Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc đại chiến năm xưa dưới miệng Trí Quang đại sư được tái hiện, những người nghe như thấy được năm xưa tràng chiến khốc liệt.

Bọn họ thấy các tiền bối không ngừng ngả xuống, gả thủ lĩnh của Đại Tần võ sĩ kia anh dũng thế nào?

Đồng thời qua lời kể của Trí Quang bọn họ mới biết là bọn tiền bối năm xưa làm sai, đám người Tần kia không phải có mưu đồ bất chính trộm cắp võ công chùa Thiếu Lâm, mà là hộ tống thê tử sắp sinh trở về Sở quốc.

Nhất thời đám người nghe được mà ngổn ngang cảm xúc, vốn cho rằng các tiền bối vì nước vì dân ngăn hại Tần cẩu, lại không nghĩ đến lại sát hại người vô tội.

“Thủ lĩnh đại ca, Uông bang chủ và ta ba người đối với chuyện ngoài ải Nhạn Môn có phần hổ thẹn nên chỉ kể lại với phương trượng chùa Thiếu Lâm và báo tin cho thân nhân những anh em tử nạn, ngoài ra không hé răng với một ai. Đứa bé Tần thì đem gửi nuôi tại nhà một nông dân dưới chân núi Thiếu Thất.”

“Việc đã lỡ rồi, xử trí đứa hài nhi đó thế nào cũng thật là nan giải. Bọn ta đối với cha mẹ nó quả là tàn nhẫn nên không đành lòng giết nó. Thế nhưng nếu nuôi nó lớn khôn mà người Tần đã thành kẻ tử thù của chúng ta thì phỏng có khác gì dưỡng hổ di hoạn?”

“Về sau thủ lĩnh đại ca giao cho nhà nông đó một trăm lạng bạc, nhờ họ nhận thằng bé Tần làm con, khi nó lớn lên tuyệt đối không cho nó biết gốc gác của nó.Vợ chồng họ vốn không có con, lập tức vui mừng nhận lời ngay.”

Kiều Phong nghe đến đây đã đoán ra được tám chín phần, run run hỏi: “Trí Quang đại sư, thế… thế người nhà nông dưới chân núi Thiếu Thất ấy, y… y… họ gì?”

Trí Quang đáp: “Chắc bang chủ cũng đoán được rồi, ta chẳng giấu làm chi. Người đó họ Kiều, tên là Tam Hòe.”

Kiều Phong bàng hoàng kêu lên: “Không? Không! Đại sư chớ có nói láo, dựng chuyện ra để vu hãm cho ta. Ta đường đường là người Sở, sao lại là quân hổ lang Tần được? Tam Hòe công là… là… gia gia thân sinh ra ta, đại sư chớ có nói bậy…”

Đột nhiên chàng nhảy xổ đến trước mặt Trí Quang, tay trái chộp luôn ngực ông ta.

Đơn Chính và Từ trưởng lão cùng xông vào cứu, miệng la lên: “Không được!”

Kiều Phong thân thủ cực nhanh, tay vẫn xách nhà sư nhảy tránh sang một bên.

Con trai Đơn Chính là Đơn Trọng Sơn, Đơn Thúc Sơn, Đơn Qui Sơn ba người cùng xông lên phía sau Kiều Phong.

Kiều Phong chỉ dùng tay phải lần lượt chộp được Đơn Thúc Sơn rồi Đơn Trọng Sơn vứt ra ngoài xa, còn lần thứ ba thì nắm lấy Đơn Quí Sơn quảng xuống đất, giơ chân đạp lên cổ y.

Đơn Thị Ngũ Hổ tiếng tăm lừng lẫy vùng Nam Sở mười ba quận, năm anh em thành danh cũng đã lâu chứ nào phải hạng công tử nhà giàu ỷ thế cha, thế mà Kiều Phong tay trái cầm Trí Quang, tay phải liên tiếp chộp người, quăng ba đại hán nhà họ Đơn như liệng bù nhìn rơm, chẳng ai chống cự được mảy may.

Mọi người trông thấy đều hết hồn, miệng há hốc ra.

Đơn Chính và Đơn Bá Sơn, Đơn Tiểu Sơn cốt nhục tình thâm cũng muốn xông lên cứu viện nhưng thấy Kiều Phong đạp chân lên đầu Đơn Quí Sơn, biết rõ thần lực của chàng ghê gớm, chỉ ấn một cái là y vỡ sọ mất mạng. Vì thế mà ba cha con Đơn Chính phải dừng chân không dám tiến lại gần.

Đơn Chính kêu lên: “Kiều bang chủ, có gì thì nói chuyện phải trái với nhau, không nên mạnh tay. Nhà họ Đơn chúng tôi với bang chủ không thù không oán, xin tha cho con tôi.”

Đến như Thiết Diện Phán Quan mà cũng phải ngỏ lời van xin Kiều Phong!

Từ trưởng lão nói: “Kiều bang chủ, Trí Quang đại sư được mọi người trên giang hồ kính ngưỡng, chớ nên hại mạng ông ta.”

Bầu máu nóng của Kiều Phong sôi lên, lớn tiếng nói: “Đúng lắm, Kiều Phong này cùng nhà họ Đơn không thì không oán, lại hằng kính ngưỡng Trí Quang đại sư, các ngươi… các ngươi muốn phế bỏ chức vị bang chủ của ta thì ta bưng hai tay trao lại, việc gì phải bịa chuyện khinh miệt ta? Kiều mỗ… đã làm chuyện gì xấu xa mà các ngươi phải bức bách ta đến thế?”

Tại thế giới này Kiều Phong không phải là người Khất Đan như Thiên Long Bát Bộ mà Thiên Trạch biết, mà đổi thành là hổ lang cường Tần người.

Tần quốc từ sau khi Thương Ưởng biến pháp thì lớn mạnh, dưới thời của Tần Chiêu Tương vương thì hùng bá một vùng, quốc thổ không ngừng thôn tính các nước mà bành trướng, trở thành đại quốc đứng đầu trung nguyên.

Mà Sở quốc thổ địa rộng lớn binh lực mạnh mẽ, thường xuyên cùng Tần quốc mâu thuẫn, càng là khi thượng tướng Bạch Khởi đánh Sở buộc Sở quốc phải bó cả Dĩnh đô về đất Trần, Bạch Khởi cho người đốt lăng miếu lại xâm chiếm hai vùng quan trọng, khiến Sở quốc yếu thế hoàn toàn bởi Tần.

Cộng thêm Tần không ngừng chinh chiến các nước, nên có xấu danh, Cái Bang đối với Tần quốc người tương đương căm ghét. Bởi góp phần gia tăng đệ tử Cái Bang một phần cũng là nhờ Tần quốc đóng góp.

“Kiều Phong! Thế nhân vốn ngu muội, người Sở người Hán quan trọng ư?” Thiên Trạch lúc này mở miệng lên tiếng.

“Tần quốc là hổ lang vậy Sở quốc kém cạnh ư? Xuân Thu Chiến Quốc, luận về diệt quốc nước nào qua Sở. Tính ra từ lập quốc đến nay đã diệt hơn năm mươi cái quốc gia. Gần đây nhất Bách Việt, hai phần thổ địa còn không phải bị người Sở chiếm.”

“ Người Tần người Sở không phải là người do cha mẹ sinh ra, lẽ nào người Sở mới là tôn quý ư? vậy trong mắt đệ ta, người trung nguyên xem tộc ta là man di! có phải đệ cũng cho rằng như vậy?”

Ngoài tiếng gió thổi ngọn cây rì rào, tiếng giun dế sột soạt trong đám cỏ, tiếng thở của mọi người, không một ai dám lên tiếng, ánh mắt hướng về thân ảnh kia đang chậm rãi đi đến chổ Kiều Phong, cầm hồ lô rượu uống.

Kiều Phong nghe xong tâm tình nóng nảy cũng buông xuống, đem tay thu lại : “ đa tạ Đạo Thánh huynh đề tỉnh, Kiều Phong nhất thời xúc độc, tuyệt không có ý định khinh thường Đạo Thánh, chỉ là quan hệ đến thân sinh phụ mẫu....”

Thiên Trạch đi đến vỗ vai : “ người gì không quan trọng, quan trọng là đệ sống như thế nào? trước mắt đệ phải làm rõ một điều”

Kiều Phong nghe xong trong lòng chấn động, như mây mù được vén sáng chắp tay cúi đầu thi lễ : “ nguyện nghe Đạo Thánh huynh chỉ bảo”

“ Là người Tần đại thù của cha mẹ đệ có báo hay không? là người Sở vậy những kẻ cố tình dồn đệ vào tử cục có tha nữa hay không?” Thiên Trạch nhàn nhạt nói

Kiều Phong đáp : “ nếu là người Tần, thù của cha mẹ không báo thì đáng gì đại trượng phu, nếu là người Sở, những kẻ mưu hại Kiều mỗ tất như đá này”

Lời dứt Kiều Phong hấp một tảng đá lại tay mình,vận khí tảng đá như đầu người bị hắn nội lực chấn nát bấy.

Đám người im lặng không nói, ánh mắt nhìn về Kiều Phong cảm xúc ngổn ngang.

Kiều Phong chằm chặp nhìn Trí Quang.

Trí Quang thở dài, rồi nói tiếp : “Năm lên bảy tuổi các hạ đi hái hạt dẻ trong núi bị một con chó sói rượt, được một nhà sư chùa Thiếu Lâm cứu thoát, giết con ác thú rồi trị thương cho, sau đó ngày ngày đến dạy võ.”

Khi Huyền Khổ đại sư của chùa Thiếu Lâm truyền thụ võ công cho Kiều Phong có dặn không được tiết lộ cho ai biết, trên giang hồ ai cũng tưởng Kiều Phong là đệ tử đích truyền của Uông bang chủ Cái Bang, có biết đâu ông ta và chùa Thiếu Lâm có liên hệ sâu xa một tầng.

“Nhà sư Thiếu Lâm đó được thủ lĩnh đại ca ủy thác việc dạy dỗ các hạ từ bé cho khỏi lầm đường lạc lối. Vì việc này, ta và thủ lĩnh đại ca cùng Uông bang chủ ba người đã tranh luận sôi nổi. Ta bảo là cứ để cho các hạ sống bình thường, làm ruộng kiếm ăn, đừng học võ để khỏi bị lôi kéo vào ân oán giang hồ. Thủ lĩnh dại ca bảo nếu làm như vậy thì có điều hối hận với lệnh song đường, nên phải nuôi dưỡng giáo huấn để các hạ trở nên một vị đại anh hùng.”

“Thủ lĩnh đại ca đã có chủ ý, Uông bang chủ cũng ngả theo, một mình ta không cãi lại được. Đến khi các hạ mười sáu tuổi mới được Uông bang chủ thu làm đồ đệ, rồi về sau biết bao nhiêu cơ duyên gặp gỡ. Dĩ nhiên là các hạ thiên tư trác tuyệt, người thường không sao theo kịp, thế nhưng nếu không có thủ lĩnh đại ca và Uông bang chủ đứng sau giúp đỡ e rằng cũng không dễ dàng đến thế.”.

Kiều Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, nhớ lại cuộc đời mình gặp biết bao nguy nan song lần nào cũng đổi dữ ra lành, chưa gặp chuyện gì quá đau đớn nặng nề, lại biết bao cơ duyên đưa đẩy không cầu mà được.

Trước đây chàng vẫn tưởng mình có phúc tinh chiếu mệnh, bây giờ nghe Trí Quang đại sư nói mới hiểu có người giấu mặt giúp đỡ mà mình tuyệt nhiên không hay biết gì.

“Uông huynh lúc đầu vẫn gia tâm đề phòng, nhưng về sau thấy các hạ học và tiến bộ thật nhanh, khẳng khái hào hiệp, đối với người thì nhân hậu, đối với ông ta thì kính cẩn tôn sùng, nên dần dần đem lòng yêu mến. Về sau các hạ công phu mỗi lúc một nhiều, uy danh mỗi lúc một lớn, trong Cái Bang ai nấy đều kính phục, ngay cả người ngoài bang cũng biết chắc chức vị bang chủ về ai.”

“Thế nhưng Uông huynh vẫn dùng dằng chưa quyết, cũng chỉ vì các hạ dòng giống Tần quốc. Ông ta thử các hạ ba việc khó đều hoàn thành chu đáo, đến khi lập được bảy công lao mới đem Đả Cẩu Bổng pháp ra truyền thụ. Năm đó Thái Sơn đại hội, các hạ đánh bại chín kẻ cường địch, khiến cho Cái Bang uy chấn thiên hạ, ông ta mới hết do dự sau này tạ thế mới chọn bang chủ. Cứ như lão nạp biết, trong mấy trăm năm qua, chưa có vị nào tiếp nhiệm bang chủ Cái Bang mà phải trải qua biết bao gian nan thử thách như các hạ.”

Kiều Phong cúi đầu : “Tại hạ vẫn tưởng ân sư Uông bang chủ có ý rèn luyện, bắt tại hạ phải trải qua nhiều gian khổ để có thể đảm đương việc lớn, có ngờ đâu… Có ngờ đâu…”

Trí Quang nói: “Ta cũng chỉ biết tới đó mà thôi. Các hạ đứng ra làm bang chủ Cái Bang rồi, trên giang hồ ai cũng bảo bang chủ hành hiệp trượng nghĩa, tạo phúc cho lê dân, xử sự công chính, chỉnh đốn Cái Bang trở nên hưng vượng, ta trong lòng cũng mừng thầm. Việc này kể ra vĩnh viễn chẳng nên nhắc tới nữa, mà không biết ai lại khuấy lên. Việc này có hay ho gì cho cả Cái Bang lẫn thân danh bang chủ đâu?”

Nói tới đây ông thở dài một tiếng, sắc mặt buồn rười rượi.

Từ Xung Tiêu nói: “Đa tạ Trí Quang đại sư đã thuật lại vụ này một cách thật rành mạch, khiến cho ai nấy tưởng như chính mắt nhìn thấy. Còn phong thư này…”

Trưởng lão đưa phong thư ra, nói tiếp: “… là do vị thủ lĩnh đại ca kia viết cho Uông bang chủ, trong thư hết sức ngăn trở Uông bang chủ không nên truyền ngôi vị cho Kiều Phong. Kiều bang chủ chắc không ngại xem qua cho biết.”

“Để ta xem trước, có phải thư thật hay là thư giả?” Nói xong Trí Quang đưa tay đón lá thư đọc qua một lượt rồi nói: “Đúng vậy, quả nhiên là thủ bút của thủ lĩnh đại ca.”

Ông ta vừa nói vừa dùng ngón tay xé ngay chỗ ký tên ở cuối lá thư bỏ vào mồm, lưỡi cuốn một cái nuốt chửng vào bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK