Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Nguyệt Thành, Lạc Hà hiên.

Một bộ hắc bào Tư Không Trường Phong nhìn xa xa lúc có hàn quang lộ ra Thương Sơn, hắn có thể thấy được hàng trăm kiếm ảnh trong đêm tối tản ra trắng ngần kiếm quang, chậm rãi nói: "Lạc Hà, ngươi ra mắt Kiếm Tiên nhất nộ đích kiếm sao?"

"Đều nói tiên nhân thái thượng vong tình, không vui không giận, không bi không ai, trừ lấy giận kiếm làm tên Nộ Kiếm Tiên, tựa hồ những thứ khác mỗi một người cũng sẽ không dễ dàng tức giận." Duẫn Lạc Hà đi tới Tư Không Trường Phong bên người, nói.

“Đúng vậy, bởi vì tùy tiện không giận, cho nên giận dữ rút kiếm thời điểm, lại có thể hủy thiên diệt địa" Tư Không Trường Phong sâu kín nói, "Lần này, tên kia thật giận"

"Bởi vì Lôi Vô Kiệt? Tống Yến Hồi chẳng lẽ thật bị thương Lôi Vô Kiệt?" Duẫn Lạc Hà khẽ cau mày, nàng mặc dù chưa từng thấy qua Lôi Vô Kiệt mấy lần, nhưng trong lòng lại có mấy phần thưởng thức kia cái sáng sủa thiếu niên.

Cũng biết Đế Thiên An rất chiếu cố tên này trong rất nhiều người lại truyền cho tên này kiếm pháp, hơn nữa ngày thường còn dạy cho hắn công phu quyền cước.

Lạc Hà nói :“Sợ là bởi vì Lôi Vô Kiệt rút kiếm. Bởi vì kia cái hắn nhất lý do sợ hãi rút kiếm. Hàn Y thật ra thì rất quan tâm tên đệ tử này, bởi vì hắn đã đợi hắn rất nhiều năm."

Tư Không Trường Phong thở dài: "Lạc Hà, ngươi cùng Tống Yến Hồi từng tại Thương Lan bờ sông từng có một đoạn sâu xa, hắn được gọi là Nhất Kiếm Đoạn Thủy, mà ngươi thì là Nhất Chưởng Đoạn Giang, ngươi đi cứu hắn một lần đi.

Nếu không, đường đường thiên hạ bốn thành một trong Vô Song Thành thành chủ, hôm nay sẽ chết tại Tuyết Nguyệt Thành, nhất là tên kia một khi đả ra tay chỉ có mỹ nhân mới có thể để hắn thu hồi”

Duẫn Lạc Hà gật đầu một cái, tung người một cái đi Thương Sơn chạy đi, nàng hiểu nếu nàng không chạy đến kịp. Chỉ e Tống Yến Hồi thật chết ở nơi này, không phải Lý Hàn Y giết cũng chính là Đế Thiên An giết. Nếu là Đế Thiên An may ra hắn còn nhìn mặt nàng mà hạ thủ lưu tình, dù sao trước giờ hắn đối với nữ nhân rất lưu tình đây.

Lúc này Lôi Vô Kiệt ngây dại nhìn trên đầu mình vô số kiếm ảnh lơ lửng trên không trung, hắn từng thấy qua Nguyệt Tịch Họa Thần, từng thấy qua phi kiếm của thiếu niên vô song, từng thấy qua Tung Hoành chi kiếm của Đế Thiên An cũng đả thấy qua một kiếm này.

Giờ đây hắn lại thấy gần như vậy, hàng ngàn thanh kiếm ảnh trên bầu trời xoay vòng tròn, theo Đế Thiên An khẻ quát, như mưa vũ rơi xuống trong không khí “ xuy xuy” kêu lên rít gào.

“ Trách ngươi xui, đụng phải ta” Đế Thiên An cười lạnh nói, nhìn vô biên kiếm ảnh rơi xuống công kích Tống Yến Hồi, đối phương cũng không phải đèn đả cạn dầu trên người bùng nổ, Đoạn Thủy kiếm vung vẩy chặt đứt đi vô số kiếm khí trút xuống, liên miên bất tận công kích mình.

Tống Yến Hồi có khổ mà không nói được, đối mặt với cơn mưa kiếm ảnh không ngừng trút xuống, hắn chỉ có thể gồng mình đón đở, trên người y phục xuất hiện vô số vết rách, máu tươi không ngừng hiện ra khi vô số kiếm ảnh lao xuống gây ra sát thương.

Tống Yến Hồi khạc ra một ngụm máu tươi, thân ảnh lung lay như sắp đổ, trên người y phục tơi tả thảm không thể tả, máu tươi nhiễm đổ, trên người không một chút lành lặn, thậm chí trên người vẫn còn mấy đạo kiếm ảnh xuyên qua, cười thảm nói: “ nhìn mà không thấy, chạm mà không biết, xuyên qua vật thật mà không cách nào phát giác, uy lực vô biên. Hôm nay thử kiếm, đời người đả không còn hối tiếc”

“Hạ thủ lưu tình” một đạo thanh âm nữ tử vàng lên từ đàng xa bay tới, thấy tình cảnh này, vội vàng hô hoán, bạch y tung bay tuyệt đại giai nhân tư sắc so với Lý Hàn Y không kém bao xa, là một trong 28 vị trưởng lão của Tuyết Nguyệt Thành, Duẫn Lạc Hà.

Đế Thiên An mày chau lại nhìn giai nhân xuất hiện trước mặt hắn, nhìn đối phương quăng đến ánh mắt cầu xin, tức giận nói : “ nàng có biết mình đang làm gì không?”

Duẫn Lạc Hà nhìn trước mặt mình mơ hồ hiện ra thân kiếm, khẽ gật đầu, thở phào nhìn đối phương thu hồi lại thanh kiếm, võ kiếm hoa lệ đằng xa cũng nhanh chóng bị hấp lại rồi tra vào thân kiếm, nhìn sơ qua ai cũng cho rằng nó chỉ là một thanh kiếm thô kệch, không có khai phong lưỡi kiếm nhưng mấy ai biết được bí mật bên trong đây.

“ Phốc phốc phốc” Đột nhiên máu tươi lập tức bắn ra, một cánh tay của Tống Yến Hồi bị cắt đứt đi.

“ Hừ” Đế Thiên An hừ lạnh một tiếng, nhìn Lạc Hà ánh mắt cả kinh khi nhìn lấy, thân ảnh nhay chóng xuất hiện, nội lực tuôn ra chặn đi máu tươi bắn ra không cho một giọt máu nào vây nhiễm lên người Lạc Hà, từng đạo chỉ khí bắn lên người Tống Yến Hồi, phong bế kinh mạch trên bả vai hắn, đồng thời lấy ra một lọ đan dược đổ lên bả vai kia.

“ A a a a a” Tống Yến Hồi lập tức kêu lên thảm thiết, tràn đầy thống khổ, cuối cùng lại ngất đi hôn mê.

“ Ngươi... ngươi giết hắn” Lạc Hà thanh âm có chút run lên, không tin được nói.

“ Nếu nàng không đến ta đả sớm giết, còn hơi đâu làm mấy việc thừa như vậy, Lôi Vô Kiệt cút lại đây, đem tên khốn này ném xuống núi, đứng ngây ra đó làm gì, còn không cút lại đây” Đế Thiên An quát lớn lên tiếng.

“ Vâng, vâng” Lôi Vô Kiệt gật đầu như gà mổ thóc, từ trong khiếp sợ vội đi đến gần nhìn thê thảm nam tử như khất cái một dạng, trên người đầy rẩy vết thương, máu tươi chi chit tràn ra, còn nữa một cánh tay bị đoạn, hắn vẫn không hết kinh ngạc khi nhân vật truyền thuyết từ nhỏ hắn nghe giang hồ câu chuyện bây giờ, lại ra nông nổi này.

Lạc Hà thở phào một hơi khi nghe được Đế Thiên An lời nói, lại cảm nhận được đối phương nhịp đập, có phần trách oan đối phương. Nhìn hắn xoay người rời đi, trong lòng cảm kích lấy, lại len lén quan sát, cho đến khi đối phương tiêu thất đành thở dài đi theo Lôi Vô Kiệt vác lấy Tống Yến Hồi xuống núi.

Đế Thiên An thân ảnh lắc mình rất nhanh xuất hiện trên kiếm lư, tại nơi đó đả có Lý Hàn Y có mặt, đem Hàm Quang đặt trên bàn, nói : “ nữ nhân ta thích, một người lại vì một tên đạo sĩ thúi nhớ mãi không quên, một người lại vì một tên phế vật”

Lý Hàn Y nghe xong lòng lại ngổn ngang cảm xúc lên, nàng biết đối phương lợi hại, nếu ngày đó hắn không nhường mình, hơn nữa thân tu luyện ngạnh công đao thương bất nhập, càng đáng sợ hơn hắn không chỉ có mỗi kiếm thuật.

Cũng biết lời đối phương ám chỉ là ai, liền nói : “ ngươi nằm mộng, có chết ta cũng không cùng ngươi”

Đế Thiên An nhìn Lý Hàn Y rút kiếm chỉ mình, bàn tay khẻ hấp đem hai chuôi vô hình chi kiếm của mình cắm trên cột tiểu đình, thân ảnh liền đứng dậy.

“ Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?”

Đế Thiên An dừng lại : “ nếu ta nói muốn đến núi Thanh Thành, chém Triệu Ngọc Chân, nàng sẻ thế nào đây?”

Lý Hàn Y cả người âm trầm, tay nắm chặt Thiết Mã Băng Hà, lạnh rên : “ giết ngươi”

Đế Thiên An trầm mặc một hồi, đem ba chuôi kiếm chấn mạnh đi, ba thanh trường kiếm lập tức ngập sâu dưới nền đá cứng rắn, cười lớn bước đi.

“ Ngươi” Lý Hàn Y phức tạp nhìn đối phương rời đi, cảm xúc nhất thời ngổn ngang

Chẳng mấy chốc thân ảnh Đế Thiên An đả xuất hiện trên đỉnh Đăng Thiên Các, kèm theo vài vò rượu cùng một thanh cầm. Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch vò rượu, cho đến khi đả cạn liền gãy đàn, giai điệu phóng khoáng bắt đầu ngân vang, được vài điệu nhạc hắn liền lớn giọng cất tiếng.

“Trầm luân nơi nhân gian mờ khói
Triền miên trong phong hoa lãng mạn
Kẻ tương tư tham lam tình yêu
Vẻ đẹp yêu ghét hay hờn ghen
Vừa làm tim ta đây vụn vỡ
Vừa cho ta đây say đảo điên
Thịt da khi mai đây đổi thay
Cười hay khóc mới hiểu được ra
Tự hỏi trời xanh
Đời này có bao lâu mà
Phải lo lắng khi rời xa
Cạn rượu này chuyện xưa đã qua
Lần này buông tay, liệu cố chấp như từng đã
Cứ mãi nhớ nhung một người
Chẳng phải là ta đã quá đa tình
Cạn rượu trong tay
Đời nay chẳng vui hay buồn
Sợ chi ái, hận, biệt, ly
Một đường ngựa phi chẳng đắn đo
Hòa vào sông núi, một khúc tương tư phảng phất
Tay nâng chiếc ô dạo bước, chìm vào mộng mà lại giống hôm qua”

Đám người trong thành đổ xô ra lắng nghe khúc hát, lời ca phóng khoáng tiêu dao khiến cho rất nhiều người ưa thích. Một cổ đậm giang hồ lãng tử tình cảm, khác hẳn với những khúc nhạc trước của vị vô song công tử, khúc nhạc giai điệu này sôi động, trẻ trung lại để cho rất nhiêu thanh niên, thiếu nữ ưa thích.Chỉ nghe một lần lời ca đơn giản, đả không ít người hát theo.

“Tự hỏi trời xanh
Đời này có bao lâu mà
Phải lo lắng khi rời xa
Cạn rượu này chuyện xưa đã qua
Lần này buông tay, liệu cố chấp như từng đã
Cứ mãi nhớ nhung một người
Chẳng phải là ta đã quá đa tình
Cạn rượu trong tay
Đời nay chẳng vui hay buồn
Sợ chi ái, hận, biệt, ly
Một đường ngựa phi chẳng đắn đo” Tư Không Trường Phong hiếm có đứng ở một nóc lâu, trên tay cũng cầm theo một chén rượu mà ngân nga lời hát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK