Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn buông xuống.

Hồ Vong Xuyên cảnh sắc đặc biệt xinh đẹp, một đầu xanh lam trong suốt hồ nước rộng đến mấy trăm mét chiều dài, ven bờ là các cây phong cho lá đỏ, cảnh vật ưu mỹ khiến người thư thích.

Một mặt hồ lại dựa núi, núi cao mấy trăm mét, vách núi cây cối cùng hoa nở mọc khắp nơi .

Hồ Vong Xuyên cảnh đẹp mỹ miều phong thủy cũng nhất lưu, hiển nhiên địa thế như vậy có rất nhiều người đến sinh sống. Mà có người lại có phân tranh, có người lại có giang hồ, có người lại có tranh đấu.

Vong Xuyên hồ cũng không khác gì, tại nơi rộng lớn này có rất nhiều bang phái chiếm cứ, nhưng nổi danh nhất vẫn là đại thế gia của Mộ Vương thành.

Gia tộc Vong Xuyên từ ngàn năm trước đã định cư ở nơi này, cũng là hiện tại Mộ Vương Thành tứ đại gia tộc đứng đầu, cũng là hồ Vong Xuyên địa đầu xà.

Hồ Vong Xuyên một nơi, tại mặt nước trên có một tòa lâu các.

Lầu các chỉ một tầng được xây dựng trên mặt nước, chỉ độc một cái hành lang từ bờ hồ dẫn vào.

Các tuy nhỏ nhưng tại võ lâm giang hồ đều có không nhỏ danh tiếng, các gọi Mưa Vũ.

“ Soạt!”

Nhẹ nhàng một tiếng như lá cây bị gió thổi, bờ hồ hành lang trước một cái thân ảnh từ trời cao cướp xuống, không một tiếng động chạm đất.

Y chậm rãi đi đến phía trước, quá rõ ràng chính là muốn đến Mưa Vũ Các.

Có thể giống như rất nhiều người mộ danh mà đến.

“Vù! Vù!!!”

Đột ngột, từ trong các lùm cây ven hồ, từng cái thân ảnh vóng vút ra.

“ Gruuuu!”

Miệng gầm gừ, như nghé con kích thước, hung ác đôi mắt cùng sắc bén răng, không sai là sói, hơn nữa không chỉ một con mà cả thảy mười lăm con.

Đàn sói vây lấy nam tử lại, bao vây miệng gầm gừ.

Nam tử thong dong như thường đi đến, mà kỳ lạ đàn sói tuy gầm gừ hung ác song lại không dám công kích, tựa như một cái gì đó vô hình áp chế bọn nó, khiến bọn chúng sợ hãi không dám tiến lên.

“Sưu!”

Từ trong nhà gỗ, một cái thân ảnh áo trắng, mang theo mặt nạ màu đỏ như gió phóng ra ngoài, nhìn về đàn sói lớn tiếng : “ đây là khách của tiểu thư còn không mau về”

Mười lăm con sói nghe được tựa như chó nhà một dạng, vội vả chạy tứ tán.

Mặt nạ đỏ quỷ quái áo trắng nam nhân, chắp tay cung kính cúi đầu : “ tiểu thư nhà ta mời công tử vào trong”

Y nhẹ gật đầu, sau đó bước chân đi, chỉ một bước trực tiếp bỏ lại mặt nạ quỷ nam nhân, một bước liền vượt qua gần trăm mét, đã xuất hiện ở hành lang gỗ trên.

Lại thêm một bước nữa đã xuất hiện tại hành lang dẫn ra một cái đỉnh nhỏ.

Đình nhỏ trong có một cái nữ tử tuổi tầm đôi mươi đang quỳ ngồi tại bàn sập nhỏ.

Một bộ màu vàng y, tóc dài đến eo mặt trái xoan dung mạo xinh đẹp, tay nhấc lên ấm trà bằng ngọc chậm rãi rót vào cốc.

“ Tính Toán Phong Vân Hiểu Thiên Hạ, vẫn nghe Vong Xuyên gia tộc có một cái kỳ nữ tử, lần này đến đúng là không sai”

Nữ tử bên trong chính là Mộ Vương Thành tứ đại gia tộc một trong Vong Xuyên gia tộc nhị tiểu thư, từ nhỏ thông minh hơn người, năm tuổi có thể nhìn một lần không quên năng lực.

Tại giang hồ trong thanh danh không nhỏ, chỉ dưới tỷ tỷ mình cũng là Vong Xuyên gia tộc gia chủ.

Bản thân tinh thông Dịch Kinh huyền học, hơn nữa còn có thể bắt lấy thời cơ, thần cơ diệu toán.

Danh vọng của nàng tuyệt đối không một chút nhỏ, Mộc Tuyết Nhu ba chữ tại Mộ phái mà nói có không nhỏ trọng lượng.

Tại nàng mười tuổi năm đó, Đạo Mộ phái tập kích tứ đại tổ địa, tuổi còn nhỏ nàng có thể liệu sự như thần, đem Đạo Mộ phái đánh cho thảm hại.

Bằng vào tính toán Phong Vân Hiểu thiên hạ bản lĩnh danh chấn giang hồ.

Thính Vũ Các là do Mộc Tuyết Nhu dựng lên, ngày ngày tại nơi này nghỉ ngơi, được rất nhiều người kẻ mộ danh mà đến.

“Có thể để Đạo Thánh biết đến là tiểu nữ tam sinh hữu hạnh rồi” Mộc Tuyết Nhu uyển chuyển cất lời.

Kẻ đến là Thiên Trạch, hắn cùng bọn Sở Lưu Hương trò chuyện tầm nữa ngày liền tìm đến nơi này. Bởi thời điểm Cốc Tử mộ gần mở ra, mà hắn trò chuyện trong biết cái đám người này cũng đến nơi này, hắn muốn đi trước một bước gặp gỡ.

Còn Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên; Giang Ngọc Yến thì để lại, dù sau hắn cũng sắp động thủ với Cốc Tử mộ dẫn theo thì vướng tay vướng chân.

“ Nàng không sợ ư?” Thiên Trạch đi đến bàn sập, không chút khách khí quỳ ngồi đối diện, đem chén trà nữ tử rót ra hấp đến tay.

“ Sợ! tiểu nữ vì sao sợ chứ?” Mộc Tuyết Nhu cười nói.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, rồi uống một ngụm trà, hương vị thơm mát quanh quẩn đầu lưỡi, nhẹ gật đầu : “ trà ngon”

Mộc Tuyết Nhu cười nhẹ không nói, ánh mắt quan sát thật kỹ nam tử phía trước.

Bản thân là gia tộc Vong Xuyên nhị tiểu thư, nàng bằng tình báo gia tộc mình mà biết được kẻ phía trước là kẻ náo động các nước, cũng là trong giới Đạo mộ gần đây thịnh danh Đạo Thánh.

Đạo Thánh ngoài hình đặc trưng, một tấm trường bào hoàng kim tung bay phất phới tản ra kim quang, không phải ai cũng có thể mặc lấy, có thể nói y là trộm, nhưng là tên trộm có vẻ ngoài sang trọng nhất.

Cho nên khi y xuất hiện Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy ngoại hình liền nhận ra ngay.

“ Đạo Thánh là vì Cốc Tử mộ mà đến” Mộc Tuyết Nhu không khó để đoán ra được Thiên Trạch đến Đại Chu, hiện giờ Cốc Tử Mộ 10 năm chi hẹn đã gần kề, Thiên Trạch hẳn cũng là một trong những kẻ bị kho báu khổng lồ kia mà đến.

Động cơ của hắn càng không quá khó hiểu, y là Đạo Thánh nổi danh trộm tiền trên giang hồ, hiển nhiên cũng là vì kho báu núi Côn Lôn mà đến.

Mà đến nàng chổ, hắn là vì muốn tìm lấy một ít thông tin liên quan đến Cốc Tử mộ.

“ Không sai” Thiên Trạch thừa nhận

Mộc Tuyết Nhu nói : “ cho dù tiểu nữ có cho ngài biết thông tin liên quan, dù ngài có thực lực mạnh mẽ đi nữa, đi vào đó cũng chỉ có chết mà thôi”

Lời của Mộc Tuyết Nhu không sai chút nào, Cốc Tử mộ là hùng quan thiên cổ, ngàn năm qua bao nhiêu kẻ có ý đồ muốn cướp lấy kho báu núi Côn Lôn, dù một thân tu vị mạnh mẽ đi vào trong cũng bị nuốt chửng, chưa từng kẻ nào có thể đem được Lệnh Phá Mộ đi ra được.

“ Không cần, Cốc Tử mộ ta tự có phương pháp đi vào, cả núi Côn Lôn cũng tự có cách lấy được thứ ta muốn” Thiên Trạch tự tin nói.

Mộc Tuyết Nhu mắt đẹp lưu chuyển, không quá kinh ngạc cũng không quá kinh thị, tựa như một cái thính giả yên lặng nghe, rồi nói : “ tiểu nữ thật tò mò, đã ngài tự tin như vậy, đến chổ của tiểu nữ cần gì đây?”

“ Ta nghe nhị tiểu thư dung mạo xinh đẹp, bản lĩnh phi phàm, nên muốn mời chào” Thiên Trạch nói xong lại đem chén trà uống một một ngụm.

Mộc Tuyết Nhu nghe xong cười nói : “ ngài muốn ta bán mạng cho ngài?”

“ Là!” Thiên Trạch đáp, sau đó cởi xuống tấm mặt nạ : “ Bách Việt Thiên Trạch!”

Mộc Tuyết Nhu vẫn nhìn chằm chằm dung mạo kia, theo hắn nói ra bốn chữ kia nàng cũng thầm cảm khái.

Xích Mi Long Xà từng là thái tử Bách Việt kẻ tinh thông Vu thuật, y biến mất một cách bí ẩn trong nội loạn Bách Việt, một năm trước liền trở lại từ Tân Trịnh và khiến Hàn quốc lung lay.

Tin đồn y là Đạo Thánh nàng cũng có nghe được, chỉ là sau đó Đạo Thánh và Thiên Trạch cùng hiện thân gây án ở hai nơi cách xa nhau. Mộc Tuyết Nhu cho rằng là hai người khác nhau, nhưng bây giờ nàng biết mình đã sai lầm.

“ Bách Việt bây giờ bị Hàn, Sở, Bắc Ly và Ngô chiếm đóng gần 300 vạn đại quân bốn nước trên Bách Việt là một vấn đề nan giải. Chưa kể tại Bách Việt ngài còn không chính thống”

Biết được thân phận của y Mộc Tuyết Nhu không có quá kinh ngạc hay chấn động gì, chậm rãi cất lời.

Không có nói rõ nhưng Mộc Tuyết Nhu đại ý đã cự tuyệt.

Mộc Tuyết Nhu là cái thông minh cùng lý trí người, Thiên Trạch cũng không phải là người đầu tiên đến mời chào nàng, những kẻ trước đến giống như bây giờ đều bị nàng uyển chuyển cự tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK