Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bá Dung cùng Linh Quân ngẩng đầu, lại thấy trước điện đứng ba cá hòa thượng, trung gian cái đó râu tóc bạc phếu, mặt mũi già nua, cả người tăng bào mặc dù vẫn mộc mạc, chắc hẳn chính là tăng nhân trong miệng phương trượng.

Mà bên cạnh kia hai cái hòa thượng nhưng khác thường to con, 1 người treo một chuỗi một trăm lẻ tám viên niệm châu, 1 người nắm một chuôi to lớn giới đao, đều là mặt mũi kiên nghị, mang một cổ lẫm nhiên chánh khí.

“Thế nào?" Trong kiệu người hỏi nhỏ.

Linh Quân Bá Dung tuổi tác tuy nhỏ, nhưng con mắt nhìn ra trước mắt hai người võ công, nói : “Bên trái hòa thượng tu luyện là Định Châu Hàng Ma Thần thông, có bảy thành công lực, bên phải hòa thượng luyện là Phá Giới Đao, có tám thành công lực. Trung gian hòa thượng kia.... hình như không biết võ công."

“Không biết võ công? Pháp Lan Tôn Giả?” Bên trong cổ kiệu thốt lên, nói : “Pháp Lan Tôn Giả, từ biệt ở Thiên Khải Thành đã có hơn mười năm không gặp rồi”

Kia Pháp Lan Tôn Giả nhưng chỉ là chắp hai tay hành lễ, nhưng không có trả lời.

“To gan” Linh Quân tức giận.

"Không ngại." Trong kiệu người mở miệng ngăn lại : “Pháp Lan Tôn Giả không phải bất kính, chẳng qua là ông ấy không biết nói chuyện thôi”

“ Hả.... người câm?" Bá Dung cùng Linh Quân đều cảm thấy kinh ngạc, "Này phương trượng.... Lại là một người câm."

Hai tên võ tăng nghe vậy trên mặt đều có vẻ giận, nhưng là Pháp Lan Tôn Giả nhưng chỉ là khẽ mỉm cười, tựa hồ cũng không ngại.

“ Không được vô lể...Tôn giả, ta tới đây muốn tìm một người." Trong kiệu tiếng người khí nhún nhường, nhưng là nhưng cũng không có đi xuống cổ kiệu ý.

Pháp Lan Tôn Giả nghe vậy chẳng qua là lắc đầu.

"Tôn giả, ta trên tay có thư từ của quốc chủ Vu Điền Quốc các ông" Trong kiệu người cười nói.

Pháp Lan Tôn Giả vẫn lắc đầu.

“Tôn giả, ông giấu người kia cũng đả mười hai năm, lần này ôngg không giấu được nửa đâu” Trong kiệu tiếng người khí vẫn hòa hoãn.

Lần này Pháp Lan Tôn Giả nhưng trừ lắc đầu trở ra, còn nhẹ nhàng phất phất tay ngón tay, theo hắn khẽ quơ dưới, trên đất lại từ từ hiển hiện ra một hàng chữ tới.

"Tâm Ý Hỗn Nguyên Khí Công!" Bá Dung nhận ra môn này cao cấp phật môn nội công thần thông.

Chỉ thấy từ trong kiệu một luồng chân khí màu lam như cơn gió lao ra đem dòng chữ “ không thể nói” xóa đi, nói : “Tôn giả không cần viết nửa, ông không giấu được kẻ đó đâu”

Pháp Lan Tôn Giả nhẹ khẽ thở dài một tiếng, như cũ lắc đầu.

Trong kiệu người nói chuyện trong tràn đầy không biết làm sao: "Mười hai năm trước ma giáo tông chủ Diệp Đỉnh Chi đến tìm sư tôn ông Ma Kha Tôn Giả cầu hỏi thiên đạo chuyện, mặc cho Diệp Đỉnh Chi uy hiếp, kiếm khí cuồn cuộn thế nào, ông ấy chỉ là lắc đầu. Khoan nói đến Phật pháp cái lắc đầu này của ông, cũng có phong phạm của Ma Kha Tôn Giả. Linh Quân, Bá Dung!"

Hai tên thiếu niên lên tiếng đáp lại rút kiếm. Pháp Lan Tôn Giả bên người kia hai tên võ tăng cũng lập tức tiến lên trước một bước, 1 người tay niệp phật châu, 1 người quăng lên giới đao, đều trợn mắt trợn tròn, tùy thời chuẩn bị động thủ.

“ Ha ha, ta tới với ngươi trước” Bá Dung cười nói, đã rút kiếm đâm về phía kia cầm giới đao võ tăng. Võ tăng cũng không có do dự, xách giới đao cũng đánh tới.

Phá Giới Đao được đặt tên là phá giới, tức là đại khai sát giới, cho nên nghe nói bộ này đao pháp cùng phật gia vậy thần thông cũng lớn vì bất đồng, tất cả đều là thế công, ác chính xác uy mãnh.

Kia võ tăng ở nơi này Phá Giới Đao thượng đã đắm chìm nhiều năm, có tám thành công lực, ở nơi này Đại Phạn Âm Tự trong chính là thứ nhất lưu cao thủ, nhưng mà trước mặt thiếu niên này đoán chừng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, nhưng ở Phá Giới Đao uy thế dưới không nhượng bộ chút nào. Phá Giới Đao chỉ công không thủ, hắn nhưng cũng chỉ công không thủ.

Nhưng so với Phá Giới Đao uy mãnh phách thế, Bá Dung kiếm lại có vẻ khinh linh nhiều, hắn một cước đạp ở Phá Giới Đao thân đao trên, nhảy lên một cái rơi vào võ tăng sau lưng, ngược lại cũng cũng không thèm nhìn tới, liền bối người một kiếm, đem kia võ tăng kích lùi lại mấy bước.

"Ngươi!" Võ tăng trợn mắt mà trừng, hắn thấy đối phương là một thiếu niên, hơn nữa người tới lại có quốc chủ thủ lệnh, cho nên xuất thủ giữ lại đường sống, có thể thiếu niên này mới vừa một kiếm kia nhưng là vô cùng tàn nhẫn, mình mới vừa nếu là hơi không để ý cẩn thận, sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn.

“Hòa thượng, thấy được sao, cái ta dùng là Từ Bi Kiếm, Từ Bi Kiếm muốn giết người, Phá Giới Đao ngươi giữ lại mấy phần đường lui?" Bá Dung giễu cợt nói.

Võ tăng giận dữ lại vung thanh Phá Giới đao, lần này uy thế đã khác hẳn lúc trước. Linh Quân đứng bên cạnh quan sát trận chiến chỉ cảm thấy đao khí tung hoành, chỉ tới hơi gần sẽ bị đao khí chém bị thương.

Thế nhưng Ba Dong đối mặt với Phá Giới đao này lại như đao khí càng mạnh mẽ, h vừa né tránh vừa kêu: “Phá Giới đao, trảm hồng trần! Phải như vậy chứ!”

Phá Giới đao có uy thế cực lớn, nhưng tiêu hao cũng cực lớn. Nếu trong ba mươi chiêu không thể nào bắt được đối thủ, tới sau sẽ không còn sức lực để tiếp tục nữa. Nếu trong vòng trăm chiêu giao chiến vẫn không có kết quả, như vậy cuối cùng sẽ phải kiệt sức mà chết. Nhưng thân pháp của Bá Dong này lại rất nhẹ nhàng, dường như định tránh đủ một trăm chiêu này.

“Sư huynh!” Hòa thượng cầm tràng hạt nhìn ra huyền cơ trong đó, bước tới muốn trợ giúp.

“Người xuất gia mà cũng cậy nhiều bắt nạt ít à?” Linh Quân cười một tiếng khinh thường, cầm kiếm chặn hắn lại.

“Tránh ra!” Võ tăng cầm tràng hạt tức giận.

“Được thôi, ta tránh đây.” Linh Quân cười một tiếng, nhẹ nhàng nhảy một cái, hạ xuống sau lưng võ tăng cầm tràng hạt, đặt thanh kiếm lên bả vai hắn. “Ta tránh rồi đấy nhé!”

Võ tăng cầm tràng hạt gầm lên, bả vai lắc một cái, hất thanh kiếm của Linh Quân ra, chuỗi tràng hạt trong tay bổ xuống, hắn luyện Định Châu Hàng Ma Thần Thông, một trăm lẻ tám viên tràng hạt trên tay mỗi viên đều có lực lượng hàng long phục hổ, lực lớn vô cùng.

Linh Quân không dám đón đỡ, vội vàng thối lui về phía sau, chuỗi tràng hạt đánh nát phiến đá trên mặt đất.

“Hòa thượng, lần sau phải đánh cho chuẩn nhé. Nếu không đã chẳng giữ được người còn phá cả miếu của mình đấy.” Linh Quân chẳng hề sợ hãi, cười nói.

Võ tăng cầm tràng hạt không nói gì, bàn tay nhanh chóng vê tràng hạt, miệng lẩm bẩm gì đó. Võ tăng cầm đao thấy vậy kinh hãi, lập tức xuất đao ép lui Bá Dong, bước trở về bên cạnh võ tăng cầm tràng hạt.

“Phục!” Võ tăng cầm tràng hạt quát lớn một tiếng, chuỗi tràng hạt trong tay lập tức nổ tan, âm thanh nội ứng sấm rền, một trăm lẻ tám viên tràng hạt theo tiếng động bắn ra, mang theo uy thế vô thượng tấn công về phía hai người.

“Đây chính là Định Châu Hàng Ma Thần Thông, ngược lại có phần giống Vạn Thụ Phi Hoa của Đường môn.” Bá Dung thở dài nói.

“Bày Trận!” Linh Quân cũng lùi tới bên cạnh Bá Dung, hô lớn.

Bá Dung ném kiếm trong tay ra theo tiếng hô, song chưởng cùng đánh vào lưng của Linh Quân. Linh Quân nhận lấy kiếm, song kiếm trong tay múa lên điên cuồng, vung kiếm khí vô hình thành một vòng tròn, cố gắng ngăn cản những tràng hạt kia.

“Không ngờ ta chuyên tu Niệm Châu Hàng Ma Thần Thông mười hai năm nhưng lại không địch nổi hai đứa trẻ.” Hòa thượng cầm tràng hạt cười khổ, sau đòn đó hắn đã không còn sức tái chiến.

Phá Giới Đao võ tăng nâng lên chuôi đao lại công kích, song lần này chỉ có ôm khổ hơn mà thôi, khi lần này không chỉ một Bá Dung mà đến Linh Quân cũng hợp vào công kích, đánh hắn rơi vào thụ thương, nỗ lực chống cự một đoạn thời gian lại bị Linh Quân hai chân đạp lùi về sư đệ của mình.

“Ồn ào.... ồn ào chết mất thôi.... Sao hôm nay Đại Phạm Âm tự lại.... lại có nhiều người thế.” Một giọng nói say khướt đột nhiên vang lên.

Là một tăng nhân râu dài, bộ y phục tăng nhân rách tả tơi, say tới mức ngả nghiêng đi đến choàng vai bá cổ Pháp Lan Tôn Giả, miệng còn lải nhải: "Đám này là người phương nào? Còn ko mau mau đuổi chúng đi."

“Sư huynh, lai lịch của người này ra sao?” Linh Quân cau mày hỏi.

Bá Dung do dự quan sát cước bộ của hòa thượng phía trước liền nhận ra: “Thụy Mộng La Hán Quyền? công phu Phật gia thế này, hình như chỉ có một môn”

Lời vừa dứt đả thấy tên hòa thượng lảo đảo rồi ngả sấp trên mặt đất, người trong kiệu cười nói: “Không phải Thụy Mộng La Hán Quyền, hắn uống say thôi”

“Say.... thật à?” Bá Dung sửng sốt một hồi.

Lại thấy hòa thượng kia ợ hẳn một cái, thần sắc hai võ tăng đều lộ chút chán ghét. Hòa thượng say rượu giãy dụa mấy lượt nhưng vẫn không đứng lên được : “Sư huynh, đám này.... là người phương nào vậy.”

Pháp Lan Tôn Giả vẫn lắc đầu như trước, không biết ra hiệu không biết lai lịch của những người này, hay ra hiệu không biết phải làm sao với vị sư đệ say rượu này.

“Một hòa thượng say rượu thì có bản lĩnh gì chứ. Giả thần giả quỷ, để ta tới thử một phen.” Rốt cuộc Linh Quân không nhịn nổi nữa, nâng kiếm định lao lên.

Lại thấy hòa thượng kia loạng choạng miễn cưỡng đứng dậy, cầm giới đao trong tay võ tăng bên cạnh cười nói: “Ngươi ấy, không ăn thịt không uống rượu không háo sắc, lĩnh ngộ đối với Phá Giới đao vẫn kém một chút.”

Dứt lời hắn tùy ý vung thanh giới đao lên rất nhẹ nhàng vung lên trông rất tùy tiện.Tựa nhu thời gian ngừng lại, gió không thổi nữa, chim không kêu nữa, cho dù những phiến lá đang lặng lẽ hạ xuống cũng ngừng rơi. Chỉ vì một luồng đao kình phá vỡ không khí kia, cướp hết tất cả sinh khí xung quanh.

Linh Quân và Bá Dong cùng có một cảm giác, tựa như bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có thanh giới đao kia, bay lên trời chui xuống đất đều không trốn thoát, chắp cánh bay lên cũng chẳng tránh khỏi, chẳng thể làm gì được, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Còn hòa thượng say rượu đứng trước đình dường như lập tức ưỡn thẳng sống lưng, xung quanh không chút sinh khí, chỉ có làn gió thổi quanh bên người hắn, hất tung tấm trường bào, hắn cúi đầu mỉm cười, càng giống như bổn tướng Phật Đà.

“Đây.... còn là người ư.” Bá Dung hạ kiếm đầu óc ngơ ngác nhìn cảnh phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK