Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên khóe mắt lộ ra những tia kỳ quang nói : “Trên cõi đời này vĩnh viễn không giết hết được bọn bội tín bất nghĩa.”

“Giả tỷ các hạ lúc phóng kiếm đâm vào cổ họng chúng, nhìn rõ huyết hoa trên thanh kiếm trong nháy mắt thì thấy nó rực rỡ huy hoàng không biết đến thế nào mà kể, mới hiểu huyết hoa là một thứ tuyệt mỹ trên đời không còn cái gì bì kịp.”

Y nói rồi đột nhiên xoay mình đi ngay không ngoảnh cổ lại.

Giữa lúc bóng chiều mờ ảo, Tây Môn Xuy Tuyết biến vào trong cảnh sắc huỳnh hôn phảng phất như một tấm sa mỏng giữa đám rừng hoa.

Hoa Mãn Lâu không nhịn được nhẹ buông tiếng thở dài nói : “Bây giờ tiểu đệ mới hiểu y luyện thành kiếm pháp này trong trường hợp nào.”

Lục Tiểu Phụng nói : “Ủa”

Hoa Mãn Lâu nói : “Vì y đã coi việc giết người là một cảnh mỹ lệ rất thiêng liêng. Y hiến thân cả cuộc đời mình cho sự nghiệp đó. Chỉ có lúc giết người mới là lúc sống chân thực của y. Ngoài lúc đó, y hoàn toàn ở trong tình trạng chờ đợi.”

Lục Tiểu Phụng trầm tư, nhẹ buông tiếng thở dài đáp : “May ở chỗ y giết toàn những người đáng giết.”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười không nói gì nữa.

Lúc này bức màn đêm đã buông xuống trần gian không một tiếng động.

Mảnh trăng hạ huyền treo trên ngọn cây ở phía xa xa với những chòm sao thưa thớt khiến cho cảnh sắc ban đêm vừa thần bí vừa mỹ lệ.

Mời Tây Môn Xuy Tuyết rời trang là Lục Tiểu Phụng hai người đụng phải một chuyện khó giải quyết, mà chỉ có Tây Môn Xuy Tuyết mới có thể làm được.

Kim Bằng nền tảngg lập quốc là Trung Nguyên bên ngoài một cái vô cùng quốc độ cổ xưa, màu mỡ sung túc, càng có giấu một khoản mức to lớn tài bảo.


Nhưng cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, năm mươi năm trước luân hãm tại nước láng giềng hủy diệt bên trong.
Vì phục quốc lúc ấy Kim Bằng Vương đem quốc gia tài phú kếch xù làm bốn phần, phân biệt giao cho Nội Vụ Phủ tổng quản Nghiêm Lập Bản, Đại tướng quân Nghiêm Độc Hạc, hoàng thân Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Cẩn bốn người, ngày sau phụ tá Tiểu Vương Tử phục quốc chi dụng.

Thời gian như nước chảy, năm mươi năm qua đi Thượng Quan Cẩn đã chết.

Nội Vụ Phủ tổng quản Nghiêm Lập Bản dùng tên giả Diêm Thiết San, sáng tạo Châu Quang Bảo Khí Các phú giáp Quan Trung.

Đại tướng quân Nghiêm Độc Hạc dùng tên giả Độc Cô Nhất Hạc trở thành Nga Mi phái tại nhiệm chưởng môn.

Thượng Quan Mộc người này lòng dạ sâu nhất, che dấu cũng sâu nhất. Bản thân hắn đã là thiên hạ đệ nhất người giàu có, đồng thời lại là Thanh Y Lâu lâu chủ, thống lĩnh 108 tòa Thanh Y Lâu.

Người này yêu nhất tiền tài, muốn có được người khác tài phú, cái kia chỉ có một cái biện pháp, cũng là giết!

Trước mắt Lục Tiểu Phụng cũng thông qua Kim Bằng Vương biết được ba người thân phận, đồng thời 3 người đều không ai dể đối phó cả.

Nhưng hắn đả nhận lời trợ giúp cũng hết sức giúp đỡ.

Trong ba người thì Diêm Thiết San thế lực là dể nói chuyện nhất, mà hắn muốn đến nói chuyện cũng không dể gì, cho nên mới mời ra Tây Môn Xuy Tuyết.

Cả ba rời khỏi Vạn Mai sơn trang nhưng lại không đi cùng một nhóm, nữa đường Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu nghe được tiếng ca hát của Thượng Quan Đan Phụng liền đuổi theo.

Sau đó lại gặp phải biểu muội của nàng Thượng Quan Tuyết Nhi, nha đầu chuyên mở miệng trên lưỡi đều là lời lừa gạt.

Khi cả hai đuổi đến nơi này, trong vòng tám trăm dặm mọi chuyện đều bị Hoắc Thiên Thanh bất luận viện lớn nhỏ đều biết.

Y sai người phát thiếp mời đón hai nhân vật có tiếng trên giang hồ này đến dự tiệc rượu của mình.

Tiệc rượu bày trong Thủy các, bốn mặt là ao sen.

Một màu xanh biếc, chín nhịp cầu đều màu hồng tươi.Những hạt trân châu đính vào những tấm sa dùng làm rèm cửa sổ đều chống cao lên.

Hoa sen đưa mùi thanh hương thoang thoảng lúc mới nở.

Hoa Mãn Lâu lẳng lặng hưởng thụ mùi hoa thơm của nhà phú hào. Dĩ nhiên gã không ngó thấy diện mạo Hoắc Thiên Thanh, nhưng nghe thanh âm cũng đoán ra được gương mặt lão thế nào.

Thanh âm Hoắc Thiên Thanh trầm trầm và mạnh mẽ. Lão nói thong thả, ôn hòa.Lúc lão phát thanh hy vọng người nào cũng chú ý nghe và ai nấy đều nghe thật rõ.

Cái đó chứng tỏ lão là người tự tin lại đủ sức phán đoán. Bất luận lão làm việc gì cũng theo nguyên tắc của mình. Tuy lão kiêu ngạo, nhưng không muốn người ta nhận ra mình kiêu ngạo.

Ngoài ra còn hai người khách bồi tiệc.

Một người là Tây Tịch Diêm Gia tên gọi Tô Thiếu Khanh.

Một vị là Vân Lý Thần Long Mã Hành nổi tiếng võ lâm từ lâu, võ công lão không phải tầm thường. Thinh danh của lão chẳng phải tự nhiên mà được.

Hoa Mãn Lâu rất lấy làm kỳ ở chỗ lúc lão nói với Hoắc Thiên Thanh cũng ra chiều xiểm nịnh lấy lòng. Một nhân vật bản lãnh vào bậc võ lâm hào kiệt như lão đáng lý thái độ phải khác hẳn.

Tô Thiếu Khanh là người thoát tục. Y không quê mùa hủ lậu mà cũng không ba hoa khoác lác.

Hoắc Thiên Thanh đặc biệt giới thiệu y là một vị cử nhân bão học, nhưng nghe thanh âm thì y hãy còn nhỏ tuổi.

Để khiến cho Hoa Mãn Lâu sinh lên lòng hứng thú, đó là một cái tên để cho hắn từ lâu đả muốn gặp gỡ.

Y giống như hắn là một kẻ mù, là mới nổi danh một năm gần đây thiên hạ vô song công tử.

“ Thiên hạ người như long như phượng, trên đời chỉ có một Đế Thiên An” Lục Tiểu Phụng thân ảnh đi đến gần, sau khi chào hỏi qua loa đám người kia, hắn liền đi đến nam tử bắt mắt như hạc giữa bầy gà.

Y tuấn lãng vô song, mỹ mạo lấn át bất cứ nam tử này, hắn cũng nghe danh tiếng của y, thật bất ngờ khi tại nơi này gặp được kẻ này.

Cầm kỳ thi hoa tinh thông cơ quan, lại giỏi cơ quan chế tạo, lại giỏi kỳ môn độn giáp, không ai biết y lai lịch gốc gát, nhưng y hiện giờ chính là tân tinh mới nổi trên giang hồ, tình nhân trong mộng của bao cô nương.

Lục Tiểu Phụng nhìn thấy y không đếm xỉa gì mình, ngồi tách biệc một góc cũng không vì đó mà bất mãn.

Người trong thiên hạ đều biết vị kỳ hoa công tử này chỉ yêu thích mỹ nhân, còn đối với nam nhân rất ít chú ý đến.

Đế Thiên An nhếch môi, hắn xuất hiện ở đây chính là đi trước ôm cây đợi thỏ, bàn tay khẻ phẩy nhẹ, chung trà trên bàn lập tức lăng không bay đến Hoa Mãn Lâu bước đi, cười nói : “ ngươi hẳn là Hoa Mãn Lâu”

“ Thiên hạ vô song công tử” Hoa Mãn Lâu đem tay bắt lấy chung trà, cũng có hơi bất ngờ, chân bước nhẹ đi theo thanh âm dao động vừa rồi.

Hoa Mãn Lâu cười nói : “ Công tử biết tại hạ, đúng là vinh hạnh”

“ Thế gian này trừ ta ra còn có ngươi một kẻ mù có ý tứ, biết đến ngươi có gì đáng ngạc nhiên” Đế Thiên An chậm rải nói.

Lục Tiểu Phụng chen lời vào : “ hẳn là không ngạc nhiên”

Lúc này Tây Tịch Diêm Gia cất lời : “ nghe đồn Vô Song công tử cầm nghệ siêu tuyệt, tại Túy Hoa lâu một khúc Thương Hải Châu Lệ khiến cho mười con phố trong thành Lâm An như say như mê, không biết hôm nay chúng ta có được vinh hạnh nghe công tử khúc cầm hay chăng?”

Đám người nghe xong cũng đem mắt nhìn về nam tử phong hoa tuyệt đại này, y xuất thế chỉ một năm nhưng danh truyền giang hồ vang dội.

Một trong những tài hoa của y chính là cầm âm khoáng thế, siêu phàm thoát tục, làm cho lòng người mê mẩn, một khúc cầm của y làm cho không biết kẻ say mê.

Đế Thiên An lạnh nhạt nói : “ không hứng thú”

Hoắc Thiên Thanh cũng có mấy phần phật lòng, nhưng y cũng rõ tính cách của người này một phần, việc y từ chối cũng là trong dự tính.

Dù sao không chỉ y có rất nhiều quan cao quyền quý, thậm chí các Vương gia triều đình gởi thiếp đến nghe đàn, nhưng đều bị y từ chối thẳng thừng.

Song chỉ cần có mỹ nhân một lời mở miệng, hay hợp theo y tâm trạng, y liền gãy đàn, một khúc vạn kim khó cầu.

Thậm chí y còn lưu lại họa kỹ siêu phàm, văn thơ đề bút cho các cô nương. Có người từng mua lại danh phẩm của y, lên đến ngàn kim không phải là con số nhỏ.

Hoắc Thiên Thanh mở lời hóa giải đi bầu không khí lúng túng : “ Rượu thịt chuẩn bị xong cả rồi, đáng tiếc là Đại lão bản nghe nói bữa nay có Lục công tử cùng Hoa công tử đến chơi, thế nào y cũng tới đây để dự cuộc vui này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK