Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng cách trôi qua ba ngày, đoàn thuyền Đế Thiên An tiếp tục dong biển ra khơi đi tiếp. Cuộc gặp gỡ giữa lục hoàng tử Tiêu Sở Hà và Lang Gia Vương đương nhiệm Tiêu Lăng Trần cũng không một chút ảnh hưởng gì với Đế Thiên An, vẫn tiếp tục tiêu dao tự tại hằng ngày.

“ Thơm quá” Tư Không Thiên Lạc mắt cong thành nguyệt nha nhi híp mắt lại hưởng thụ mỹ vị từng món thức ăn phía trước, đều là hải sản mỹ vị.

“ Buông, ta tự ăn được” Lạc Hà mặt có chút đỏ lên khi thấy một mảnh bạch tuộc nướng đang được kẹp bởi một đôi đủa phía trước, lại nhìn qua đám người xung quanh bên kia xấu hổ không thôi, nhưng cuối cùng miệng nhỏ cũng há ra ăn lấy.

“ Tỷ phu, ngươi thiên hạ vô song danh hào này lấy không ngoa” Lôi Vô Kiệt cách một bàn ăn chiếc đũa không ngừng gắp lấy một đầu cá lớn, trên đó mùi hương mê người hiện ra không ngừng ăn lấy.

“ Thật khiến người hâm mộ” Mộc Xuân Phong than thở lên tiếng.

Nhìn cách biệc bàn riêng bốn người Đế Thiên An mảnh thế giới của mình mấy ngày phiêu lưu trên biển này hắn cũng bị tài hoa những bản nhạc, tiêu đàn cho chấn kinh lấy, không chỉ võ công cao cường mà các mặt khác cũng khiến người thán phục, đến nổi hiện tải mỹ thực mà bọn họ đang thưởng thức.

“ Đường Liên, nếu lần này trở về Bắc Ly ngươi tốt nhất nên đem mỹ nhân kia oẵm lấy, nếu không hoa cũng mất mà chậu cũng bể đây” Tiêu Sắt nhỏ giọng lên tiếng nhìn Đường Liên đang ăn.

“ Khụ khụ” Đường Liên mặt có chút đỏ lên ho khan, sau đó gật đầu, hắn có tình ý với Thiên Nữ Nhụy nhưng không dám nảy sinh, cũng biết nàng tâm tư đặt lên hắn.

“ Đại sư huynh, nếu ngươi không nhanh bằng ta hiểu tỷ phu ta, nhất định Mỹ Nam Phái có thêm một vị phu nhân nữa” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng chen vào, ánh mắt liếc nhìn về tỷ mình đang trong lòng Đế Thiên An trái phải hai mỹ nhân nói : “ Đến ngay cả a tỷ cũng bị hắn hàng phục rồi”

“ Ta nếu là nữ nhân cũng bị lảo đại mê hoặc” Vô Tâm tay gắp lấy một dĩa thức ăn chay, cười nói.

Hoa Cẩm lúc này ăn lấy thức ăn, trên bàn là có một cuốn sách lớn đặt lên đùi mình, quay sang nhìn Đế Thiên An hỏi : “ Đế Thiên An ca ca, trong sách có một căn bệnh gọi Viêm Ruột Thừa, cần phải phẩu thuật cắt đi khúc ruột, lại thiếu mất bản vẻ lẫn phương pháp mỗ xẻ, muội tìm ở đâu”

“ Hoa Cẩm, muội đừng nhắc đến mấy chuyện đó được không?” Tư Không Thiên Lạc rùng mình một cái, quay sang lớn tiếng nói cho tiểu cô nương.

Diệp Nhược Y nói : “ đúng vậy à, đang lúc dùng bữa, muội nói mấy thứ đó, làm cho tỷ có phần nuốt không trôi”

“ Hì hì” Hoa Cẩm cười lên, đem đôi đũa buông xuống, khăn trắng mềm lau đi miệng của mình xong liền tóm lấy bình thủy tinh bên cạnh, hút lấy một hơi, con mắt nhắm nghiền thư thích, nói : “ nhanh lên một chút, mọi người ăn thật chậm”

Đế Thiên An cười lắc đầu : “ ở trong tầng thứ nhất, kệ thứ 12 ...”


Lời hắn còn chưa dứt đả thấy Hoa Cẩm nhanh chóng chạy mất dạng.

Thời gian lại chậm rãi trôi đi đám người trên thuyền chỉ ăn uống xong không bao lâu, thì đột nhiên có hai chiếc thuyền chậm rãi xuất hiện ở hắn trước mặt. Hai chiếc thuyền cơ hồ là cùng lúc xuất hiện trong tầm mắt đám người Đế Thiên An.

Một chiếc lệ thuộc Bắc Ly, Cao Thành Phủ hải binh, một chiếc lệ thuộc Quốc Thông Phủ hải binh hai chiếc này tới biển sâu tuần tra, nhưng là nhưng hiếm thấy đi tới như vậy sâu trong biển.

Cao Thành phủ quan trên thuyền, hải binh Đô đốc nhìn Quốc Thông Phủ thuyền, sâu kín nói: "Hắn cũng đến?"

Sau lưng hắn cả người quần áo xám, phụ tá nhân vật lạnh nhạt nói: “Quốc Thông Phủ Tổng Đốc là Bạch Vương điện hạ mẹ đẻ em họ.”

“Xem ra không cần ta động thủ?” Đề Đốc đại nhân chậm giọng, mặc dù bọn họ Tổng đốc đại nhân cùng Thiên Khải vị kia Xích Vương điện hạ quan hệ không tầm thường, nhưng đạo mệnh lệnh này còn là nhận vô cùng cố hết sức, nhận được tin một khắc kia Tổng đốc đại nhân mặt.

“Sợ là hắn cũng muốn như vậy” Quần áo xám đàn ông thở dài.

Quả nhiên tại Cao Thành Phủ quan thuyền chậm lại sau, Quốc Thông Phủ thuyền cũng chậm lại, hai chiếc cơ hồ đi sóng vai, hơn nữa càng được càng gần.

Đề đốc đại nhân thở dài: "Chuyện này không dễ làm a."

Quần áo xám đàn ông cường điệu nói: "Nhất định phải làm."

Đề đốc đại nhân chỉ đối diện một trong hai chiếc kia từ từ được hướng thuyền của bọn họ, chỉ phía trên cờ xí nói: "Tiên sinh, ngươi biết đây là cái gì kỳ sao?"

Quần áo xám đàn ông ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: "Thanh Châu Mộc Gia?"

"Rất rõ ràng, ngươi lấy được người kia muốn ngồi thuyền đi Tam Xà Đảo, nhưng cũng không biết hắn ngồi lên một chiếc dạng gì thuyền. Thanh Châu cửu thành, đơn độc tự trị, chỉ vì chín tòa thành trì đại biểu cả cái Thiên Khải tài sản. Mà Vân Gian Thành có Mộc Gia trở thành Thanh Châu nhà giàu nhất, không phải là bởi vì hắn có tiền nhất, mà là bởi vì hắn là hôm nay thương hội thủ lãnh. Chỉ cần hắn nguyện ý, ngươi có tin hay không sang năm Cao Thành Phủ người sẽ có một nửa người trở thành lưu dân?" Đề Đốc đại nhân thở dài, "Đánh không được."

"Rất gần." Quần áo xám đàn ông chậm rãi nói.

Đề đốc đại nhân đưa tay đè ở bên hông trên trường đao, hôm nay mục tiêu còn rất xa, hắn dĩ nhiên không cần rút đao nghênh địch, hắn nếu rút đao, con kia có thể là phát ra hiệu lệnh.

Đối với Thanh Châu Mộc Gia thuyền tấn công? Đề đốc đại nhân cười khổ một cái: "Thật không cần cân nhắc hậu quả sao?"

Quần áo xám đàn ông trầm giọng nói: "Chết ở biển rộng mênh mông, ai nào biết là ta làm."

Đề đốc đại nhân nhìn một chút cách đó không xa chiếc kia Quốc Thông Phủ quan thuyền: "Hắn biết."

Quần áo xám nam tử trong ánh mắt thoáng qua một tia dữ tợn: "Cho nên ta cũng có thể nói là hắn làm."

Đề đốc đại nhân lắc đầu một cái: "Ta cùng Thanh Châu Mộc Phủ đã từng quen biết, lấy hắn hôm nay vị kia gia chủ phong cách làm việc, nếu như không phân rõ ai đúng ai sai, hắn sẽ để cho hai nhà cũng không sống nổi."

Quần áo xám đàn ông nghe vậy do dự hồi lâu, cuối cùng với chậm rãi mở miệng ban bố mệnh lệnh: "Để mũi tên."

"Cao Thành Phủ sẽ vì này bỏ ra giá rất lớn." Đề đốc đại nhân trong lòng biết, sợ là đã không thuyết phục được đối phương.

"Sau khi chuyện thành công, thiên hạ cũng là chúng ta, huống chi một cái Cao Thành Phủ chứ ?" Quần áo xám đàn ông ánh mắt kiên nghị : "Để mũi tên."

Đề đốc đại nhân chậm rãi rút kiếm ra, cất lời: "Hy vọng ngươi sau này có thể nhớ những lời này."

Quần áo xám đàn ông thấp giọng nói: "Ta cũng nhớ ngươi tên, Cao Thành Phủ hải quân Đề đốc Hàn Thừa Chí."

Quan thuyền người tất cả hải binh trong nháy mắt kéo chặc dây cung, mủi tên nhắm thẳng vào chân trời, súc thế đãi phát. Cơ hồ cùng thời khắc đó, bên cạnh Quốc Thông Phủ thuyền cũng giơ tay lên trong cung mũi tên.

Xem ra bọn họ ý tưởng là giống nhau. Chỉ cần có thể giết chết trên thuyền người kia, bỏ ra giá cao hơn nữa cũng đáng giá cả.

“ Đám người này tâm tư cũng là bất tử đi, có điều lựa chọn cũng khôn ngoan đây biển rộng chi hải này không chốn nương thân, cho dù võ lực có thông thiên thế nào đứng trước mặt thiên địa lực lượng cũng là nhỏ bé” Đế Thiên An nhìn về đầy trời mưa tên từ xa trút xuống con thuyền này.

“ Ngươi biết ai làm” Lý Hàn Y dò hỏi.

Đế Thiên An cười nhạt nói : “Còn không phải là đám người họ Tiêu kia, không là Tiêu Sùng, Tiêu Vũ cũng là Tiêu Nhược Cẩn, đến một người ta giết một người đến vạn người ta đồ cả vạn”

Lạc Hà an vị bên phải, nói : “ cái đám người này sau lại cứ thích chọc cái tên sát tinh như ngươi chứ”

“ Đây là” Mộc Xuân Phong kinh hô một tiếng khi nhìn về ánh sáng xanh lam cấp tốc lan qua, không gian một màu xám tro thất sắc đến cả nước biển cũng xám tro đi.

“ Thiên Địa Thất Sắc” Lôi Vô Kiệt ánh mắt có chút cuồng nhiệt khi nhìn chiêu thức này thi triển ra.

“ Chọc tới tên sát thần này, bằng mấy chi Thiên Nang Nổ là có thể giết được sao, aii” Tiêu Sắt nhìn về trên bầu trời rất nhiều mũi tên to lớn từ phương xa truyền lại, thanh âm rít gào trong gió thậm chí hắn có thể thấy được mơ hồ từ những đầu mũi tên lớn này có cột theo những màu đen viên đạn phía sau, chính là thuốc nổ.

“ Cái gì” Hàn Thừa Chí cùng đám người kinh hô một tiếng sợ hãi khi nhìn phía trước bầu trời không gian đột nhiên như bị tượt đoạt sức sống một dạng hóa thành tro tàn màu sắc khi bị ánh sáng xanh lam kia chạy qua, hàng vạn mũi tên có kèm theo thuốc nổ đang ở trên không trung lại bị đình chỉ lại, dọa cho bọn họ sợ hãi một màn.

Nhưng mà càng sợ hãi hơn khi mà khi ánh sáng xanh lam này phủ qua đám người lọt vào bên trong không gian này, ánh mắt mở to khiếp sợ khi nhìn mọi thứ như bị cố định lại vậy, chỉ có rất ít người có thể di chuyển được, mọi người đều giống như điểm huyệt một dạng bất động.

Chỉ thấy trong không gian xám tro này một màu như cầu vồng đỏ rực quang mang trường kiếm trong không gian xám tro uốn lượn, sát khí thao thiên tỏa ra để cho bất cứ quân sỉ tinh nhuệ vào sinh ra tử nào cũng bị chuồn bước.

Trường kiếm Thiên Tịch lao đến một con thuyền bên trong thân kiếm phát ra kiếm minh reo hò, trong ánh mắt khiếp sợ không làm gì được của đám người, thân kiếm vẻ lên những đường hồng quang như thiểm điện xoẹt qua các yết hầu của đám binh lính trên thuyền.

“ Là tiên nhân thủ đoạn sao” Đề đốc cầm trên tay chuôi đao lẩm bẩm nhìn về không ngừng một kiếm phong hầu Thiên Tịch, trong lòng một mảnh tro tàn cũng không có nổi lên tâm tư chống đối, điều cuối cùng hắn có thể thấy được chính là mũi đỏ hồng như tia chớp xuyên thủng ngực hắn đem hắn gim lên vách gỗ sau đó thân kiếm nhổ ra bay đi, rồi từ trên bầu trời hàng loạt những mũi tên được bắn đi lại trút xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK