Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn kiếm này không phải người tặng là kiếm tự đưa đến, hắn biết thanh kiếm này bất phàm nhưng trước nay đối với kiếm linh còn chưa nhận biết, không nghĩ đến lần này là kiếm hộ chủ mà đến.

“ Người kia” Vệ Trang, Tử Nữ cau mày nhìn xuống, bọn họ chỉ thấy được một cái sát na ngắn ngủi thân ảnh kia mà thôi, ánh mắt rơi xuống thanh kiếm mà Hàn Phi cầm.

Cả hai đều thấy gã kiếm khách kia đến trợ giúp Hàn Phi, nhưng chỉ trong ngắn ngủi liền không thấy được, y chỉ để lại kiếm mà đi, rốt cuộc là có ý gì?

Song long lại đến, so với trước khí thế còn mạnh.

“ Sưu!”

Hai đạo thân ảnh nhảy xuống đến trước cửa ra vào Tử Lan Hiên.

Một thanh nhuyễn kiếm lao đến cuốn lấy eo Hàn Phi kéo mạnh về, một kéo này giúp hắn thoát bị cắn chết.

“ Tử Nữ cô nương! Ta biết cô sẽ không để ta chết mà” Hàn Phi nhìn thấy người đến cứu mình, cười nói.

Tử Nữ không một chút để ý đến hắn, đem nhuyễn kiếm thoát ly khỏi eo hắn, các đốt xích như xương rắn uốn lượn trong không trung, xích hồng lại tắng bạc ở cạnh có thể co giãn linh hoạt, là một chuôi linh hoạt có thể gần xa công kích.

Vệ Trang đứng trước cả hai, trên tay Sa Xỉ trực chỉ phía trước.

“Ngươi có biết những kẻ chỉ kiếm vào ta có kết cục gì không?” Thiên Trạch hứng thú nhìn Vệ Trang.

Vệ Trang đáp : “ vậy ngươi có biết những kẻ bị ta chỉ kiếm vào có kết cục gì không?”

“ Sâu kiến vô tri thường không biết được cách biệt chênh lệch, ta sẽ ghi nhớ câu nói này của ngươi, và chờ xem ngươi cho ta kết cục gì” Thiên Trạch đối với Vệ Trang trang bức không chút để ý đến.

Vệ Trang không đáp, trầm mặc một hồi nói : “ ngươi vì sao phải giết hắn?”

“ Nhìn chướng mắt, muốn giết” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Hàn Phi nghe xong một bộ đả kích bị thương tâm, cất lời : “ lời nói này cũng quá khó nghe đi”

“Chỉ vì một kẻ phải chết lại kéo thêm rất nhiều kẻ phải chết, có đáng cho nàng tham dự vào không?” Thiên Trạch hờ hững lạnh giọng chất vấn cùng cảnh cáo Tử Nữ.

Tử Nữ nghe được khác thường khi kẻ này đối với nàng lại khác biệc, tiến lên một bước cười nói : “ dạo gần đây sinh ý của Tử Lan Hiên ngày một đi xuống, mới vừa đây một vị khách quý đã mất đi tiểu nữ chỉ là không hy vọng vị khách quý này lại chết mất mà thôi”

“ Mấy lời của Tử Nữ cô nương giống như đao kiếm cắt vào tim ta đấy” Hàn Phi tỏ ra thương tâm nói, hoàn toàn không để ý đến hiểm cảnh vừa rồi.

Thiên Trạch không để ý hắn, xoay người bước đi.

Hàn Phi, Tử Nữ thấy vậy nhẹ thở phào một hơi, xem ra vị kia đã buông xuống sát tâm.

Nhưng đi được ba bước Thiên Trạch đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn.

Một tràng dồn dập bước chân từ xa kéo đến, là một tóp quân Hàn.

Kể từ kho 30 vạn quân lương bị mất Tân Trịnh đã canh gác sâm nghiêm hơn, sau khi Hàn vương bị hành thích thì chỉ hơn không kém, cho nên khi thấy được biến động ở Tử Lan Hiên, đám binh sĩ Hàn quốc lập tức theo lệnh cấp trên kéo đến vây giết.

“Muốn giết ta ư? vậy ai giết ai?” Thiên Trạch cười lạnh.

Chỉ thấy Thái Cục như cơn gió đuổi đến chổ của đám Hàn quân phía trước, song long Luyện Khí lao đến.

“ Phanh! Phanh!”

Song long hất tung đám Hàn quân phía trước.

Truy Tinh Lôi Vân Thương thoát ly lao đến đám người trong sát lục.

“Phốc! Phốc!”

Máu tươi đổ ra vươn vấn mặt đất hòa lẫn với tiếng binh khí va chạm.

Người dân trong các nhà ven đường kinh sợ, lập tức đóng lại của nhà nấp vào trong nhà chổ an toàn trú ẩn.

“ Soạt! Soạt!”

Trường cung đã lấy ra, theo từng đạo thần lực ngưng tụ mủi tên phá không mà đi, dấy lên cuồng phong bão vũ, tên khí phá giáp phân thây khiến ai nấy kinh hãi.

Chưa đến một phần năm nén hương, gần ba trăm cái binh sĩ Hàn quốc đã chết không thể chết hơn.

Nhưng giết đám này một đám khác lại đến, còn cả mấy chục đạo bóng đen mang nanh vuốt băng nóc vượt tường di chuyển trong đêm, cho đến khi dừng lại đều tại các nóc nhà hoặc tường vây lân cận, đem kẻ trọng phạm kia vây lại.

Mỗi một kẻ đều mang một tấm mặt nạ, đôi móng vuốt như chim sắc bén lập lòe hàn quang sắc lẻm.

“ Bách Điểu” Tử Nữ nhìn những kẻ này nói.

Vệ Trang cùng Hàn Phi nghe được niệm lại : “ Bách Điểu”

Tử Nữ nói : “ tổ chức phụng sự dưới trướng của Cơ Vô Dạ, chuyên thanh trừ cho hắn những mầm họa, các thành viên đều lấy chim làm danh tự”

Chính lúc này, khi lời Tử Nữ vừa dứt mấy chục cái Bách Điểu cùng đến.

Thiên Trạch bất động thanh sắc, không né chẳng trách.

“ Mau lui lại ngay!” tại nóc lâu trên Mặc Nha thấy Đạo Thánh thu lại lực lượng mà thuộc hạ lao đến, không rõ chuyện gì nhưng biết kẻ kia ắt sắp phát đại chiêu.

Nhưng hắn nói ra thì đã muộn, đám Bách Điểu thành viên đã đến gần, tên đã bắn muốn quay lại cũng không phải dễ.

“ Ầm!Ầm!”

Trong cái sát na, Thiên Trạch bóng hình tiêu thất đã hiện trên hư không, Lôi Phong Phiến quạt một cái, lôi phong cuồn cuộn đem Bách Điểu lao đến giết.

“ Sưu!” Mặc Nha tung người đuổi theo cái chấm đen kia, hắn không thể để kẻ kia biến mất được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK