Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rượu thịt qua đi,Thiên Trạch mang Tỳ Bà trở về lều mình sủng hạnh.

Chỉ là có một cái khách nhân đã chờ đợi sẵn ở trong.

Một cái yếu đuối mong manh thiếu phụ, không chút phấn son, trên mặt hình dáng cùng đường cong, quả thực hoàn mỹ đến cùng một kiện tỉ mỉ điêu khắc giống nhau.

Bất quá nàng giữa mày, như là mang theo ba phần u buồn, sắc mặt cũng tái nhợt đến không quá bình thường, thế nhưng như là ở sinh bệnh, hơn nữa bệnh đến còn không nhẹ.

Nhưng loại này bạc mỹ, lại nhất mê người.

“ Ngươi là ai?” Tỳ Bà cau mày chất vấn, hiển nhiên việc một cái nữ tử khác xuất hiện trong lều của nam nhân mình, dù biết thân phận của hắn tuyệt không chỉ có mình nàng, bất quá nàng cũng hơi sinh khí.

“ Liễu Vô My tham kiến Đạo Thánh,Tỳ Bà công chúa” thiếu phụ báo danh cùng thi lễ.

Thiên Trạch nghe xong cái tên này : “ Thạch Quan Âm chi đồ”

Tỳ Bà nghe xong liền nói : “ ngươi là đến vì ả kia”

Liễu Vô Mi nói: “ vâng ạ”

Thiên Trạch mang Tỳ Bà đi vào rồi ngồi xuống chăn mền.

Tỳ Bà cười lạnh nói : “ ngươi muốn cầu thả sư tôn của ngươi ư?”

Liễu Vô My lắc đầu : “ tiện thiếp không có ý định đó, tương phản tiện thiếp đối với ả ta thống hận vô cùng, tiện thiếp nhu nhược vô lực, lại sợ hãi Thạch Quan Âm, cho nên ở đại sa mạc, không thể không ẩn hình nặc tung, hôm nay chứng kiến Đạo Thánh chế phục được cho nên mới dám hiện thân.”

Nàng thanh âm lại nhu lại nhu, mồm miệng rõ ràng, một phen nói tới, trật tự rõ ràng, giải thích rành mạch, cho dù có thiên đại lửa giận. Đều sẽ bị này êm tai giọng nói vuốt phẳng, vỗ thuận.

Tỳ Bà nghi ngờ nói : “ ngươi là bà ta đồ đệ, lại trốn chạy bà ta ư?”

Thiên Trạch gật đầu, nói : “ chính xác là nàng ta sợ Thạch Quan Âm mà chạy đi”

Liễu Vô My quỳ lễ dập đầu, từ tốn nói : “Tiện thiếp Liễu Vô Mi, cảm tạ Đạo Thánh ân cứu mạng.”

Thiên Trạch đưa mắt nhìn liền phát hiện nữ tử này khá đặc biệc, bởi nàng không có lông mày, nàng lông mày quả nhiên là họa đi lên, phất tay đem nàng nâng lên : “ nói đi, nàng tìm đến ta có chuyện gì”

Liễu Vô Mi đứng lên chậm nói: “ tiện thiếp sớm tại thật lâu phía trước, tiện thiếp liền đã thoát đi đại sa mạc, ở Thạch Quan Âm xem ra, tiện thiếp tự nhiên là phản bội người”

Nàng tựa cành liễu nhẹ bãi, cả người có vẻ mảnh mai nhu mỹ, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trong ánh mắt càng tràn ngập oán độc chi sắc, nói: “ sau này ta bị nàng bắt lại, nếu không có Đạo Thánh đánh bại Thạch Quan Âm, chỉ sợ tiện thiếp lại khó thoát ra nàng ma trảo, chỉ có thể cả đời làm nàng nô lệ.Vĩnh viễn không thoát được thân.”

Thiên Trạch nói : “ ta bại Thạch Quan Âm là có cho mình mục đích của mình, nàng không cần cảm tạ”

Liễu Vô Mi hơi cúi đầu, ôn nhu nói: “Tiện thiếp là thiệt tình cảm tạ.”

Tỳ Bà nói : “ chỉ vì cảm tạ thôi ta nghĩ ngươi cũng sẽ không đêm khuya tìm đến”

Liễu Vô Mi lại cúi đầu, thành khẩn. nhẹ nhàng quỳ xuống, cầu xin nói: “Cầu Đạo Thánh cứu ta!”

Liễu Vô Mi là cái thực thanh lệ thoát tục nữ nhân, huống chi giữa mày luôn là mang theo ba phần u buồn, làm người rất khó không dâng lên thương tiếc chi tâm.

Lại thêm nàng bày ra hiện giờ tình cảnh, dù nhất thô lỗ nam nhân nhìn thấy một màn này, đều sẽ không cấm trở nên văn nhã, trở nên mềm lòng.

“ Cứu ngươi ư?” Thiên Trạch không giống như lần trước cấp nàng nâng lên, bởi lần trước là khách sáo nhưng lần này thì khác, bởi nếu hắn nâng lên cũng có nghĩa đồng ý ra tay đồng ý cứu trợ nữ nhân này.

Tuy với hắn là chuyện nhỏ, nhưng cũng không nhanh như vậy đáp ứng được.

Liễu Vô Mi ngẩng đầu lên nói: “Năm đó tiện thiếp tuy rằng trốn ra sa mạc, nhưng cũng trúng Thạch Quan Âm độc, cho nên bà ta tính tiện thiếp nhất định sẽ bò trở về cầu bà ta, nếu không tiện thiếp sẽ chết ở sa mạc, liền nhặt xác người đều không có.”

Thiên Trạch nói : “ nàng không có trở về?”

Liễu Vô Mi run giọng nói: “Tiện thiếp dùng Anh Túc tê mỏi chính mình, chống được thống khổ, trốn ra ma quật. Tiện thiếp biết, bà ta muốn tiện thiếp quỳ trên mặt đất cầu xin, bà ta thích xem người khác cầu xin nàng bộ dáng.”

Thiên Trạch nói : “ sau đó”

Liễu Vô Mi buồn bã nói: “Lấy Anh Túc tới giảm đau như uống rượu độc giải khát, chỉ là ta thật sự đau đến không thể chịu đựng được, dần dần trầm luân ở Anh Túc trong, thành Anh Túc nô lệ. Ta càng ngày càng nghiện, dùng lượng cũng càng lúc càng lớn, mỗi năm hoa số tiền lớn thu nạp tới liều thuốc. Sớm đã bất kham sử dụng.”

Nàng ảm đạm cúi thấp đầu, nàng không muốn làm người thấy nàng thống khổ mặt.

Liễu Vô Mi tiếp tục nói : “ tiện thiếp đi sa mạc, một là muốn nhận chút Anh Túc cây, hai là xem thử có hay không cơ hội lấy được giải dược. Chỉ là tiện thiếp vất vả chống đỡ nhiều năm như vậy, vẫn là không có thể chạy ra Thạch Quan Âm ma trảo, thành nàng nô lệ, thành nàng chó.”

Thiên Trạch nói : “ nàng muốn từ chổ ta lấy giải dược”

Liễu Vô Mi dập đầu : “Vô Mi đã có nhà chồng lẫn nhau yêu nhau sâu đậm, chỉ cần Đạo Thánh ban ơn cho Vô Mi giải dược, Vô Mi nguyện làm bất luận cái gì sự....chỉ cần Đạo Thánh chịu cứu Vô Mi ra khổ hải, Vô Mi nguyện lấy thân hầu hạ, nhất định kiệt lực phụng dưỡng, chỉ là.... chỉ là đừng làm ta phu quân biết được liền tốt....”

Nàng thanh âm càng nói càng thấp, cuối cùng gần như không thể nghe thấy, gương mặt càng ngày càng hồng. Càng tăng thập phần kiều diễm.

Thiên Trạch xuyên quan vạn bụi hoa rồi làm sao không rõ.

Đêm hôm khuya khoắt, Liễu Vô Mi đột nhập phòng hắn, nàng đã là có chuẩn bị tâm lý, chỉ cần có thể giải độc, liền nguyện làm bất luận cái gì sự.

“ Độc của Thạch Quan Âm vốn không có thuốc giải, mà nàng tình trạng đã sâu dày, muốn chữa cơ hồ không có cách” Thiên Trạch nói, lấy hắn kiến thức cũ mấy kẻ nghiện ngập dính vào thuốc phiện loại này khó đi ra được

Nghiện ma túy là bệnh não mãn tính, vì vậy phải điều trị lâu dài, tuân thủ điều trị và có sự tư vấn hỗ trợ về tâm lý. Nhưng đó là thế giới cũ hiện đại của Thiên Trạch, tại nơi đó có cách thức chữa trị cùng cai nghiện.

Mà tại thế giới này Liễu Vô Mi bệnh tình đã nghiêm trọn, cơ hồ không có thuốc giải để chữa trị căn bệnh nghiện ngập này.

Liễu Vô Mi nghe được biểu tình ảm đạm, trong lúc nhất thời vạn niệm câu hôi, thân thể mềm mại cả người nhũn ra, lập tức nằm liệt ngồi xuống trên mặt đất, đôi tay bụm mặt, thấp giọng nức nở lên.

Nàng này phó hoa lê dính hạt mưa mảnh mai bộ dáng, là người nhìn đều sẽ chua xót.

“ Thật không còn cách ư?” Tỳ Bà cũng động lòng trắc ẩn.

Thiên Trạch không nói đưa tay ra, từ trong mi tâm bay ra một cái ấn ký,giống như hạt giống lẫn đốm lửa một dạng màu xanh, ấn ký in lên trán Thiên Trạch.

“ Sa!Sa!”

Lập tức khi ấn ký xuất hiện, nồng đậm kim sắc quang mang hiện ra, sau đó dung nhập vào cơ thể Liễu Vô Mi.

Liễu Vô Mi ngừng khóc thút thít, để mặc luồng khí tràn đầy sinh cơ kia dung nhập vào.

“ Coi như nàng may mắn” Thiên Trạch cất lời.

Muốn để một kẻ nghiện ngập đi ra đây là một chuyện rất khó, tại hiện đại thế giới của Thiên Trạch trước kia, muốn cai nghiện cũng là dùng ma túy liều lượng nhẹ từng bước cắt giảm cơn thèm, hoặc là Methadone một loại ma túy hợp pháp, được dùng để điều trị thay thế cho những người nghiện hay ma túy bất hợp pháp.

Thời gian điều trị càng lâu thì càng tốt, để cho các tổn thương não do tác động của heroin dần dần hồi phục và để giảm nguy cơ tái sử dụng ma túy.

Thiên Trạch không có loại thuốc này nhưng hắn có thứ còn mạnh mẽ hơn rất trăm ngàn lần, đó là Trường Sinh Giới Thần Lực, loại thần lực dùng để chữa trị thương tổn, loại thần lực này đỉnh cao có thể nghịch chuyển sinh tử.

Thiên Trạch đã đem loại thần lực này đẩy lên cực hạn, hiện giờ dùng nó để chữa lấy thương tổn não bộ của Liễu Vô Mi, đây chẳng qua là chuyện lấy dao mổ trâu giết gà mà thôi.

Dưới Trường Sinh Giới Thần Lực dung nhập cả cơ thể, không những mầm bệnh trên người được tiêu trừ mà ám tật tổn thương nguyên khí do dùng thứ thuốc độc phiện kia cũng được chữa trị.

Liễu Vô Mi so với trước càng thêm diễm lệ, mỹ nhân bệnh đã không còn mà thay vào một cái thành thục mặn mà thiếu phụ.

“ Độc trên người nàng đã giải, sắp tới ở Bách Việt cần nhân thủ, ta cần nàng làm việc cho ta một số việc” Thiên Trạch chậm rãi nói, hắn giúp đỡ cũng không thể giúp không như vậy.

“ Cảm tạ! cảm tạ” Liễu Vô Mi cảm nhận rõ ràng được cơ thể mình biến đổi, tinh thần như thoát thai, cơ thể so với trước cũng thay đổi, dù không rõ thế nào nhưng nàng biết bệnh tình của mình đã khỏi rồi, nước mắt tuôn rơi như mưa không ngừng dập đầu cảm kích.

Thiên Trạch lại thu lại thần ấn, cách không đem Liễu Vô Mi nâng lên.

Liễu Vô Mi vui sướng vô cùng hốc mắt đỏ hoe lên, nhẹ cắn môi một cái, sau đó đem y phục cởi xuống, run run nói : “ đại ân không có gì báo hết, tiện thiếp chỉ có thể dùng tấm thân cảm tạ, xin Đạo Thánh đừng đem chuyện này nói cho phu quân ....”

Thiên Trạch nói : “ ta không thích dùng qua nữ nhân của kẻ khác, cho nên nàng không cần phải thị tẩm, chổ này đã có Tỳ Bà là đủ”

Liễu Vô Mi cảm kích : “ cảm tạ, tiện thiếp cảm tạ! Vô Mi xin trước cáo lui”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK