Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người trên thuyền đối với thất bại của Cao Á Nam đã không lấy gì lạ nữa, bọn họ thấy nàng ta bại cũng không lo lắng, bởi không cảm nhận được sát ý của Thiên Trạch, cho nên chắc chắn y sẽ không hạ thủ với Cao Á Nam.

Thực tế không khác gì, chỉ là hiện giờ ai nấy nhìn Thiên Trạch mà thổn thức với loại kiếm pháp mà y sở ra.

“ Người ta đồn Đạo Thánh dùng thương pháp tuyệt đỉnh, nhưng hôm nay nhìn thấy Đạo Thánh dùng kiếm mới biết thế gian đã lầm.” Sở Lưu Hương chủ động mở lời, trước thì tán thưởng sau thì dò hỏi : “không biết Đạo Thánh huynh có thể thỉnh giảng cho tại hạ được hay biết loại kiếm pháp đó hay không?”

Thiên Trạch nói : “ chỉ là chút võ công tầm thường không đáng nhắc đến”

Hồ Thiết Hoa cười nói : “ Đạo Thánh huynh quá khiêm tốn rồi, nếu không đáng nhắc đến thì chúng tôi càng không đáng nhắc đến”

Lý Hồng Tụ nói :“ tôi từng thấy cùng nghe qua Bắc Ly khai quốc kiếm pháp Liệt Quốc, Lục Mạch Thần Kiếm của Đại Lý, Ly Hỏa kiếm pháp Ly Kiếm Đoạn Chương của Mộ phái, Chỉ Thủy Kiếm Pháp của Tuyết Nguyệt, Độc Cô Cửu Kiếm, Thông Linh kiếm pháp, Phượng Hoàng kiếm, Đoạt Mệnh kiếm, Mạc Danh kiếm pháp, Thánh Linh kiếm pháp, Thanh Liên kiếm pháp.... các loại tuyệt học kiếm pháp, nhưng chưa có một loại kiếm pháp nào có thể so được với Đạo Thánh”

Thiên Trạch cười nói : “ kiếm này là ta mới sáng tạo từ trong ngục tối đi ra, còn chưa có tên, vừa vặn cùng Thanh Phong Kiếm Tiên đây giao thủ, ta kiến thức hạn hẹp chữ nghĩa biết được vài chữ, cho nên liền đặt là Á Nam Lòng Thiên Trạch Dạ Kiếm....”

Cao Á Nam mặt trên hiện lên chút đỏ, tuy xấu hổ nhưng nàng trừng mắt mắng : “ đồ không biết xấu hổ”

Mấy cái nữ tử nghe được cũng muốn cười, bọn họ đã rõ kẻ này là một cái lãng tử phong lưu, y cố tình trêu chọc Cao Á Nam.

“ Bại hoại” Vương Ngữ Yên, Giang Ngọc Yến cũng biết y khinh bạc Cao Á Nam, nhẹ mắng lấy.

Tống Điềm Nhi cười khúc khích lại cố tình trêu chọc : “ Á Nam Long Thiên Trạch Dạ Kiếm! Thiên Trạch tiên sinh, huynh cũng quá tùy tiện đặt kiếm pháp đi”

Sở Lưu Hương chậm rì rì : “Trên giang hồ nghe đồn Đạo Thánh là cái hung hăn nhất trong giới trộm, bất cận nhân tình là cái tham lam nhất, nhưng hôm nay ta lại thấy lời đồn không đúng lắm, ta lại thấy Đạo Thánh còn rất biết đoạt phương tâm nữ tử”

Cơ Băng Nhạn hơi khó chịu, bởi hắn vừa ý Cao Á Nam đối với nàng yêu thích, lập tức đứng ra chống đở : “ Đạo Thánh cũng đừng đùa giỡn bọn ta, xin cho chúng tôi biết tên thật để mở man kiến thức”

Thiên Trạch cũng không trêu nữa : “ ta lấy thân thể làm lò, dùng thiên địa tinh khí làm nguyên liệu, dùng cái vô hình mà luyện thành hữu hình, vật luyện ra như thật, ý niệm càng mạnh kiếm càng cường càng cứng, nếu có tên thì gọi Luyện Khí Kiếm Quyết”

Vừa nói hắn lại thả ra Luyện Khí ngưng luyện các loại kiếm, theo ý niệm gia cường mà biến ảo thành các loại bất đồng, cự đại trường dài nhẹ nhàng....

Đám người yên lặng nghe nhìn, cả bọn đều là có kiến thức cho nên rõ ràng được loại võ công này đáng sợ cùng thiên tư kinh người của Thiên Trạch.

“ Luyện Khí Kiếm Quyết” Cao Á Nam niệm lại, mặc dù bị hắn trêu chọc nhưng nàng không thể không thừa nhận kẻ này thiên tư yêu nghiệt.

Cổ kim đến nay bao nhiêu cường giả dùng binh khí, dù là hạng thiên tài vang danh sử sách, hoặc là các thần công tuyệt học....nhưng chưa có một loại võ công nào có thể làm được như Luyện Khí Kiếm Quyết.

“ Đạo Thánh đại tài, tại hạ bội phục” Sở Lưu Hương chân tâm bội phục, sáng tạo ra loại kỳ công này hắn không thể không bội phục được.

“Đạo Thánh lấy khí đất trời mà luyện thành Luyện Khí Kiếm Quyết, trăm ngàn năm nay chưa có một võ công nào có thể làm được như Đạo Thánh, theo tiểu nữ thấy thiên hạ đệ nhất kiếm pháp cũng không sai” Lý Hồng Tụ nói ra mình nhận định.

Lời nói của Lý Hồng Tụ ra những người trên thuyền cũng tán đồng, bởi bọn họ đều là người có kiến thức cùng thân thủ.

Thiên hạ võ công vô số, nhưng chưa có bộ võ công nào ảo diệu bằng Luyện Khí Kiếm Quyết, lấy khí đất trời ngưng thành vật thật, trước nay chưa từng ai có thể làm được, kiếm pháp xưng Vương cũng là bình thường.

Đám người than thở với Luyện Khí Kiếm Quyết qua đi, từng cái cũng báo danh tính mình cho Thiên Trạch.

“ Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn, Hoa Hồ Điệp, Lý Hồng Tụ, Cao Á Nam, Tô Dung Dung, Tống Điềm Nhi, chả trách lúc nãy ta thấy quen quen hóa ra là Sở Lưu Hương trong mấy cái hồng nhan tri kỹ cùng bẵng hữu” Thiên Trạch chờ cho đám người báo hết danh tính xong, trong đầu thầm nghĩ, lúc này đã rõ vì sao khi nghe Cao Á Nam hắn lại thấy quen quen.

Sở Lưu Hương hệ liệt của Cổ Long hắn cũng đã từng đọc qua, Sở Lưu Hương chính là A Phi kiếm khách bằng hữu của Lý Tầm Hoan, là mười năm sau Tiểu Lý Phi Đao chết đi Đạo Soái Lưu Hương thịnh danh giang hồ.

Chỉ là đến thế giới này lại sinh biến hóa không nhỏ, Lý Tầm Hoan vẫn còn sống nhưng A Phi cũng đã thịnh danh, và y cũng không có cùng hai cái bằng hữu là Cơ Băng Nhạn và Hoa Hồ Điệp tách nhau ra.

Cả ba quen biết nhau tung hoành trên giang hồ trung nguyên, sau này có thêm Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi mà thành lập một cái tổ chức : Hiệp Nhân, thực thi việc cứu nhân độ thế theo cách của mình.

“ Đạo Thánh nhìn không giống với trung nguyên nhân sĩ cho lắm” Lý Hồng Tụ lúc này thăm dò.

“ Từ đâu mà Lý mỹ nhân nói như vậy” Thiên Trạch gật đầu.

Lý Hồng Tụ nghe hắn khen mình mỹ nhân cũng vui thích, nói : “ tiểu nữ nhìn họa tiết cùng y phục của tiên sinh khác biệt với trung nguyên các nước, vóc dáng của Đạo Thánh cũng so với người thường cao hơn rất nhiều”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu : “ta đúng là không phải trung nguyên chi sĩ”

Tống Điềm Nhi cướp vào : “ tiên sinh là quốc gia nào?”

Thiên Trạch nói : “ tiểu quốc đã bị diệt trong chiến loạn, nói ra chỉ thêm ưu phiền”

Đoàn Dự nghe được thầm nghĩ : “ lấy huynh ấy dáng vóc cùng khí chất, huynh ấy hẳn là hoàng thất quốc gia đó.”

Vương Ngữ Yên chỉ đưa mắt nhìn một chút rồi dời đi.

Giang Ngọc Yến thì đưa mắt nhìn, hiếu kỳ thân phận của y.

Hoa Hồ Điệp cười nói : “ Hồ mỗ là cái thô nhân, chúng ta nói chuyện uống rượu đi”

“ Tại hạ cũng có ý này” Sở Lưu Hương cười nói, một tay đưa mời.

Thiên Trạch gật đầu, cất bước đi.

Rất nhanh hắn được dẫn đến một chổ sạch sẽ trên bong thuyền, đã tọa cùng đám người lấy.

Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự, Giang Ngọc Yến nhìn một lát theo sau ngồi ở gần hắn.

Thiên Trạch đợi chén sành rót rượu lên uống một ngụm, rượu chất lượng không thể so bằng hắn nhưỡng nhưng vị thì phong phú hơn nhiều.

“Theo tiểu nữ đoán, Đạo Thánh ắt hẳn là một hoàng thất của tiểu quốc bị diệt kia” Lý Hồng Tụ đợi y uống xong rượu lại nói.

“ Ồ! Nàng vì sao lại nói vậy?” Thiên Trạch hứng thú hỏi.

Lý Hồng Tụ nói : “ lúc nãy Đạo Thánh có nói quốc gia bị diệt, mà tiểu nữ thấy được khí chất bất phàm, dù là vương công quý tộc các nước cũng chưa có được cái khí thế đó. Loại khí chất này chỉ có ở những long tử phượng tôn hoàng thất các nước, mà loại rượu mà Đạo Thánh vừa uống là trân phẩm ở nước Sở, Đạo Thánh uống lại không có bất cứ biểu hiện gì, nói rõ Đạo Thánh trước kia từng uống nhiều loại rượu so với nó còn mỹ vị hơn, từ những điều đó tiểu nữ mới phán đoán”

Thiên Trạch lại uống một ngụm, nhẹ gật đầu : “ ta sinh ra là dõng dõi đế vương, là thái tử một nước. Chỉ là nước nhà bị kẻ gian bồi dưỡng phản loạn, nội loạn kéo lên, nước ngoài lấy cớ mà đem binh diệt quốc”

Dù bọn họ đã mơ hồ suy đoán nhưng chính miệng y nói ra cũng hơi rung động, không nghĩ y thân phận lại tôn quý như vậy, một nước thái tử từng là kẻ trên vạn người quyết định sinh mệnh của vô số kẻ, nhưng cuối cùng lại bị diệt quốc còn bản thân thì bị kẻ địch nhốt trong ngục tối.

Đồng thời cũng qua đó bọn họ đã biết được y vì sao chọn nhập trộm đạo, muốn thông qua cướp bóc mà tích súc tài sản, để mà đông sơn tái khởi.

Về phần gạt bọn họ cũng có thể, bất quá khả năng này hơi thấp.

“ Không nghĩ đến Đạo Thánh lại có bực này tôn quý thân phận” Sở Lưu Hương nói

“ Chả trách khí chất lại khác biệc hơn bọn giang hồ chúng ta, nhất là lão xú trùng cũng là trộm tặc, nhưng mà khí chất lại khác biệc quá” Hồ Thiết Hoa nói vào.

“ Hắn là thái tử một nước ư?” Vương Ngữ Yên thầm nói, lời của y nói nàng tin tưởng lấy, không nghĩ xuất thân cao quý lại chọn cái nghề trộm cắp, lẽ nào y cũng muốn phục quốc nên mới chọn việc hủy bỏ danh dự kia.

Thiên Trạch nói : “phượng hoàng rụng lông rơi xuống đất khác gì gà, quốc gia đã diệt thái tử cùng bách tính thì có gì chứ?”

Giang Ngọc Yến nghe được đem tay che miệng cười lấy.

Tống Điềm Nhi cười lên : “ phượng hoàng cùng gà đất, trước nay tại hạ mới nghe được cách ví von như vậy đấy”

“ Ngươi ra sức cướp bóc tài chính Bắc Ly quốc, ắt hẳn là vì muốn đông sơn tái khởi lại quốc gia của mình, bởi phục quốc là một chuyện không dễ dàng cần rất nhiều tài chính, mà trộm cướp là một trong những con đường gom tài sản nhanh nhất, nhiều nhất” Cao Á Nam lúc này mở miệng, hắn thái tử thì có liên quan gì đến nàng, kẻ này võ công cao cường, nàng không tin y lại bỏ qua thù hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK