Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân Gian Giới, Bất Chu Sơn mười vạn dặm bình nguyên rộng lớn.

Một tòa thành lớn chiếm cứ, tường thành cao đến ba mươi mét, bên các con đường lớn phân chia, nhà cửa san sát nối nhau, người qua lại trên đường, thỉnh thoảng lại có một vài thân ảnh xẹt qua xẹt lại bầu trời.

“ Không tệ, qua ngàn năm đã phồn thịnh sầm uất lên rồi” Thái Cực xuất hiện trên bầu trời tòa thành này, quan sát bên dưới cảm thán.

Ngàn năm với hắn hiện giờ cũng chỉ là một đoạn thời gian tương đối, lần nữa đến lại Nhân tộc đã thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“ So với trước còn lớn à!” Hi Hòa quan sát nói, nàng cũng từng đến nơi này chỉ là khi đó Nhân tộc sống trong tòa thành nhỏ thôi.

“Ta nhớ được! kia rồi! chính là chổ kia! so với trước cũng phải gấp trăm ấy” Thường Hi trên không trung quan sát một chút liền thấy được tòa thành trước đây, đối chiếu với hiện giờ thì lại mở rộng chừng 100 lần.

Hi Hòa lại nói : “ Người cũng nhiều hơn rồi! bọn họ sinh sôi thật là nhiều. Còn hơn cả tân thần nữa”

Trải qua ngàn năm, Nhân tộc sơ khai đã không còn an cứ trong rừng núi, tòa thành ban đầu do Thái Cực dựng lên cho con người sinh sống và khai thác Huyết Thạch đã mở rộng ra gấp trăm lần.

Đáng nói là nhân khẩu cũng lớn mạnh, cả tòa Nhân thành này ước tính đã lên cả 8 vạn người người. Số lượng này cùng trong thời gian ngàn năm, tân Thần tộc chỉ có 2 vạn cá thể, một con số vô cùng khiêm tốn hơn với con người.

Khác biệc lớn như vậy đó là Nhân dù tuổi thọ thấp nhưng chu kỳ sinh sản chỉ có 1 năm, mà tân Thần lại đến 20 tháng hoài thai. Hơn nữa xác xuất hoài thai cũng thấp hơn so với Nhân loại.

Lại thêm Thái Cực khi thành lập sơ bộ bộ máy cho con người, cũng lập ra Bệnh Xá quan tâm việc sinh sản chăm sóc những đứa trẻ mới sinh. Cộng thêm Thần tộc ngàn năm nay xuống trợ giúp, con người được bảo hộ cứ thế mà sinh sôi nảy nở lên.

“ Là ai thế?”

“ Thần tộc nào khác đến à!”

“ Có cánh vàng! Lại đen”

“ Là Ngục Sứ Thánh Vương cùng Thiên Sứ Thánh Vương!”

“ Kia là....”

“ Không phải! rồng màu tím....”

“Thánh Phụ!”

“ Là Thánh Phụ!”

“ Có cánh ư?”

“ Mẹ nhìn trên trời kìa”

“ Bọn họ khác với các Thần quá”

“ Trời ạ! Ta nằm mơ sao?”

Theo Thái Cực cùng Hi Hòa Thường Hi hiện ra trên bầu trời tòa thành, những con người lẫn tân Thần phát hiện được nghị luận, song rất nhanh song long cùng đôi cánh của Thiên Sứ Ngục Sứ đặc trưng để họ biết là ai, nhao nhao cúi đầu mà quỳ bái.

“ Đứng lên cả đi! tiếp tục như cũ” Thái Cực nhàn nhạt nói, sau đó chậm rãi hạ xuống mặt đất bên dưới.

Hi Hòa, Thường Hi theo sau, trái phải đi cùng với Thái Cực trên đường đá.

Vô luận tân Thần hay con Người thấy cả ba đều tôn kính vô cùng.

“ Mau đi thông báo cho đại vương! Thánh Phụ hàng lâm”

“ Thánh Phụ! Chính là người sáng tạo ra chúng ta đó ư?’

“ Con à! đó chính là Thánh Phụ của tộc ta! con thật may mắn đời này có thể thấy qua được Thánh Phụ!”

“Đúng đấy! có người cả đời cũng không được thấy được Thánh Phụ đâu!”

“ Còn cả Thiên Sứ Thánh Vương, Ngục Sứ Thánh Vương nữa chứ”

“ Trời ạ! Đời này ta chết cũng không hối tiếc mà!”

“ Đúng! Đúng! có thể gặp Thánh Phụ cùng Thánh Vương một lần chết không hối”

“ Ông ơi! Ông cố ơi! Tổ tiên ơi! Con rốt cuộc nhìn thấy Thánh Phụ truyền thuyết”

Trong thành dân chúng lại sôi trào nghị luận.

Đối với Nhân tộc mà nói, Huyền Minh; Hậu Thổ và Thái Cực là ba vị Thần sáng tạo nên bọn họ. Mà con người thọ mệnh ngắn ngủi chưa đến 100 năm đã chết, cho nên việc một trong ba vị thần sáng tạo nên chủng tộc đến Nhân Thành, là một kiện đại sự.

Nhất là Thái Cực, vị thần một tay truyền đạt kiến thức cùng dạy dổ bọn họ. Nhân đối với y kính ngưỡng vô cùng.

Còn Thánh Vương lại là tân Thần tộc cao quý nhất chỉ đứng sau Thần tộc chi chủ, rất ít khi hiện thân trong tân Thần tộc. Hôm nay cả hai vị Thánh Vương đều cùng Thánh Phụ đều đến.

Ngàn năm qua đến nay có thể nói là lần đầu tiên mới có được, các đời trước khi chết cũng chưa có cơ may gặp được, lại để cho bọn họ gặp được. Làm sao không vui sướng được chứ.

“Nơi này không chỉ rộng mà còn so với trước dể nhìn hơn! tuy không đẹp bằng Tịnh Thổ cũng như chổ chúng ta sống, bất quá nơi này lại có khác, nói thế nào nhỉ, là mùi người hương vị ư?” Thường Hi vừa đi trên đường phố quan sát xung quanh mà nói

Hi Hòa nói vào : “ uhm! So với trước sung túc hơn, trước kia ta đến cả thành kia bé tẹo, vổ cánh một cái đã bay được mấy chục vòng rồi”

Cả hai đến nơi này cũng đả gần ngàn năm trước, là đi cùng với tân Thần tộc đời đầu sau khi Thiên Khải đến trợ giúp Nhân tộc, chỉ là khi đó Nhân tộc yếu ớt bé nhỏ cả thành cũng nhỏ hơn bây giờ.

Ngàn năm với cả hai mà nói cũng là một khoảng thời gian dài khi bọn họ sinh ra, bất quá tại luyện tập bên trong cả hai cũng không chú ý nhiều. Lần nữa trở lại thì thấy thay đổi rõ rệt.

“ Người so với Thần không khác nhau về tư chất. Bọn họ tuy thọ mệnh yếu hơn nhưng sinh sản cũng nhanh hơn. Ta cùng cả hai đều là chủng tộc có sinh mệnh cao, hoài thai cực kỳ tốn thời gian. Hơn nữa xác xuất cũng thu lại. Tuy nhiên mỗi khi ấu thần ra đời đều có sức mạnh lớn. Đây là đồng giá trao đổi giữa các chủng tộc” Thái Cực cười cười nói vào.

Hi Hòa, Thường Hi yên lặng suy ngẫm, cảm thấy lời này rất có lý.

Chiếu theo bọn họ thấy được tân Thần và con Người phát triển thì càng hợp lý.

“ Mùi thơm! Mùi này là.... bánh bao” đang đi trên đường, Thường Hi ngửi được mùi hương truyền đến, đảo mắt nhìn liền thấy một cái nhà lớn đang hấp một loại bánh, thứ này nàng đã được ăn qua, con mắt sáng lên.

Thường Hi đi đến gần.

“ Thần.... thần linh!” mười mấy đứa trẻ cùng con người phía trước kích động, thân hình có chút run lên.

“Tôn kính Thần Linh, đây là bánh bao của ta.”

Đúng lúc này, một đạo giòn sinh sinh âm thanh vang lên, chỉ thấy một cái tiểu nữ hài bình bình dung mạo, tiểu nữ lấy một cái nóng hổi bánh bao, nàng thích nhất ăn, nhưng bây giờ nhìn thấy Thường Hi, tiểu nữ hài không có giữ lấy liền phải đem bánh bao kẹp trên lá cây hiến tặng cho Thường Hi.

Nhân thành trong con dân đối với tân thần cùng Thái Cực tín ngưỡng, thật sự cốt tủy.

“ Ukm!” Thường Hi quan sát một chút tiểu nữ hài tuy xem thường nữ hài nhỏ bé này thực lực song không có ghét bỏ, đem bánh bao cách không hấp đến.

“ Ya” tiểu nữ hài vui sướng hô lên.

Những cái khác bé con cũng nhao nhao học theo muốn tặng đưa.

Chỉ là Thường Hi chỉ lấy một bánh rồi rời đi, bất quá trước khi đi nàng cũng cho đứa bé tặng mình bánh bao một kiện lễ vật, đó là ánh sáng thần lực dung nhập vào người khiến cơ thể được cải thiện.

Thường Hi không biết là chỉ nàng một động tác nhỏ này đã khiến cho tiểu nữ tại Nhân tộc thành trong thay đổi, sau này trở thành Nhân thành bên trong cao tầng, có thể để Thánh Vương chúc phúc không phải ai cũng có thể.

“Mùi vị không như ta tưởng ngon à” Thường Hi ăn được một miếng lại đối với bánh bao mình thu lấy không ưa thích, bất quá mùi vị cũng khác lạ : “ khác xa với chổ Thái Cực Đại Thần làm ra”

Hi Hòa nói : “ bọn chúng là học theo. Bánh bao mà chúng ta hay ăn nhân thịt đều tại không gian chúng ta cả, tất nhiên phải hơn rồi”

Thọ mệnh lâu dài hơn so với trước kia, để tránh cho nhàm chán Thái Cực đem ký ức tiền kiếp đem ra, từng đạo món ăn hoặc trò chơi để cho cuộc sống trong Nội Thiên Địa bớt đơn điệu.

“ Nhàm chán! Ban cho ngươi” Thường Hi không hứng thú nữa đem bánh bao đang ăn lở dở ném cho một cái bé con ven đường.

Tiểu nam hài há miệng ra nhìn, rồi cười ngây ngô.

“ Cảm tạ Thánh Vương ban ân!” đứng bên cạnh mẹ đứa trẻ kích động vội quỳ lại, còn kéo nam hài quỳ xuống tạ ân.

Những kẻ ở gần thì hâm mộ vô cùng.

Thái Cực tiếp tục di chuyển, đi trên đường lớn mà quan sát Nhân tộc thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK