Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như lời Đế Thiên An nói, Hàn Thiên Khiếu là tự tìm đường chết. Cho dù không thể vận công vậy còn thanh Quỷ Sứ Chi Nhận trong tay. Hắn có thể dùng nó mà hóa giải công kích của Tiêu Vũ Đình.

Nhưng cuối cùng Hàn Thiên Khiếu không lựa chọn làm như vậy, hắn lựa chọn con đường tử vong để đem mối ân oán của bọn họ chấm dứt. Tin tưởng cái chết của hắn cũng để cho hai nữ nhân này dừng lại.

“ Không sai, là ta tìm chết. Tất cả nghiệp chướng này ta dùng tính mạng để trả.” Hàn Thiên Khiếu tiếp tục nói : “ cậu là người thông minh nhất ta gặp, có…”

Hắn còn chưa nói hết miệng bị tên nam tử trước mặt dùng tay bóp, đem đan dược của Tiêu Vũ Đình nhét vào bên trong mà nuốt.

“ Ta tuy không cứu được, nhưng có thể trì hoãn cho ông thêm nửa canh giờ. Cũng bù lại tiếc nuối cho Thiên Lạc. Tiện thể bàn giao hậu sự với hai người kia.” Đế Thiên An lại vận lên nhãn đồng, nhìn thấu triệt cơ thể bên trong của Hàn Thiên Khiếu, dùng Chakra mà ngăn chặn lại các độc lực ở những nơi quan trọng.

“ Cảm tạ” Hàn Thiên Khiếu cười nói, kết quả này với một kẻ sắp chết như hắn đã quá tốt rồi, không thể cầu gì hơn.

Đế Thiên An lại lưu manh nói : “Còn nữa nói trước nhé, trước khi chết đừng chia rẽ uyên ương đấy. Ta thông minh hơn ông rất nhiều, tất nhiên sẽ không giống ông rồi. Thiên Lạc và Thủy Dao sớm đã cùng ta bái đường thành hôn ở tầng thứ 3 rồi. Con rể như ta đốt đèn lồng cũng tìm không ra đâu.”

“Chết rồi nhớ phù hộ cho Thiên Lạc sớm sinh bảo bảo nhiều một chút, ta cũng không nhỏ nhen đâu một đứa đặt họ Hàn, đứa khác lại họ Sở. Kinh hỉ không? Nếu ông muốn cảm kích càng thực tế càng tốt.”

“Nói nhỏ một chút, cái tên Công Mộ tiểu tử kia có ý với Thiên Lạc, nhưng mà nghĩ lại xem quá kém cỏi à, trí tuệ thấp thực lực kém tài hoa thiếu cái gì cũng không bằng ta cả. Con rể như ta ông chọn là đúng hời”

Hàn Thiên Khiếu một bên im lặng nghe, hắn không có phản bác một lời thậm chí còn phối hợp gật đầu đồng ý. Ánh mắt trong có mấy phần thưởng thức lẫn vừa lòng với người phía trước.

Tài trí của y thế nào hắn đã tận tai nghe và thấy, có thể nói chính là yêu nghiệt. Phóng mắt Công Thủ hai phái hay giang hồ hiện giờ, khó người có được như y. Chỉ bằng một cái ánh mắt, một cái cử chỉ khác lạ cũng phán đoán và phát hiện ra việc khó ai có thể nghĩ đến được.

Về võ công càng không nói, SởĐộc Sương Mù bị hắn phả giải, bản thân giao thủ qua đã nghiệm rõ. Chỉ có một cái điểm trừ đó là cái tính phong lưu, làm cha hắn hiển nhiên không nguyện để con gái mình cùng nữ nhân cùng chồng.

Nhưng Đế Thiên An lại cho hắn thay đổi suy nghĩ. Hơn nữa hắn có thể nhìn ra được con gái mình đã bị tên kia tai họa mà lừa gạt rồi. Chỉ sợ đã sinh lòng ái mộ, tình cảm hạt giống đã bén rễ. Thay vì cấm cản sau không tác hợp chứ? Bỏ qua điểm trừ vậy còn lại một đứa con rể như hắn, quả thật là khó mà tìm được.

“ Đại lừa gạt, ngươi lại nói nhăng nói cuội.” Lâm Thủy Dao một bên che miệng cười, bầu không khí thương cảm cũng bị cái tên này phá hư đi, chen lời nói : “ Lâu đại ca đúng là không bằng tên lừa gạt ngươi, nhưng ít nhất hắn không hoa tâm như ngươi”

“ Tiểu tử, ngươi không nói có ai bảo ngươi câm không” Sở Vân Khê một bên cảm xúc cũng ngỗn ngang mà mắng một câu, sự thật nhiều năm che giấu hé lộ, là bản thân trách oan chồng của mình, hiện giờ tuy thấy hắn nhưng sinh mạng của y cũng đã cận kề cái chết không xa.

Đứa con gái thất lạc, nhiều năm nay nàng hận không giết được cho rằng là con của kẻ thù lại là con gái ruột của mình. Giờ này ân ân oán oán còn quan trọng nữa hay không chứ?

“ Chàng, có đứng đắn hay không?” Hàn Thiên Lạc là người bị hắn xuyên tạc, vừa bi thương khi nghe cha mình không thể sống tiếp, lại nghe Đế Thiên An mở miệng nói linh tinh mấy chuyện xấu hổ cũng sinh ra xấu hổ, cũng nói tiếp mẹ mình mắng một câu.

“ Thiên Khiếu, ta rốt cuộc đã làm chuyện gì?” Tiêu Vũ Đình không để ý mấy lời của Đế Thiên An, cái nàng quan tâm đó là tính mạng của Hàn Thiên Khiếu không thể cứu, hắn chết đó là do nàng mà ra, hoang mang cùng thống khổ không rõ tự hỏi.

“ Chuyện tình cảm cũng không nói là đúng hay sai. Chung quy nó là một chuyện phức tạp nhất thế gian này. Kẻ có được giống như có được thần dược chữa bách bệnh vậy, không được lại giống như chó gặm xương, gặm thấy thương mà chẳng có chút dinh dưỡng” Đế Thiên An một bên nói một bên thả ra đại lượng Chakra, khống chế tinh chuẩn giúp cho Hàn Thiên Khiếu cầm cự thêm thời gian.

Lại tiếp tục nói : “Ta phí công tiêu hao một vạn tám tăm thành công lực, tiêu hao chín ngàn cái tinh lực mới kéo được mạng cha vợ thêm nữa canh giờ. Các vị tự dàn xếp kết thúc ân oán đi, Lạc Lạc sau này có ta còn có thêm mấy bảo bảo khác, rảnh rỗi ta lại đêm cố sự lay động tình người của ba vị cho bọn nó nghe. À biết đâu còn viết thành sách đó...”

“ Phốc xuy!!” Lâm Thủy Dao cũng đã không giữ được hình tượng, đã không kìm nén được nữa, che miệng mà cười một tràng, khi mà nghe hắn trước thì đứng đắn sau thì đùa giỡn còn suy ngưu như vậy.

“ Ha ha” Hàn Thiên Khiếu cũng bật cười hai tiếng khi nghe được, có điều hắn cười xong lại phát nội thương, đối với con rể này hắn đúng là không bắt được.

“ Thiên Khiếu” Sở Vân Khê cùng Tiêu Vũ Đình có chút hốt hoảng hô.

“ Cha, người đừng nghe hắn” Hàn Thiên Lạc vội vả đến gần khi thấy Đế Thiên An đã lui người mà đi ra.

“ Tốt! Tốt! Thiên Lạc có thể nghe con gọi cha, ta chết cũng mãn nguyệt rồi” Hàn Thiên Khiếu một tay từ ái vỗ về con gái mình, ánh mắt trong hiện rõ nhu tình lẫn tự trách.

“Được rồi chúng ta đi thôi, ta thấy tiểu tử Thời Thu bây giờ hẳn đang cùng tên ngốc Độc Cô Mạc so so. Lấy ta đoán, Mộ Phù Lệnh cũng sắp đến rồi. Khi đó Mộc Tuyết Ly liền trở thành thanh đao cho Mộ Dung Diệp” Đế Thiên An đi đến bên cạnh Lâm Thủy Dao, lời dứt tay vung lên hai giọt máu đỏ khác bay đến vị trí Lâu Mộ hai kẻ.

Lâu Mãn Phong cùng Mộ Quỷ Tử không chút do dự đem máu đỏ phía trước vào miệng mà uống lấy. Tính đến hiện giờ mà nói, độc lực trong người đã giảm bớt đi cơ thể bọn họ cũng đã so với trước có thể hoạt động được phần nào.

Chỉ cần qua một thời gian liền có thể trở về như trước, có thêm máu Minh Xà của Đế Thiên An cấp vào càng thúc đẩy quá trình giải độc nhanh hơn.

“ Đa tạ thiếu hiệp trợ giúp, ân tình này Mộ Quỷ Tử ghi nhớ, sự tình gấp gáp thứ lỗi Mộ Quỷ Tử đi trước, Mãn Phong chúng ta đi” Mộ Quỷ Tử cảm nhận được cơ thể mình đã tốt hơn, cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng khi Đế Thiên An nói ra, không chờ được vội thi lễ rồi hướng về cửa mật đạo mà chạy đi.

Đối với Đế Thiên An, Mộ Quỷ Tử không thể không bái phục được. Hắn lịch duyệt không ít, trên giang hồ gặp qua không ít tuấn kiệt lẫn lợi hại người. Nhưng có thể nói so với tiểu bối ngoại tộc kia thì không bằng.

Thứ hắn đáng sợ nhất không phải là võ công mà chính là trí tuệ. Một kẻ như thế, Mộ Quỷ Tử không nguyện làm địch. Tốt nhất chính là cùng y giao tình, càng tốt hơn nếu có thể kết giao với y.

Nhưng hiện giờ hắn không có thời gian mà nghĩ đến, Mộ Vương Thành muốn lấy ra Phá Mộ Lệnh sẵn sàng phá bỏ quy cũ. Nay Thời Thu có được Kỳ Lân Ty nhưng Độc Cô Mạc cũng tương tự. Nó lại một mình xông xuống tầng dưới, mà ở bên dưới kia còn có một kẻ võ công cao cường có thể lấy mạng nó bất cứ lúc nào.

Có điều Thần Sai cũng không nguyện ý nghe lệnh Mộ Dung Diệp. Nhưng một khi Mộ Phù Lệnh đã đến, thông qua đó thiếu thành chủ Mộ Vương Thành có thể đạt được ý đồ của mình. Hắn không thể ở lâu nơi này được, phải nhanh tiếp viện cho Lạc Thời Thu.

“ Vâng sư tôn” Lâu Mãn Phong lập tức trả lời, ánh mắt nhìn thoáng qua bốn người Thiên Lạc một chút, nối gót theo sau.

Đế Thiên An công chúa ôm lấy Thủy Dao đi qua cánh cửa thông đạo, nhìn thấy Lâm Thủy Dao chăm chú nhìn mình, cười nói : “ Dao Dao bảo bối đang nghĩ gì đấy”

Lâm Thủy Dao nghe hắn gọi tên muốn xấu hổ như vậy, đáp : “ ta kiếp trước tạo nghiệt gì, thiếu nợ ngươi bao nhiêu? Khiến ta kiếp này gặp phải tên đại lừa gạt ngươi?”

“ Nàng không có thiếu nợ ta gì cả, ngược lại ta thiếu nàng đấy. Cho nên kiếp này ta đến trả đấy thôi, Dao Dao bây giờ không có ai có nên tăng tiến tình cảm hai ta một ít hay không?” Đế Thiên An cười xấu xa nói.

“ Ngươi chỉ biết khi dễ ta, ta kiếp trước hẳn là kẻ thù của ngươi mới đúng, kiếp này mới bị ngươi tai họa” Lâm Thủy Dao nhìn nụ cười xấu xa kia, ngượng ngùng mà nói, linh cơ khẽ động dò hỏi : “ đại lừa gạt, máu mà ta uống cùng Mộ Quỷ Tử tiền bối và Lâu đại ca làm sao có thể giải được độc của Tiêu tiền bối. Đại lừa gạt lẽ nào máu của ngươi lợi hại như vậy ư?”

Đây là thứ nàng nghi vấn không hiểu trước à, Sở độc sương mù lợi hại trên giang hồ đã truyền ra, hơn nữa cũng thấy rõ tận mắt đây. Vậy mà Đế Thiên An cấp cho mình máu lại có thể đem độc giải trừ. Mà máu tanh còn ấm lại được nam nhân mình đưa cho, trừ trong người hắn ra còn là của ai nữa.

Đế Thiên An chậm giải thích : “ Đó không phải là máu ta, trước đây ta đi vào trung nguyên đi lạc vào một nơi gọi là Thập Lý Âm Dương Giới. Gặp gở hai con quái thú, một là Minh Xà một là Quỷ Ngạc, chém một con thu phục một con. Máu mà nàng uống chính là Minh Xà, nó chính là thánh dược chữa độc.”

“ Thập Lý Âm Dương Giới nó là nơi nào? Minh Xà, Quỷ Ngạc” Lâm Thủy Dao càng nghe lại càng hiếu kỳ, cất lời hỏi : “ đại lừa gạt, chàng nói cho ta xem”

Đế Thiên An gật đầu, tâm niệm khẽ động, từ không gian lấy ra một cái chung rượu, nếu như Linh Ma có ở nơi này sẽ nhận ra ngay đó đúng là chung rượu ngọc mà bản thân yêu thích hay uống, chung rượu trong có lấy một ít nước trong đó.

“ Đại lừa gạt, chàng, chàng làm thế nào?” Nhìn chung rượu từ trống không hiện ra trước mắt mình, Lâm Thủy Dao con mắt sáng lên không rõ mà hỏi.

Nàng rõ ràng trên người Đế Thiên An tuyệt không có nơi để cất đồ à, hơn nữa nàng cũng thấy qua chung rượu này ở tầng 5. Ở bên cạnh hắn suốt một thời gian lại không phát hiện, bây giờ lại thấy một màn để nàng không cách nào hiểu, làm sao mà không muốn biết được cơ chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK