Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giết xong Không Kiến, Đế Thiên An hướng đến đám võ lâm nhân sĩ còn lại, trực tiếp không có dư thừa mà mạt sát, không có một ai có thể sống qua chiêu thứ hai cả, hết thảy đều nhanh gọn và chỉ một khuôn cũ, tốc độ tiếp cận và man lực tuyệt đối.

Chém giết gần nữa tiếng thời gian, đám võ lâm nhân sĩ vây giết cũng kinh sợ trước vũ lực của Tu La công tử. Bởi chỉ có thời gian ngắn như vậy mà bọn họ kinh khiếp, giết người thì bọn họ cũng đã giết, thấy qua cao thủ tranh đấu cũng đã thấy.

Nhưng luận giết người như Tu La công tử bọn họ chưa thấy qua. Vô luận cái gì kiếm chiêu, đao chiêu, khinh công, quyền pháp.... đối mặt với y đều vô dụng, quá nhanh và cho người tuyệt vọng khi ra tay.

Hoàn toàn nghiền ép không thể chống đở, bất cứ ai xông lên đều bị y giết hại. Chỉ một người lại khiến cho các phái chưởng môn, đại tông thủ tọa.... cao thủ thành danh đều bỏ mệnh cả.

Cuối cùng không biết là kẻ nào, chiến tâm đã mất kinh sợ lấy Tu La công tử mà bỏ chạy, kéo theo không ít người rời đi. Bọn họ chính là khiếp sợ mình sẽ trở thành như những thây khô bị y hấp công kia.

“ Công tử thần uy cái thế, thiên hạ vô song, Loan Loan nhìn một cái đả trầm mê, thêm cái nữa tâm cũng bị công tử lấy đi mất.”Loan Loan đợi Đế Thiên An làm xong việc, nàng cười khẽ một tràng như chuông bạc, đi đến gần Đế Thiên An rồi cất lời.

“ Hồ ly tinh” Thượng Quan Tiểu Tiên từ chết lặng tỉnh lại rồi mắng lấy, khi nhìn thân hình Loan Loan dán chặt vào cơ thể nam tử kia, lòng ghen tuông lại nổi lên.

Đế Thiên An đem tay bắt lấy chung rượu của Loan Loan đem đến, đồng thời đem Thừa Ảnh giao cho nàng cầm lấy : “ đi, đem đồ của ta cần”

Loan Loan yên nhiên cười lấy, đôi gò bồng đảo ép chặt lên cơ thể : “ nhân gia còn tưởng dành cho công tử chút bất ngờ đây”

Đám giang hồ vây công còn có lá gan nào vây giết vị công tử kia chứ, kẻ nào còn sống tận lực giảm thấp sự tồn tại của mình, kẻ chạy thì chạy nhanh nhất có thể, bình dân thì đả đóng cửa lại run lấy bẩy.

Quá kinh khủng, quá cường đại, bao nhiêu giang hồ vang danh cao thủ lại không giết được y, ngược lại còn bỏ mạng xuống, số phận của họ đó là bị hấp khô, toàn bộ công lực đều bị hắn cướp đoạt cả.

Đồng thời một đêm này lòng người chấn kinh, khiếp sợ, rung động, mà qua trận chém giết này đám người kia cũng đã rõ một điều, Tu La công tử chiến lực còn mạnh hơn bọn họ phỏng đoán, có lẽ đã đạt đến Thiên Nhân cường giả.

Nửa tiếng lại qua, Bạch Hạc lâu lầu ba.

Cầm âm róc rách du dương say lòng, mỹ nhân tuyệt đại khẻ múa.

Cầm dứt, vũ dừng.

Loan Loan đôi chân trần chậm rãi di chuyển đến gần gả cầm sư kia, cả người không xương ngả vào lòng hắn, kiều mị nói : “ công tử, Loan Loan vũ thế nào?”

“ Đẹp” Đế Thiên An nhàn nhạt nói, đem các đầu ngón tay thu lại từ cổ cầm, bắt lấy chung rượu uống lấy, nói : “ nàng muốn gì nào?”

Loan Loan cười lên một tiếng chuông bạc, thì thầm : “ Loan Loan không muốn gì cả, chỉ muốn ở bên công tử mà thôi”

Đế Thiên An hai tay kết ấn, một cái đồ hình âm dương chú ấn màu đỏ nhanh chóng tan vào thể nội của nàng, nói : “ đúng là tiểu yêu tinh”

“ Khanh khách” Loan Loan lại cười lên một tràng, cả người ở trong lòng Đế Thiên An.

Đế Thiên An uống lấy chung rượu, nói : “ ta cần làm một việc”

Chúc Ngọc Nghiên từ trong rung động tỉnh lại, nói : “ mời công tử cứ phân phó”

“ Nhanh nhất cho ta biết những thứ ta cần đang ở đâu? cùng với đại lượng tập kết dược liệu” Đế Thiên An chậm rãi nói.

Chúc Ngọc Nghiên cung kính nói : “ Ngọc Nghiên không phụ sở vọng”

“ Hắn rốt cuộc có thân phận gì? Để cho Âm Hậu cũng phải cung kính”cách xa đám người, Thượng Quan Kim Hồng mày chau lại.

Từ khi đại chiến kết thúc hắn thấy kẻ kia đến lầu các này, mời chào có lẽ không thành nữa nhưng lôi kéo kết giao thì nhất định, cho nên y đến nơi này để rồi như nhiều kẻ khác có duyên nghe được một khúc cầm tuyệt hay kia. Bây giờ chứng kiến Âm Hậu không có một chút cao ngạo tư thái, ngược lại như kẻ dưới trướng cho y, điều này khiến cho Thượng Quan Kim Hồng nghi hoặc.

“ Khúc nhạc vừa rồi, Đế đại ca, có thể.... có thể cho muội biết không?” Tôn Tiểu Hồng hồng hồng gương mặt thẹn thùng hỏi.

“ Đồ háo sắc, dâm tặc” Trương Tinh gần đó, ngạo kiều nói.

Thượng Quan Tiểu Tiên ánh mắt âm trầm, nhìn về Loan Loan ngồi trong lòng nam tử kia, mắng : “ gian phu dâm phụ”

Đế Thiên An cười nói, lại chuyển hướng về một nơi : “ khúc nhạc kia gọi là Thiên Nhai Minh Nguyệt, nàng so với mấy nữ ở đây nhiều đáng yêu hơn nhiều, lại đây giúp ta mài mực, ta tặng nàng một hồi cơ duyên”

Loan Loan ánh mắt lay động, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, đem cổ cầm dời đi, đồng thời bàn tay vươn ra cách không hấp vật đem khai gỗ hấp đến.

Tôn Tiểu Hồng đi đến gần, đem mực mài, ánh mắt lại len lén quan sát nam tử kia, ở cự ly gần làm cho nàng thấy được y dung mạo tuấn mỹ vô cùng.

Nàng khi thấy y đại chiến xong lên Bạch Hạc Lâu nghỉ lại, và không lâu sau nghe được cầm âm, liền không kìm được mà cùng gia gia mình có mặt ở đây.

Còn Trương Tinh thì thấy nhiều kẻ như vậy, nàng biết đối phương trước kia không giết mình thì bây giờ càng không, cho nên cũng tìm đến mà dự thính.

Lâm Tiên Nhi càng không phải nói, nàng muốn nam nhân kia bị mình chinh phục, như không ở gần thì chinh phục kiểu nào đây?

“ Đã lâu rồi không họa bút, ta tặng nàng một bức, có thể đi đến bao xa phải xem vào nàng thiên tư, nhớ kỹ điểm đến là dừng không nên cưỡng cầu” Nói xong Đế Thiên An vỗ nhẹ trang giấy trắng lăng không lên trên, dưới hắn khống chế trải thẳng mà ra.

Mực do Tôn Tiểu Hồng mài ra chậm rãi phiêu bồng lên không trung, cọ bút lăng không mà động, vẻ lên bức tấm giấy trắng, đồng thời, một tay Đế Thiên An viết ra văn tự kim sắc dung nhập vào bên trong bức tranh.

Một tay cầm cọ họa vẻ, một tay viết chữ.

Rất nhanh một bức mỹ nhân đồ hiện ra, người bên trong không ai khác là Tôn Tiểu Hồng, mượn ánh trăng dịu nhẹ nhìn lại, nữ tử trong tranh phảng phất sắp sửa từ trong tranh đi ra tới một dạng, trông rất sống động.

“ Ah” Tôn Tiểu Hồng kinh hô một tiếng, ánh mắt say mê chứng kiến một màn thần kỳ kia, gương mặt đỏ lựng hơn vô cùng, khi bàn tay mình bị hắn cầm lấy, thân hình khẽ run lấy, như chấn kinh thỏ nhỏ thu về.

“ Đây....” Tôn Tiểu Hồng xấu hổ, thầm mắng mình, lại đem bàn tay vươn ra.

Đế Thiên An không nói, đem bàn tay nàng duổi ra, rạch nhẹ lên ngón tay nàng một đường, máu từ bên trong bắn ra một giọt, rồi dung nhập vào bên trong bức tranh.

Bức họa bừng sáng lên, sau đó lại thu liễm trở về.

Đế Thiên An cười tay phất nhẹ bức tranh lăng không đến Tôn Tiểu Hồng.

Thiếu nữ lúc này cúi đầu, hai tay vân vê tà áo, hồn vía đều ở nơi nào rồi.

“ Tiểu muội muội, công tử tặng tranh, ngươi không nhận, vậy tỷ tỷ nhận giúp cho nhé” Loan Loan cười nói.

“ Không được” Tôn Tiểu Hồng tỉnh lại kinh hô lên, ngẩng đầu lên đả thấy bức tranh trước mặt mình.

“ Đây... đây là ta” Tôn Tiểu Hồng ngập ngừng nói.

Đế Thiên An gật đầu, nói : “ ukm, tặng cho nàng”

“ Cảm tạ.... cảm tạ” Tôn Tiểu Hồng ngọt ngào cười lấy, nói : “ đây là lần đầu có người tặng tranh cho muội”

Thượng Quan Tiểu Tiên đả sớm không nhịn được, đi đến gần, đứng trước : “ ta muốn một bức”

“ Không thể” Đế Thiên An đáp.

Thượng Quan Tiểu Tiên gương mặt trắng bệch, hai bàn tay siết chặt, khàn khàn thanh âm, có phần không cách nào tin được : “ vì cái gì?”

Đế Thiên An nhẹ gật đầu, lại tiếp tục họa tranh.

Trương Tinh nói vào : “ dâm tặc, bản cô nương muốn một bức”

“Không được!”Thượng Quan Tiểu Tiên đạt được ý nguyện mà vui thích, nhưng nghe có nữ tử khác muốn tranh lập tức không đồng ý.

“ Mắc mớ gì đến cô!” Trương Tinh không chịu thua nói.

Thượng Quan Tiểu Tiên cười lạnh, đáp : “ vì hắn là nam nhân của Thượng Quan Tiểu Tiên ta?”

Loan Loan cười lên một tràng : “ công tử, ngài đó trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, bây giờ một đám mỹ nhân tranh giành đánh nhau, ngài nói Loan Loan phải làm sao giờ”

Đế Thiên An uống rượu của mình, nói : “ lẽ ra ta không nên thương hoa tiếc ngọc, trước dâm rồi sát mới đúng.”

“ Lưu manh” Trương Tinh, Tôn Tiểu Hồng, Thượng Quan Tiểu Tiên đỏ mặt mắng.

Đế Thiên An cười cười : “ phong thủy luân chuyển thật nhanh, mới ngày nào ta còn là bị người treo đánh, có người hận không giết được ta, bây giờ lại.... hài, mỹ nhân tình đúng là khó tiêu thụ”

Thượng Quan Tiểu Tiên lên tiếng : “ quất ngựa truy phong, không chịu trách nhiệm, mấy việc này cũng không hiếm lạ gì, lấy bản lãnh công tử mà nói ta cũng không làm gì được,”

“ Nàng nói đúng, không phải có người nói ta là Mai Hoa Đạo sao?” Đế Thiên An đợi vẻ vẻ xong ba bức họa sau đó đứng dậy : “ ta chính là muốn chạy, ai có thể cản được ta.”

Trong trời đêm thân ảnh Đế Thiên An ngự kiếm mà đi, xông thẳng vào vân tiêu, để lại một tràng thanh âm quanh quẩn trong lòng người.

Thượng Quan Tiểu Tiên đem tay tiếp nhận lấy bức họa của mình, ánh mắt say mê nhìn nam tử để lại chấm đen trên trời cao,đi đến gần cửa sổ : “ muốn chạy, Thượng Quan Tiểu Tiên ta truy ngươi khắp chân trời góc bể”

“Vậy phải xem cô có bản lãnh đó không đã” Loan Loan đi đến gần cửa sổ, thân hình tan rả đi, cả bóng ảnh đả hiện lên không trung, đạp không mà bay lên như tiên nữ đón gió mà rời đi.

Lâm Tiên Nhi đưa mắt nhìn lấy bức họa của mình rồi nhìn chấm đen tiêu thất, khóe môi bất giác hiện lên độ cong, ít ra tên kia cũng vẻ xuống cho nàng một bức, nói rõ y trong lòng vẫn là có nàng đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK