Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Yêu Chi Vương gương mặt trầm trọng hơn, thu hồi lại Thiết Kích Chi Cốt, rồi hợp nắm hai tay bắt đầu xoay tròn.

Theo thần lực tản phát mà ra, cuồng phong gào thét và bành trướng, gió so với trước càng thêm mạnh mẽ.

Một cái vòng lam xanh chi sắc bao phủ toản thân Hải Yêu Chi Vương, nước biển bắt đầu xoáy tròn.

Bầu trời trên đỉnh đầu Hải Yêu Chi Vương mây đen cùng gió lốc không ngừng tích tụ lại như lốc xoáy dưới biển xoay tròn.

Có thể thấy rõ được lốc xoáy dưới nước màu xanh lam khí bốc thẳng lên phía trên nối liền với đám mây đen và gió lốc phía trên.

Bỗng nhiên Hải Yêu Chi Vương phóng cái thân hình to lớn của mình lên trên, cất ra tràng cười đắc ý.

Rất nhanh hình thành một cơn lốc phong bạo hòa lẫn lôi điện rít gào liên kết giữa bầu trời và mặt biển, áp lực khổng lồ từ hắn tỏa ra đè nén xuống bên dưới Thận Lâu.

“ Không ổn, kết khiên” Nghịch Thiên Nhi Hành lo lắng phân phó mệnh lệnh cho thuộc hạ dưới trướng.

“ Vâng” đám thuộc hạ đồng thanh thốt lên.

Một cái khiên lớn màu xanh do linh hồn lực ngưng kết ngưng tụ ở phía trên không, ở ngay dưới lồng chắn năng lượng vô hình của Thận Lâu.

“ Thân Kích hợp nhất”

Hải Yêu Chi Vương mang theo Thiết Kích Chi Cốt từ trên bầu trời phóng xuống, mang theo khí tràng cực đại, toàn bộ sức mạnh trong người đều tung ra.

“ Ầm ầm ầm!!!”

Thiết Kích Chi Cốt mũi kích va chạm với lớp kết giới phòng hộ, phát sinh ra từng tiếng nổ vang, khí kình bốn phía không ngừng tản ra như sóng nước ở nơi va chạm

“ Trở về địa ngục đi” Hải Yêu Chi Vương gầm lớn, thúc dục sức mạnh trong cơ thể bùng nổ, hắn muốn đem cự thuyền này đánh chết chìm xuống mặt biển.

Nhìn con thuyền cự đại dưới áp lực của mình mà chìm dần xuống mặt biển, đem mặt nước xung quanh đẩy ép ra hình thành từng cơn sóng lớn, Hải Yêu Chi Vương buông lời khinh miệt : “ không biết tự lượng sức mình”

Thận Lâu mang theo hình thể khổng lồ của mình dưới Hải Yêu Chi Vương bùng nổ sức mạnh, toàn bộ đều bị nhấn chìm xuống đáy biến sâu, chỉ để lại từng cái bọt nước bong bóng không ngừng nổi lên.

“ Phụ vương!” một nữ Hải Yêu chứng kiến con thuyền lớn đả bị đánh chìm, thân ảnh phụ vương mình cũng trở lại mặt biển bơi lội đến gần vị trí, hỏi : “ có cần tìm hài cốt về không?”

Hải Yêu Chi Vương đáp : “Bọn chúng bị cát lún nuốt sống rồi. Trở về đi nhiệm vụ hoàn thành”

Lời vừa dứt Hải Yêu Chi Vương cảm nhận được dưới đáy biển, vị trí mà con thuyền bị chìm xuống có dị động khác thường, thúc dục lấy thần lực của mình, đôi đồng tử phát ra xanh lam màu sắc, giúp hắn có thể nhìn sâu xuống đáy biến.

Thông qua quan sát hắn lại phát hiện được, cái thuyền lớn kia hoàn toàn không bị đánh chìm, mà bị một cái sương mù bao phủ rồi quỷ dị tiêu thất đi.

“ Trong số chúng ta ai dùng Hải Yêu chi ca?”

“ Lẻ nào là”

Hải Yêu Chi Vương nghe hai nữ nhi mình nói, tức giận quát : “ hỗn xược. Truyền lệnh tất cả Thủy tộc, phát hiện tung tích của kẻ phản nghịch lập tức báo cáo”

“ Vâng” cả ba nữ Hải Yêu đồng thanh nói.

Biển sâu bên dưới.

“Ồ ! lại có thể ở đáy biển sinh sống! lớp phòng hộ này thật cường đại”

Một cái nữ Hải Yêu khác một đầu tóc tím xuất hiện bên cạnh Thận Lâu, con mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn cự thuyền to lớn hơn rất nhiều hình thể của nàng. Đây là lần đầu tiên nàng mới thấy được một cái thuyền lại to lớn đến như vậy.

Vũ Canh thốt lên : “ Lại là một Hải Yêu khác!”

“ Ngươi đó là.... Bối Nhi” Khổng Tước nhận ra nữ Hải Yêu kia giật mình thốt lên.

“Đúng là Bối Nhi rồi! xem ra là Bối Nhi giúp chúng ta” Phục Hy cười nói.

Bối Nhi bơi lại gần nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc, cười nói : “ Vân Trung Tử, Phục Hy, Khổng Tước đả lâu không gặp! mọi người khỏe không?”

Nhiều năm trước khi Phục Hy, Khổng Tước, Vân Trung Tử bị giam giữ ở Thiên Nhai Hải Giác, cơ duyên trùng hợp để cho Phục Hy thoát ra và cứu ba người khác. Cả 3 người kết bè ra biển mà trốn đi, sóng gió nổi lên vô cùng nguy hiểm gần như bị sóng lớn ở giữa biển khơi nuốt chửng.

May là lúc đó gặp được Bối Nhi giúp đỡ, và được đưa đến đất liền lánh nạn. Nhiều năm qua bọn họ bị Thần tộc truy đuổi vẫn chưa có cơ hội gặp lại người bạn năm xưa.

“ Cô vẫn không gì thay đổi” Vân Trung Tử đi đến mép tàu cười nói : “ cách nói chuyện vẫn như vậy”

Bối Nhi lên tiếng : “ mọi người đừng trách phụ vương và tỷ tỷ, bọn họ là sợ hãi Thần tộc, nhưng ta sẽ đưa các ngươi đến Thần Vực”

Nghịch Thiên Nhi Hành nói : “ nơi chúng ta đến rất nguy hiểm”

“ Bối Nhi!” một đại thanh âm từ xa vọng lại, thanh âm to rõ.

Bối Nhi nhìn theo thanh âm phát ra, vui mừng : “ Hải Khoát Thiên Không!”

“ Ha ha! Cảm ơn cô nhé” Hải Khoát Thiên Không cười nói.

Bối Nhi nói : “ không có gì cả, xin huynh đừng khách sáo”

“ Đây là đệ đệ ta” Hải Khoát Thiên Không giới thiệu.

“Ca, huynh nhận biết Bối Nhi ư?” Nghịch Thiên Nhi Hành bất ngờ.

Bối Nhi cười nói : “Hắc sắc cự long mỗi lần tỉnh lại, đều sẽ bổ sung lượng lớn thức ăn. Thần tộc mệnh lệnh, Hải Yêu dùng tiếng ca đem đủ lượng Thủy tộc hấp dẫn đến Thiên Nhai Hải Giác. Năm đó đến phiên ta phụ trách, nhưng không mang đủ thức ăn đến nên bị trừng phạt. Bị cự long của Thần tộc nổi giận, trở thành thức ăn của nó. Người cứu ta chính là Hải Khoát Thiên Không”

Nghịch Thiên Nhi Hành lẩm bẩm, đại não nhớ lại ký ức đã cũ, lúc xưa khi ca ca hắn đi đến Thần tộc đối thoại, từng nhắc đến cứu một Hải Yêu không ngờ chính là Hải Yêu trước mặt mình.

“ Ngươi đã từng thử Hải Yêu chi ca khống chế hắc sắc cự long chưa?” Vũ Canh nghe xong chen vào hỏi.

Bối Nhi đáp : “Hải Yêu Chi Ca không có cách nào ảnh hưởng đến cự long. 9 vạn năm trước Đại Tế Sư của Thần tộc dùng Chú thuật cổ xưa tăng cường phòng ngự đối với Hải Yêu Chi Ca. Nhưng phải trả giá bằng mạng sống của hắn”

“ Chín vạn năm trước ư?” Vũ Canh nghiền ngẫm nói : “đây không phải là đại chiến chúng thần lần thứ 2 ư?”

Nghịch Thiên Nhi Hành gật đầu : “ chín vạn năm trước, Thần không còn thỏa mãn với đại địa. Nên muốn cướp đoạt Hải Vực, thế là Hải Yêu thủy tổ dẫn đầu Hải Yêu, liên hợp chủng tộc giao chiến với cựu thần Chúc Dung. Trận đại chiến đó kéo dài ròng rã 200 năm. Cuối cùng Hải Yêu thủy tổ đánh vở Bất Chu Sơn, kết thúc chiến tranh”

Hắn sư phụ là Vĩnh Hằng Chi Dạ tại 10 năm trước học nghệ trong sâu Địa Ngục Giới, cũng từ sư phụ mình biết được không ít bí văn của năm xưa.

“ Ahh! Đó là gì” A Xuyên một tay chỉ về mặt biển một phương, trong mắt thấy được rất nhiều chấm đen đang lại gần.

“ Oa! Thật nhiều cá” Tiểu Hổ thốt lên.

Bối Nhi lên tiếng : “ bọn chúng đều là thủ hạ của phụ vương”

Nghịch Thiên Nhi Hành nói : “ Hải Yêu Chi Vương có thể hiệu lệnh tất cả thủy tộc trong biển. Tại địa bàn của hắn chúng ta không có nhiều ưu thế”

“Đi Phong Uyên, đó là cấm địa của Thủy tộc” Bối Nhi cất lời, thân hình lại bơi đến mặt phải của Thận Lâu : “ta đến khống chế dòng nước xung quanh thuyền”

Theo Bối Nhi giúp đỡ, dòng chảy nước biển thay đổi giúp cho Thận Lâu đổi hướng đồng thời tốc độ còn được đề thăng hơn.

“Chỉ cần ẩn hình, chúng ta có thể thoát khỏi tai mắt của phụ vương” Bối Nhi lại nói.

Vũ Canh lại hỏi : “ còn có bao xa”

Bối Nhi lại bơi lôi về trước dẫn dường, nói : “ Phía trước”

Có Bối Nhi chỉ đường, Thận Lâu mặc dù ở dưới nước chìm xuống nhưng lại không có hề hấn gì, tự do di chuyển như trên mặt biển. Một đường thẳng hướng đi theo Bối Nhi đến cấm địa Phong Uyên.

Một cái rộng lớn trận hình, tam giác bao phủ, ở mỗi đầu là các vòng tròn nhỏ khắc ghi lấy văn tự của Thủy tộc cổ xưa, còn các vòng tròn khác tại hình tam giác xếp chồng lên nhau, tỏa ra màu vàng cam quang mang.

Chính là lối vào cấm địa Phong Uyên.

“ Đây là...?” Khổng Tước nhìn thân hình Bối Nhi cùng Thận Lâu đi xuyên qua trận đồ mà lấp lửng, nàng có thể khẳng định đây là một cái kết giới không gian.

“Kết giới thần bí mà cổ xưa” Nghịch Thiên Nhi Hành lên tiếng.

Bối Nhi nhìn thấy cự đại con thuyền đã chui qua lớp kết giới, nói : “ chúng ta ở nơi này mà lặn xuống đi đến Phong Uyên”

Thận Lâu lại theo Bối Nhi chìm xuống bên dưới đáy biển.

Càng xuống sâu càng lạnh lẽo cùng tăm tối.

Không một ánh sáng nào có thể ở nơi này, trừ Thận Lâu tản ra ánh sáng từ các kiến trúc, thông qua đó mà những người trên thuyền có thể nhìn thấy được cảnh sắc bên dưới đáy biển tăm tối.

Nhưng chẳng có gì để đáng xem cả, trừ những vách đá cùng bốn bề là nước.

Càng xuống sâu hơn chỉ có một mãnh cô tịch hoang vắng, bóng đêm bao trùm hết thảy mọi thứ.

“ Còn xuống được bao lâu nữa” Vũ Canh, Na Tra nhịn không dược dò hỏi.

“ Sắp rồi, sắp đến cửa vào Phong Uyên rồi” Bối Nhi thân hình lại bơi ngược lên, thân hình to lớn di chuyển đến gần Thận Lâu.

“ Cửa vào!!!”

Nhiều kẻ cũng giật mình kinh hô lên, bọn họ đả chìm xuống sâu một đoạn thời gian rồi, cứ tưởng đã ở trong Phong Uyên. Nhưng từ miệng Bối Nhi mới biết còn chưa đến chỉ đến gần cửa vào, cũng để cho bọn họ biết về Phong Uyên độ sâu mà lắc đầu cảm thán lấy, đồng thời cũng hiếu kỳ muốn biết nơi này rốt cuộc sâu đến bao nhiêu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK