Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Mai sơn trang dạo này không có hoa mai.Trời đang vào tiết tháng tư, hoa đào và hoa Đỗ Quyên đua nở trên sườn núi.

Phía đối diện, hoa tươi khắp chỗ, có hai thân ảnh nam tử di chuyển đến Vạn Mai sơn trang.

Là hai tuấn mỹ nam tử, cả hai đều có thân phận không hề nhỏ trên giang hồ, một thân thực lực cũng không hề thấp.

Một người là Hoa gia công tử con trai thứ bảy, thuộc thế gia giàu có bậc nhất hiện giờ, nói về ruộng đất không ai qua được Hoa gia.

Từ khi lên bảy Hoa Mãn Lâu đả hai mắt mù lòa, song y tuyệt không phải là một kẻ mù lòa bình phàm, có thể nói là kẻ lợi hại nhất mù lòa.

Tại thuần túy bóng tối thế giới bên trong . Hắn nhất định sống hết đời . Hắn hẳn là một cái không sung sướng, rất ưu buồn người mù.

Nhưng làm ngươi thấy hắn thời điểm.Trên mặt của hắn xem không thấy vẻ mặt oán hận, chỉ có ý cười thản nhiên .

Hắn nhất sinh hành hiệp trượng nghĩa, chưa bao giờ oán hận qua người khác, càng không bị thương hại qua người khác.

Cho dù là bị mối tình đầu phản bội, cũng là không có chút nào phẫn hận, thậm chí còn vì nàng cầu tình .

Còn đi bên cạnh y là một người khác trên giang hồ danh tiếng rất lớn, diện mục anh tuấn, mà bắt mắt nhất, chỉ gặp một lần không ai qua được râu mép của hắn.

Cùng lông mày giống nhau như đúc râu ria.

Trên giang hồ có râu ria rất nhiều người, nhưng là cùng lông mày giống nhau như đúc cũng tuyệt đối không nhiều.

Y bằng hữu khắp thiên hạ, hắc bạch hai phái đều có cả, trên giang hồ hai ngón tay Linh Tê Nhất Chỉ thần hồ kỹ kỹ.

Lục Tiểu Phụng là một gả lảng tử phong lưu đa tình, nhưng lại rất thông minh, y cùng với Hoa Mãn Lâu đi đến Vạn Mai sơn trang lúc này là có nguyên nhân.

Chính là cả hai đều được người nhờ vả lấy lại công đạo, năm xưa Kim Bằng vương triều họa nạn ba thần tử mang theo tài bảo chạy đi, hiện giờ đều là trên giang hồ thanh danh lẫn thế lực không một chút nhỏ.

Ở trong nhà không nhìn thấy hoa, nhưng mùi hoa thơm sức nực đầy nhà, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì thoang thoảng.

Lục Tiểu Phụng ngồi ghé xuống cái ghế kết bằng dây xanh mà nhìn mình.

Rượu trong chung màu biếc lợt, xiêm áo mặc trong người chàng trắng như tuyết vừa nhẹ nhàng vừa mềm nhũn.

Từng hồi sáo thổi vi vu nhẹ nhàng hơn gió xuân, phảng phất như gần như xa mà không nhìn thấy người thổi sáo.

Lục Tiểu Phụng thở dài, cất tiếng hỏi : “ Suốt đời huynh đài không có lúc nào phiền não thật ư?”

Tây Môn Xuy Tuyết đáp : “ Không có.”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Trên đời này có điều gì huynh đài muốn mà không được chăng?”

Tây Môn Xuy Tuyết đáp : “Cũng không có.”

Lục Tiểu Phụng hỏi: “Huynh đài quả là người hoàn toàn thỏa mãn mọi điều thật ư?”

Tây Môn Xuy Tuyết hững hờ đáp : “Vì những ước muốn của ta chẳng có gì cao xa”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Trước nay huynh đài có cầu khẩn ai bao giờ không?”

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói : “Chưa từng có.”

Lục Tiểu Phụng lại hỏi : “Nếu có người đến yêu cầu huynh đài việc gì, huynh đài cũng không ưng chịu hay sao?”

Tây Môn Xuy Tuyết đáp : “Ta đã muốn đi làm việc gì thì chẳng cần ai đến cầu cạnh. Bằng không thì bất cứ là ai cầu ta cũng không nghe.”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Huynh không nghe mà người ta phóng hỏa đốt nhà thì sao?”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại : “Ai đốt nhà ta?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Chính là tại hạ.”

Tây Môn Xuy Tuyết cười xòa.Y là người rất ít cười, nên nụ cười của y lột vẻ trào phúng khôn tả.

Lục Tiểu Phụng nói : “Bản ý tại hạ đến đây là để yêu cầu huynh đài đi làm giúp một việc mà tại hạ đã hứa với người ta. Nếu huynh đài không chịu đi, tại hạ phóng hỏa đốt nhà huynh đài cháy cho kỳ hết.”

Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng hồi lâu mới thủng thẳng đáp : “Ta vốn không có mấy bạn hữu, khi nào nhiều lắm là được ba người. Công tử là bằng hữu của ta.”

Lục Tiểu Phụng nói : “Vì thế ta mới đến cầu huynh đài.”

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp : “Cũng vì thế mà tại hạ chẳng cần chi hết. Lúc nào công tử muốn đốt nhà thì cứ việc động thủ phóng hỏa đi.”

Lục Tiểu Phụng chưng hửng. Chàng dã hiểu rõ Tây Môn Xuy Tuyết. Lời y thốt ra như mũi tên bắn đi không bao giờ trở lại.

Tây Môn Xuy Tuyết lại nói : “Nhà sau là một cái kho chứa củi khô và tùng hương. Tại hạ đề nghị công tử hay hơn hết là bắt đầu đốt căn phòng đó. Ban đêm phóng hỏa lại càng tốt vì nơi đó phát hỏa tất nhiên sáng lắm.”

Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi qua chuyện khác : “ Huynh đài đã nghe ai nói đến Đại Thông, Đại Trí bao giờ chưa?”

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp : “ Nghe nói hai nhân vật này chẳng có vấn đề gì là không phúc đáp được. Chẳng lẽ họ biết hết mọi chuyện trong thiên hạ thật ư?”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Huynh đài không tin chăng?”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi : “Công tử tin như vậy hay sao?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Ta đã hỏi họ dùng cách gì mới lung lạc được huynh đài thì bọn họ đáp là chẳng có cách nào hết. Ta không tin, nhưng bây giờ nhận thấy họ hiểu rõ huynh đài hơn ai hết.”

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng cười khà khà nói : “Thế thì chuyến này họ lầm rồi.”

Lục Tiểu Phụng “Ủa” một tiếng ra chiều kinh ngạc.

Tây Môn Xuy Tuyết nói : “Chẳng phải là công tử chẳng có cách gì lung lạc tại hạ.”:

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Tiểu đệ còn cách gì nữa?”

Tây Môn Xuy Tuyết mỉm cười nói :” Hễ công tử cạo hết mọi sợi râu đi thì làm gì tại hạ cũng theo ngay.”

Từ nay bọn bằng hữu ngó thấy Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhận ra chàng, vì nguyên trước chàng có bốn hàng lông mày, mà bây giờ môi nhẵn thín như đứa nhỏ sơ sinh.

Chỉ đáng tiếc là Hoa Mãn Lâu không ngó thấy.Dĩ nhiên gã cũng không nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết cùng đi với Lục Tiểu Phụng, nhưng gã mỉm cười hỏi : “Tây Môn trang chủ đấy ư?”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại : “Hoa Mãn Lâu phải không?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp : “Đáng tiếc là tại hạ bị tàn tật không nhìn thấy phong thái của kiếm khách đương thời.”

Tây Môn Xuy Tuyết chú ý nhìn gã hỏi : “Các hạ không nhìn thấy thật ư?”

Hoa Mãn Lâu đáp : “Tưởng trang chủ đã từng nghe nói tới Hoa Mãn Lâu tuy có mắt mà đui mù như giống dơi.”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi : “Chẳng lẽ các hạ nghe tiếng bước chân mà biết tại hạ?”

Y cũng giống Độc Cô Phương về điểm này nên mới hỏi câu đó. Y vốn tự phụ về khinh công và kiếm pháp tuyệt vời của mình.Thực ra khinh công của y đáng làm cho y tự phụ.

Hoa Mãn Lâu đáp : “Theo chỗ tại hạ biết thì trong thiên hạ hiện nay chỉ có bốn năm người lúc hành động hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động nào. Trang chủ là một trong những nhân vật này.”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi : “Nhưng các hạ lại biết tại hạ đã tới thì sao?”

Hoa Mãn Lâu cười rất tươi : “Cái đó là vì trên mình trang chủ mang làn sát khí”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi : “Sát khí ư?”

Hoa Mãn Lâu thản nhiên đáp : “Lợi kiếm rút ra khỏi vỏ tất có sát khí. Trong đời trang chủ đã giết nhiều người thì sao lại không mang sát khí?”

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói : “Thảo nào các hạ qua cửa cũng không vào nhà, té ra các hạ chịu không nổi mùi sát khí?”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp : “Chỗ này hoa tươi rất đẹp, hiếm thấy ở nhân gian. Nếu trang chủ có thể ở đây lâu một chút thì làn sát khí đó dần dần mất hết vào trong chỗ vô hình.”

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi : “Hoa tươi tuy đẹp nhưng làm sao đẹp bằng huyết hoa lúc giết người được?”

Hoa Mãn Lâu “Ủa” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK