăm hơi thở một lần mà thôi, lại đích thân tẫn liệm an táng, làm sao sống lại được? Hẳn là ông dùng thần công bế khí giả chết. Thế nhưng tại sao ông lại phải giả chết? Tại sao lại phải đánh lừa cả chính con ruột mình?

“ Đại bá chưa chết” Mộ Dung Thu Địch, Mộ Dung Cửu cũng bất ngờ khi nghe được, lấy nàng thông minh rất nhanh liền đoán ra được nguồn cơn mọi chuyện, vì sao đại bá mình lại ám thủ phía sau rồi giả chết nhiều năm.

Huyền Từ nói: “Mộ Dung lão thí chủ, ta với ông giao hảo lâu năm, trước nay vẫn kính trọng ông là một hảo hán. Hôm đó ông cho ta hay tin, lão nạp không nghi ngờ gì cả, để đến giết lầm người tốt, về sau không còn thấy ông trở lại. Lại nghe tin ông bị bệnh qui tiên, lão nạp càng thêm đau khổ, cho rằng ông cũng như ta chẳng qua chỉ vì tin lời người khác, để đến nỗi sai xẩy nên trong lòng dằn vặt mà qua đời lúc tuổi thanh xuân. Có biết đâu .... ôi!”

Huyền Từ thở dài một tiếng, tiếng thở dài chất chứa biết bao oán than hối hận.

Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Phong hai người nhìn nhau, đến lúc này hai cha con mới biết kẻ giả truyền âm tấn, xúc xiểm thọc gậy bánh xe chính là Mộ Dung Bác.

Không những cả hai mà quần hào cũng biết được, lại nghị luận.

Bởi Cô Tô Mộ Dung so với Thiếu Lâm tự cũng nổi danh trên chốn giang hồ Sở quốc và trung nguyên, danh vọng cùng tiếng tăm không nhỏ. Ấy vậy mà Mộ Dung Bác lại làm ra việc kia?

Hắn vì sao phải làm vậy? giả chết lại lén vào phái Thiếu Lâm học trộm võ công, đây là chuyện tự hại thanh danh của nhà mình bao đời tích tụ.

Tiêu Phong lại nổi lên một ý niệm: “Năm xưa thảm sự xảy ra nơi Nhạn Môn Quan, tuy Huyền Từ là kẻ đứng đầu, nhưng ông ta thân phận là phương trượng chùa Thiếu Lâm, quan tâm đến an nguy nhà Đại Sở và điển tịch bản tự nên làm hết sức mình, âu cũng là vì chữ nghĩa mà ra. Đến khi thấy sai lầm rồi ông liền tận lực sửa chữa, như vậy kẻ đại ác nhân đích thực phải là Mộ Dung Bác chứ không phải là Huyền Từ”.

Thiên Trạch lúc này chen vào : “ từ xưa đến nay đại nghiệp của bá vương có đời nào mà không thây chất đầy đồng máu lưu vạn dặm, Hàn An lấy Bách Việt ta làm giá ngồi lên vương vị, Cô Tô Mộ Dung nhà các ngươi muốn đoạt Mộ Vương nhưng thế lực đơn bạc không bằng Mộ Vương Thành, tất phải bày cục khắp nơi”

“ Không sai” Mộ Dung Bác thừa nhận : “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK