Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không chậm, như lưu tinh mà đến trong thành người đều từ xa thấy được, đó là một kiện rít gió binh khí đỏ hồng từ trời cao phóng xuống.

“ Ầm!!”

Họa Kích Huyết Long Mâu cắm xuống trước phủ viện Hàn Phi ba trăm mét.

Liền khi binh khí cắm xuống mặt đất như mạng nhện vết nứt không ngừng lan ra, toàn thành Tân Trịnh xảy ra địa chấn, kiến trúc lân cận sụp đổ. May là người dân trong thành vì e sợ Thiên Trạch, nên một số đã dời khỏi những nơi có liên can với Dạ Mộ và hoàng thất Hàn quốc.

Địa chấn chừng hai mươi giây liền qua, tràng địa chấn này để lại thêm Tân Trịnh không ít thương vong.

Từ trong khói bụi một cái thân ảnh có mặt tại hung binh phía trên, một cơn gió thổi qua đem bụi bặm lắn xuống, hai đầu long ảnh phiêu phù rồi há miệng gầm rống.

“ Là nó.... Thiên Trạch....”

“Chạy mau!!”

“ Thiên Trạch đến rồi”

“ Ác ma! Hắn lại đến rồi”

Những người dân ở gần may mắn còn sống hoặc là không bị địa chấn hủy còn tại trên đường đi, nhìn thấy từ xa thân ảnh kia cùng long ngâm mà kinh hoảng bỏ chạy ngay nhanh nhất có thể, trong ngắn ngủi cả con đường không còn một ai.

Dạ Mộ các thành viên tuần tra trong thành hốt hoảng, bọn họ lập tức rời đi báo cáo cho chủ tử của mình, một số thì tiếp tục ở lại từ xa quan sát.

Lưu Sa đám người thì ngưng trọng hơn ai hết, bởi cái thanh binh khí kia bọn họ đã thấy qua, càng rõ chủ nhân của nó đáng sợ.

“ Ngươi nên cầu may mắn” Vệ Trang thâm ý nói cho Hàn Phi.

Ngày mười lăm tháng năm đại chiến Thăng Long hắn cũng đến nơi đó quan kiến, tận mắt thấy vũ lực của Thiên Trạch, hắn đã rõ kẻ kia không phải ai trên đời có thể đối địch, hiện giờ y lại đến nơi này, hắn có bao nhiêu tự tin có thể đối kháng đây?

Dù là sư tôn của hắn đến may ra còn có thể chống đở được ít nhiều. Còn bản thân mình đứng trước người kia, Vệ Trang rõ ràng mình kết quả thế nào?

Bây giờ kẻ kia lại tìm đến nơi này, sẽ có thiện ý được ư?

“ Một cơn gió tanh mưa máu nữa lại đến” Tử Nữ cất lời.

Trương Lương không nói đầy mặt ngưng trọng và lo lắng.

“ Hóa ra là khách quý quang lâm, Việt Đế đích thân đến khiến hàn xá Hàn Phi như nhà tranh bừng sáng” Hàn Phi nhìn thấy thân ảnh kia như cơn gió bước một bước đã đi vào trong, y vừa dừng lại cơn gió thổi đến, hắn không chút sợ hãi thi lễ nói.

“ Là ngươi.... tên ác ma bại hoại” Hồng Liên nhìn thấy người kia, đối với song long cùng việc hắn gây ra đúng là sợ, nhưng nghĩ đến cứu ca cùng Vệ Trang ở đây liền tự tin lên, vừa kinh vừa sợ mà mắng.

“Lần trước Bản Đế tặng lễ rời đi, nghĩ lại mình chấn nhiếp còn chưa đủ, lại thêm khách nợ mới của Bản Đế cũng nên thu hồi” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Hàn Phi một bộ thương tâm nói : “ có chủ nợ như ngài thật khiến ta sợ hãi”

Thiên Trạch không để ý đến hắn , ánh mắt lại nhìn qua Vệ Trang nâng kiếm lên, khinh thường nói : “ xem ra ngươi cũng đã học khôn ra không ít, Bản Đế còn tưởng rằng ngươi lại dám can đảm chỉ kiếm vào Bản Đế như trước đây chứ? Quỷ Cốc phái đúng là rất giỏi nắm bắt cùng ứng biến tình huống nhỉ?”

“ Ngươi đến chỉ để nói mấy lời này thôi ư?” Vệ Trang ngưng trọng hỏi lại, không để ý đến mấy lời châm chọc kia.

Thiên Trạch nói : “ Lần trước không phải ngươi nói Bản Đế thực sự rất rành bắt cóc nữ tử, lần này Bản Đế cũng đi vội vả, chẳng hay là ngươi có thể tại Bản Đế trong tay cứu mạng hòn ngọc quý của Hàn An hay không? Bản Đế cũng muốn xem thử kết cục mà kẻ ngươi chỉ kiếm vào là thế nào?”

Hồng Liên nghe được thụt lùi về sau, giận run mắng : “ ngươi.... ngươi.... ngươi lại dám bắt cóc bản công chúa nữa?”

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ Ngươi là cái thá gì mà Bản Đế không dám bắt! Bản Đế không chỉ bắt còn đem ngươi giết, trước giết sẽ lăng nhục ngươi, đem ngươi biến thành cái loại nửa người nửa quỷ, sau đó lại tặng cho Hàn An, để hắn tận mắt thấy đứa con gái hắn cưng chiều của hắn thảm như thế nào.”

Hồng Liên nghe được hoảng sợ, mặt cũng trắng bệch lên khi nghe mấy lời đó.

“ Hàn quốc đích thật nợ Bách Việt, phụ vương ta cũng nợ Việt Đế, nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, Hồng Liên là vô tội” Hàn Phi tiến lên một bước nói.

“ Ha ha ha ha” Thiên Trạch cuồng tiếu, ngửa đầu cười lớn lên : “ cha ngươi vì vương vị tắm máu mấy chục vạn tộc nhân ta, những kẻ kia là có tội ư? bây giờ Bản Đế có được lực lượng để đòi lại năm xưa những kẻ hại Bản Đế, trả lại những gì hắn gây ra, một kẻ bán đứng giao dịch như ngươi lại còn không biết liêm sĩ xin ta tha mạng, ngươi so với cha ngươi đủ khổn nạn cùng dối trá đấy.”

Hàn Phi nhẹ thở dài nói : “ ta biết giữa chúng ta thành kiến khó mà cởi xuống, bất quá ta chỉ hy vọng càng ít người vô tội chết thảm bởi thù hận.”

“ Thù hận là thứ để nhiều kẻ còn sống trên đời này, bởi bọn họ sẽ kiên nhẫn chờ đợi cùng hưởng thụ giây phút báo thù” Thiên Trạch lạnh lùng nói.

“Hắn đã bị thù hận ngấm tận xương tủy” Vệ Trang tiếp lời.

Thiên Trạch cười lên một tràng, rồi nói : “ một kẻ bị kẻ thù nhốt xuống 12 năm dưới ngục tối, chịu cổ độc giày vò tra tấn sống không bằng chết, tư vị ấy ngươi đã nếm qua chưa? nếu ngươi sở hữu lực lượng có thể trả thù, ngươi lẽ nào quy ẩn núi rừng, đem hận thù đó ném đi ư? Đây là Quỷ Cốc Tử dạy cho ngươi ư? Vậy ngươi đến nơi này làm gì vậy Vệ Trang? dòng dõi của Trịnh Nhu, ngươi lớn lên trong tòa lãnh cung Ly Hồ, chính bản thân ngươi cũng muốn hủy diệt Hàn quốc. Ngươi không cảm thấy mình rất nực cười khi ở trước mặt Bản Đế à?”

Vệ Trang trầm mặt không nói, đối với việc Thiên Trạch xé toạc thân phận của hắn hắn cũng không để ý nữa, bởi cần bận tâm đến điều đó khi đối mặt với kẻ kia ư?

“Ngươi nói láo, phụ vương ta không phải là kẻ như thế, ngươi chỉ biết trả thù tàn sát người vô tội, là ác ma thiên địa khó dung” Hồng Liên phản bác, nàng vẫn chìm trong thế giới mà cha mình vẻ lên.

“ Ha ha ha” Thiên Trạch lại cười lên một tràng, sau đó nói : “ trong những người Bản Đế gặp qua, ngươi là kẻ ngu xuẩn nhất vô tri nhất, mà thôi Bản Đế không cần nhiều lời với hạng người ngu muội như ngươi”

Nói xong hắn bước đến, Vệ Trang đám người khẩn trương đem kiếm nâng lên thủ thế bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

“ Ngài vũ lực thông thiên như vậy, đi ăn hiếp một cái nữ tử truyền ra thật khiến người chê cười đó, nhất là gần đây ngài để cho nữ tử trong thiên hạ đạt được quyền lợi, không phải có hơi nói một đằng làm một nẻo ư?” Tử Nữ uyển chuyển nói.

Thiên Trạch đi đến trước : “ Bản Đế là man di chi địa không hiểu giáo hóa, là thế nhân trung nguyên phỉ nhổ, cần phải để ý địch nhân ánh nhìn ư?”

“ Lưu Sa vốn không phải là địch nhân của ngài” Tử Nữ tiếp lời

Thiên Trạch không để ý tiếp tục bước đi.

Càng đến gần nhóm người Vệ Trang khẩn trương hơn.

“ Ngươi.... lùi lại.... không được đến đây.... bằng không.... bằng không đừng trách bản công chúa” Hồng Liên hoảng sợ dối mình lừa người nói.

Thiên Trạch tiếp tục đi đến, càng khiến cho bầu không khí ngưng trọng hơn, đột nhiên thân ảnh lóe lên biến mất.

Cả nhóm người Hàn Phi càng thêm ngưng trọng lẫn căng thẳng không dám buông lỏng, song từng giây qua đi từng phút cứ trôi lại không có động tĩnh gì, cho đến khi nghe được một tiếng kinh hô từ xa.

Hàn Phi phủ viện trong, một cái gian phòng.

Cánh cửa bên trong hai cái nữ tử cảm nhận được uy áp cùng với bóng hình in trên vách cửa, hốt hoảng kinh sợ, thân hình không ngừng lùi về sau.

“ Không cần sợ, nàng là tộc nhân của Bách Việt, Bản Đế không giết con dân của mình” Thiên Trạch cất lời.

Lộng Ngọc bên trong nghe được trấn định lại : “ ngài.... ngài là.... Việt Đế”

Thiên Trạch không đáp mở cửa đi vào.

Lộng Ngọc đồng tử mở lớn hơn, mặc dù nàng thấy được bóng hình cũng bị kinh động mà dò hỏi đám tỷ muội, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến cũng khó mà kìm lại cảm xúc kinh sợ.

“ Nàng là Lộng Ngọc?” Thiên Trạch biết rõ còn hỏi.

Lộng Ngọc có chút bất ngờ khi Thiên Trạch biết tên mình, khẩn trương gật đầu.

“ Nghe nói nàng cầm nghệ có một tay, Bản Đế trước nghe một khúc, nàng có thể hay không?” Thiên Trạch đi đến gần, sau đó thản nhiên ngồi xuống.

Lộng Ngọc nghe vậy nhẹ gật đầu, tuy không rõ vị này đến gặp mình nghe đàn là có ý gì nhưng hiện giờ nàng có thể không đồng ý ư?

“ Xin hỏi.... ngài.... muốn nghe gì?” Lộng Ngọc dò hỏi.

Thiên Trạch đáp : “ tùy tiện”

Lộng Ngọc đi đến chổ cổ cầm trên bàn gỗ, sau đó cẩn thận ngồi xuống chuẩn bị gãy đàn tấu khúc.

Mà đứng chết trân tại chổ Hồng Du cũng đã lấy lại được bình tĩnh, thấy người nam nhân kia chỉ là đến tìm Lộng Ngọc tỷ tỷ nghe đàn, lập tức thi lễ cáo lui : “ Hồng Du xin phép ra ngoài”

Mà theo Thiên Trạch vào trong phòng Lộng Ngọc nghe cầm, đại lượng binh sĩ Hàn quốc đã đến vây phủ cửu công tử lại, trọng thuẫn cung nỏ tầng tầng lớp lớp, đồng thời tin tức Thiên Trạch đến cũng được thông báo vào cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK