Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian như nước, thấm thoát 7 ngày lại qua.

Côn Lôn sơn dưới Hàn Thiết cổ thành.

Sắc trời đã vào đêm nhưng tại dưới mộ Hàn Thiết thì dù đêm hay ngày cũng không khác biệc, u ám cùng lạnh lẽo bao phủ xung quanh.

Hàn Thiên Lạc không ngủ được, vốn lẽ song thân tề tụ là một chuyện vui nhưng nàng gần đây lại thêm một cọc phiền nhiễu.

“ Con là nghĩ Thiên Trạch ư?”

Hàn Thiên Khiếu thấy con gái một bộ phiền nhiễu liền mở lời phá đi yên tĩnh.

“ Cha!” Hàn Thiên Lạc bị kéo về thực tại, xoay người thấy cha đi đến vội đến gần, vội phản bác : “ con chỉ là có chút không quen nơi này thôi”

Hàn Thiên Khiếu tin ư? tất nhiên là không rồi, hắn là người từng trải cho nên nhìn thấu con gái mình tâm tư, nói : “ con cùng bọn họ đi đi, nơi này để cha cùng hai mẹ con ở đây là được”

“ Cha! Thiên Lạc không muốn! Thiên Lạc chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ hiếu kính” Hàn Thiên Lạc vội nói, có phần hoảng hốt.

“Con gái ngốc” Ở bên trong đi ra Sở Vân Khê, đi đến trước người Hàn Thiên Lạc thở dài một hơi, lại nói : “Xích Mi Quân dung mạo tuấn lãng, thân phận bất phàm, vô luận tài trí hay vũ lực đều ép hết thảy tuấn kiệt đương thời, lại có ân với chúng ta, con thích hắn cũng không có gì lạ”

“ Mẹ!” Hàn Thiên Lạc nghe có phần thẹn thùng xấu hổ, mặt phiếm hồng cúi đầu không dám nhìn song thân.

Đúng như mẹ mình nói, nàng thích Thiên Trạch, y ở tại hoàn cảnh bất lực nhất vươn tay trợ giúp, mặc dù có mưu tính cho bản thân nhưng nàng lại không phản cảm, tiếp xúc gần đây lại bị hắn hấp dẫn thêm, bất giác hình bóng hắn đã len lỏi vào tim lúc nào không hay.

“ Xích Mi Quân thân phận chú định hắn một đời không thể có duy nhất một nữ nhân, con yêu thích hắn sẽ chịu khổ rất nhiều. Có lẽ sẽ giống như mẹ, con gái, mẹ không muốn con lâm vào vết xe đổ của chúng ta” Tiêu Vũ Đình bước ra cuối cùng, từ ái nói.

Nàng biết chứ nàng hiểu chứ, Hàn Thiên Lạc làm sao không rõ, ngẩng đầu lên nhẹ lay đầu, nói : “ mẹ yên tâm, Thiên Lạc sẽ không để cha mẹ bận tâm, con chỉ muốn cùng cha mẹ bình đạm đi xuống, ở nơi này cũng có gì không tốt chứ”

Hàn Thiên Khiếu thở dài : “ cha không phải người cha tốt, càng không phải là người chồng tốt, cũng không cùng con dài lâu, chuyện tình cảm lại càng khó nói, bản thân cha mẹ cũng làm sai rất nhiều, con đừng giống như cha mẹ để rồi phải hối hận một đời, nếu như con thích vậy làm theo những gì con tim mình mách bảo”

“ Cha!” Hàn Thiên Lạc ngả vào lòng Hàn Thiên Lạc, nội tâm dao động không yên.

Hàn Thiên Khiếu vỗ về con gái, ánh mắt đầy thương yêu.

Tiêu Vũ Đình nói : “ đi đi!”

“ Mẹ!” Hàn Thiên Lạc từ trong lòng ngực cha mình đi ra, nước mắt ngấn ra.

Sở Vân Khê nói : “ta với mẹ con đấu với nhau suốt nhiều năm, cũng sắp vào quan tài người rồi, giờ cha con từ cõi chết trở về, ân oán một đời cũng không phải là không gác được, con cứ đi đi”

Hàn Thiên Lạc nước mắt ngấn ra nhiều hơn, sau đó ôm lấy Sở Vân Khê.

Sở Vân Khê từ ái vổ về con gái mình, sau đó đem con gái đẩy ra : “ còn không nhanh chỉ sợ không kịp, lần nữa gặp lại không biết đến khi nào?”

Hàn Thiên Lạc nhẹ gật đầu, tay vội lau đi nước mắt sau đó khinh thân một cái nhảy lên không, hướng về cổ thành cửa lớn mà ra.

Thiên Trạch sau khi quét dọn tài bảo dưới quốc khố Đại Thương, chỉ dừng lại ở nơi này bảy ngày liền thông cáo rời đi. Mà nhóm người Hàn thị thì được hắn tạm thời để lại nơi này lánh phong ba bên ngoài.

“ Ai! nha đầu ngốc! tâm bị hắn đoạt đi lúc nào còn không hay!” Sở Vân Khê cảm thán.

Hàn Thiên Khiếu nói : “ là đúng hay sai cứ để do trời định, hy vọng Thiên Lạc so với chúng ta sẽ tốt hơn”

“ Ân!” Sở Vân Khê, Tiêu Vũ Đình nhẹ gật đầu.

Tiêu Vũ Đình nói : “ tiểu tử đó đã sớm có ý đồ với Thiên Lạc, lạt mềm buộc chặt lại thi triển ân uy, vũ lực, tài hoa, nhân phẩm, dung mạo hoàn toàn áp trên hai tên Công Mộ đó Thiên Lạc quanh năm sống trong mộ làm sao không bị hắn hấp dẫn được chứ”

Hai người còn lại gật đầu đồng ý, đừng nói Thiên Lạc đổi lại là bọn họ cũng thế thôi.

“ Chúng ta còn hổ trợ đại ca bọn họ” Hàn Thiên Khiếu lại nói, ánh mắt nhìn về tường thành phương hướng.

Sở Vân Khê cùng Tiêu Vũ Đình nhanh đi theo sau, di chuyển đến tường thành một phương liền thấy năm người thân thích Hàn Thiên Ngạo đang ở đó.

Từng người kính cẩn đem từng cái xương cốt trên các ô dời xuống, bỏ vào bên trong thùng gỗ.

Việc khởi động lấy ra Phá Mộ Lệnh hủy sập nơi này cũng được Thiên Trạch thông cáo cho Hàn thị người, không biết thì thôi nếu đã biết đám người Hàn Thiên Ngạo làm sao để cho di thể tổ tiên bị kéo sập ở đây chứ.

Mà để tránh các di thể hư hại, bọn họ đem các di thể đặt vào thùng gỗ, chờ ngày Công Mộ đến lấy ra Lệnh Phá Mộ liền để các thùng gỗ theo nước ngầm quay về Cổ Kiều thôn, thuận lợi tránh hủy.

“ Tam đệ, đệ muội!” Hàn Thiên Ngạo thấy ba người đến cười nói : “ Thiên Lạc đi rồi”

Hàn Thiên Lạc lúc nãy lướt đi qua năm người cũng nhận ra, song không có ngăn cản.

“ Là!” ba người nhẹ gật đầu, sau đó đến gần phụ giúp.

Hàn Thiên Lạc ngay khi rời khỏi cửa thành Hàn Thiết cổ mộ liền xuôi dòng sông bên dưới mà đi, khinh thân đạp nước một đường dài, qua đi chừng hai mươi phút liền thấy mấy cái thùng gỗ to đang được buộc vào nhau, nàng ánh mắt hiện lên vui mừng.

Khinh thân cướp đến, nhưng nàng không đặt chân lên mấy thùng gỗ này mà ở trước cách năm mét, một cái thùng khác bằng kích cở, thuần màu vàng giống như kim loại chất liệu.

Ngay khi Hàn Thiên Lạc đặt chân lên nắp thùng, dưới chân nàng giống như tan rã.

“ Thiên Lạc tỷ tỷ”ở bên trong Lâm Thủy Dao nhìn thấy người trên cười nói : “ muội biết ngay tỷ sẽ theo sau chúng ta mà”

“ Thiên Lạc cô nương!” Lạc Thời Thu vẩy tay chào, dù sao cũng kinh qua sinh tử Cốc Tử mộ, tuổi tác không xê xích cho nên hắn cũng muốn kết giao quen biết.

Lâu Mãn Phong không nói nhưng nhẹ gật đầu thay chào.

Hàn Thiên Lạc thả người xuống rồi đến gần Thủy Dao, vốn đang định kiếm lý do giải thích thì thấy bốn người dường như đang chơi một loại trờ chơi, nàng hiếu kỳ hỏi : “ đây là gì vậy?”

“ Là Cờ Cá Ngựa! Thiên Trạch nghĩ ra, rất tốt chơi à!” Lâm Thủy Dao vừa nói lại thả một con súc sắc xuống chén ngọc.

“ Đúng! Rất dễ chơi! chỉ cần gieo xúc sắc là được” Lạc Thời Thu tiếp lời.

Hàn Thiên Lạc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thủy Dao, tò mò : “ Cờ Cá Ngựa, vì sao lại gọi nó như vậy?”

“ Các quân cờ giống ngựa, lại cá cược, nên gọi thế thôi” Thiên Trạch giải thích : “ 4 người chơi theo lượt, cứ 1 và 6 là được ra quân, hể 6 là được gieo tiếp, đi 1 vòng liền trở về chuồng, ai vào chuồng trước sẽ thắng, tất nhiên khi đi qua các nước sẽ bị đá”

“ Đá” Hàn Thiên Lạc nghe lại khơi thêm hứng thú, nàng là người thông minh cách chơi cũng không quá khó, nên hiểu ra.

“ Mỗi một quân đi qua nước khác, nếu trúng lượt kẻ đó gieo từ sau nếu gieo trúng thì bị đá nha, như vậy” Lâm Thủy Dao vừa nói vừa minh họa, cầm một quân cờ hướng về phần bên Thiên Trạch đá nhẹ, đem quân cờ kia ra.

“ Ra vậy” Hàn Thiên Lạc hiểu ra, đồng thời cũng muốn thử cái trò mới lạ này.

Thiên Trạch nói : “ Thiên Lạc thử không? ta chơi món này cũng nhàm chán rồi”

Hàn Thiên Lạc ngượng ngùng gật đầu.

Bốn người chơi môn này đã sớm ước định không có sử dụng nội lực khống chế, thuần là vận khí thắng thua. Rất nhanh Hàn Thiên Lạc đích thân trải nghiệm liền bị món trò chơi mới lạ này hấp dẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK