Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng thảm thiết kêu la, tiếng hoảng sợ bỏ chạy tứ tán không ngừng vang lên.

Chừng mười phút qua đi, không ít võ lâm nhân sĩ trong kiếm trận chạy ra, kiếm chổ an toàn né tránh những thanh kiếm hỏa kia, ai nấy kinh hoảng mặt đầy tái mét kinh sợ.

“Thất Phu giận máu đổ ba thước, Quân Vương giận thi lưu vạn dặm, Thiên Nhân cơn giân sơn nứt địa toái. Vậy các ngươi có biết Bản Đế cơn giận là thế nào không?”

Trời cao trên thanh âm Thiên Trạch vang vọng khắp chiến trường.

Thiên Nhân cảnh giới mà vô số kẻ luyện võ tu đạo muốn đến, là bao kẻ võ lâm nhân sĩ khát khao truy cầu.

Tại võ lâm trung nguyên lịch sử trên, Thiên Nhân võ lực giang hồ ai nấy cũng biết, chiến lực có thể đồ thành cũng không khoa trương.

Thiên Nhân có bài sơn đảo hải chi lực, cũng là tông phái hoàng triều mạnh yếu căn cơ.

Tại quá khứ trung nguyên trên, Thiên Nhân chi lực đáng sợ cũng để lại không ít truyền kỳ điển tích.

Có Thiên Nhân một người đồ cả thành.

Cũng có Thiên Nhân một kiếm dựng lên giang sơn.

Hoặc Thiên Nhân một người ép cả một nước.

Ngày hôm nay đám võ lâm trung nguyên đã chứng kiến không ít Thiên Nhân thi triển bản lĩnh, như Bất Tử Thần Long Long Bố Thi như chụ trì Thiếu Lâm tự Huyền Từ, như Cô Tô Mộ Dung Mộ Dung Bác, Lâm Thiếu Tự Đại Bi....

Và một cái nghiền ép Thiên Nhân- Xích Mi Long Xà Thiên Trạch.

Lúc này bọn họ đã thấy được lực lượng khiến Thiên Nhân vẫn lạc đó, và bây giờ đây bọn họ lại thấy được cơn giận của kẻ kia.

“ Đùng! Đùng!”

Chỉ thấy vạn dặm mây đen kéo đến, đang là ban ngày liền chuyển thành tối tăm, cùng với đó sấm nổ liên hồi.

“Đùng! Đùng!”

Từng tiếng sấm cùng ánh chớp lóe lên trùng kích quần hào võ lâm trung nguyên.

Ai nấy ánh mắt tràn đầy sợ hãi, bọn họ thấy kẻ đứng ở không trung cầm lôi thương như lôi thần hàng lâm kia, lòng rét run.

Thiên uy từ bầu trời truyền xuống khiến ai nấy lòng đầy sợ hãi.

Đây chính là Thiên Trạch cơn giận ư?

Thiên địa biến sắc, lôi đình hàng lâm ư?

“ Thật là khiến người sợ hãi lực lượng” Đoàn Chính Thuần ánh mắt rung động nhìn thiên địa biến hóa kia.

“ Thật đáng sợ, không biết đâu mới là giới hạn của y” Chử Vạn Lý kinh sợ không kém, một kiếm sở thi kia cứ tưởng đã đem Thiên Trạch lực lượng chấn nhiếp thế gian, bây giờ lại thấy thiên địa thất sắc làm sao không sợ? không kính?

“Chỉ có Thiên Nhân cao thủ mới có thể đón đở được cơn giận này” Phạm Hoa cảm thán, ánh mắt mỹ mâu nhìn chằm chằm thân ảnh kia.

Mấy cái huynh đệ ở gần gật nhẹ đầu đồng ý.

Mà những kẻ võ lâm giang hồ bên dưới còn sống cũng ý thức được điều này, bọn họ phó thác ánh mắt vào các Thiên Nhân cao thủ khác.

Đó là một lão đạo.

Râu tóc bạc trắng ông lão năm sợi râu dài theo gió nhẹ phẩy, nga quan bác mang, người mặc cẩm bào, cả người lão ngưng trọng nhìn uy áp khôn cùng phía trên.

Lão bàn tay nắm chặt, từ người bàng bạc kình khí từ cơ thể mà ra.

Tay phải ấn nhẹ trước ngực, tay trái hướng về trước phất ra, dường như một con đại bàng tấn công con mồi mà tới.

Trong nháy mắt, khí cùng thế của y dâng lên, mỗi lúc mỗi cao lên chống đở lấy đại chiêu của Thiên Trạch sắp đến.

Khí thế của y so với Đại Bi cũng không kém chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Lão đạo triển khai nổi lên vô thượng tuyệt học của mình, hai tay làm Thiên Trạch hình, xung quanh nhị khí âm dương hội tụ tại trên hai tay, nhìn như tùy ý xuất thủ, trên không trung lại dệt ra một vô hình mà có thực cực đại khí võng, đem lực lượng dành dụm đến đỉnh phong trong nháy mắt, khí này võng liền chuẩn bị hướng kẻ trên đối kháng.

Ý thành khí đang thịnh, thế lại không ngừng biến hóa.

Cho đến khi, toàn bộ không gian mấy chục trượng xung quanh lã thay đổi, một bộ phận chân khí hóa thành hắc sắc thực tức giận, mà một bộ phận khác chân khí thì là hóa thành màu trắng hư khí, hiện lên Hỗn Nguyên Thiên Trạch hình dạng.

Nhất Âm nhất Dương, Nhất Thực Nhất Hư, bất luận lớn hay nhỏ, lại ẩn chứa cực kì khủng bố Tiên Thiên chi khí.

Âm Dương Thiên Trạch gây dựng lại, giống như một lần nữa cấu tạo một tân thế giới, hư thực kết hợp, chưởng mang tăng vọt.

“Lão đạo này thật ghê gớm, so với Đại Bi còn mạnh hơn, lão đạo này....?” Diễm Linh Cơ từ xa quan sát nghi hoặc nói.

“ Tán Thủ Bán Phác Ninh Đạo Kỳ!”

Người nói là một cái lão nhân, y đứng gần với nhóm nữ nhân Thiên Trạch và cạnh bên ba cái mỹ nữ có dung mạo lại tựa nhau.

Lão có một tấm hẹp dài đến khác người thường khuôn mặt, mặt trên ngũ quan không nắm giữ khuyết điểm, cái trán có vẻ đặc biệt cao, cằm dưới thon dài, sống mũi nhưng không hợp ra lệ cao, khiến cho hai mắt của hắn cùng miệng so sánh dưới càng hiện ra bé nhỏ, may là có một con trường khoác hai vai tóc đen thùi, điều hòa vai rộng cùng hẹp diện không phối hợp, nếu không sẽ càng thêm khó chịu quái dị.

Nhưng cái thời đại này mà nói, dung mạo như y cũng không tính là gì cả. Bởi trên trung nguyên rộng lớn không thiếu kẻ có ngoại hình còn khác người hơn y.

Ở trên tay lão đặt một thanh kiếm, một thanh không tầm thường kiếm, một thanh không có vỏ kiếm, dài chừng bốn thước năm tấc, rộng hai tấc. Thân kiếm lập loè ánh sáng xanh lè, cán và khuyên kiếm khắc đầy hoa văn ngoằn ngèo, hình dáng cổ kính đẹp đẽ.

Thanh kiếm này chỉ có một tên, Dịch.

Kiếm vốn bất phàm mà người cũng không phải tầm thường, lão gọi Phó Thải Lâm đệ nhất cao thủ Cao Lệ.

Từ khi Phó Quân Du trở về mang lợi ích cho Cao Lệ, Bách Việt trở thành minh hữu tốt nhất mà Cao Lệ không thể từ bỏ. Cho nên việc Thiên Trạch xưng Đế và bị vây đánh, nhận được tin này Phó Thải Lâm lập tức mang theo cao thủ tiếp ứng.

“Việt Đế đang súc thế đánh ra một đòn cực mạnh. Sau một đòn này có lẽ sẽ thoát lực, bọn trong tối có thể thừa cơ mà vào” Phó Thải Lâm ngưng trọng mà phán đoán.

Từ khi đại chiến đến giờ Việt Đế đã dùng đại chiêu không ít, bây giờ có lẽ là đại chiêu mạnh nhất cũng là tiêu tốn lực lượng của y. Một khi qua đi khi đó sẽ gặp bất lợi, mà hắn rõ ràng trong tối này có vô số kẻ chờ chực cơ hội đó.

“ Bệ hạ đã lo liệu chu toàn, một lát nữa còn nhờ sư tôn trợ giúp” Phó Quân Sước nói.

Phó Thải Lâm gật đầu : “ nên là”

Đại Việt và Cao Lệ có liên hệ, Thiên Trạch chết đi đối với Cao Lệ nào có lợi. Thời gian qua hắn nhận lợi ích không nhỏ từ y, càng không muốn Thiên Trạch bị chết non ở đây.

Cách một đoạn Công Tôn Lan nghe được trò chuyện, nói : “Tán Nhân Ninh Đạo Kỳ, y chính là Sở quốc Huyền môn đệ nhất cao thủ, nhiều năm quy ẩn không nghĩ cũng tham dự vào vũng nước đục này”

A Tử nói : “y rất nhanh bị bệ hạ đại ca giết thôi!”

“ Đệ nhất cao thủ của Sở quốc đó ư?” mấy người bên cạnh cùng nói, hiển nhiên danh tiếng của Tán Nhân Ninh Đạo Kỳ bọn họ có nghe qua.

Mặc dù Ninh Đạo Kỳ rất ít xuất hiện tại giang hồ bên trong, nhưng trong giang hồ ảnh hưởng cực lớn, tinh thông thiên địa tạo hóa, lấy Tán Thủ Bát Phác văn danh thiên hạ, hư thực ở giữa đã tự nhiên mà thành, là Đạo gia một cái cao thủ.

Bất quá liền xem như nhàn vân dã hạc tán nhân, cũng không phải vô dục vô cầu thánh nhân, y cũng là bị Thiên Trạch chi chiến mà tham dự vào.

“ Trong đám thủ hạ của bệ hạ chiêu mộ không ít kẻ có dị tâm, nếu như chúng có dị biệt gì, không cần phải lưu tình.” Diễm Linh Cơ nhìn qua Công Tôn Lan thâm ý nói.

Công Tôn Lan hiểu ý, dưới trướng nàng quản lý Hồng Hài Tử có vài cái tỷ muội cũng có tâm tư khác, gật đầu : “ đã an bài cẩn thận, chỉ cần chúng dám thò chân ra chúng ta liền chặt chân chúng”

Mai Ngâm Tuyết nói vào : “ có cần ta hổ trợ gì không?”

Diễm Linh Cơ nói : “ không cần, mọi chuyện bệ hạ đã an bài ổn thỏa. Chỉ cần cô bảo hộ mình là được”

Mai Ngâm Tuyết gật đầu không nói gì thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK