Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện cổ xưa, tất cả hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có tiếng nước trong huyết trì không ngừng sôi lên ùng ục, bọt nước không ngừng nổi lên.

Bên ngoài thân thể Tiêu Viêm có thể mơ hồ thấy vô số đạo tơ máu không ngừng trào lên rồi quán chú vào bên trong. Mà theo loại quán chú này, khí tức của Tiêu Viêm cũng ngày càng tăng lên.

Huyết trì theo thời gian trôi qua đang dần trở nên trong suốt là có thể biết được, Tiêu Viêm đã sắp hấp thu xong nguồn năng lượng khổng lồ trong huyết trì rồi.

Huyết trì càng ngày càng trong suốt, thẳng đến lúc Tiêu Viêm tiến vào huyết trì được một năm rưỡi, luồng huyết sắc cuối cùng trong huyết trì cũng triệt để biến mất. Giờ phút này, nước trong hồ lại khôi phục lại vẻ trong trẻo thanh u như lúc hắn mới tới.

Khi luồng năng lượng cuối cùng trong huyết trì quán chú vào thân thể Tiêu Viêm, Tiêu Huyền tựa như đều có sự phát hiện. Mở mắt cùng lúc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm đang nhắm chặt hai mắt trong hồ nước.

Dưới cái nhìn chăm chú, Tiêu Viêm vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả nhịp thở cũng vững vàng như trước.

Nhưng Tiêu Huyền không phải người thường, tự nhiên có thể cảm thấy luồng năng lượng vô cùng khủng bố sắp phun trào ra như núi lửa trong cơ thể Tiêu Viêm.

"Oanh!"

Sự yên tĩnh này kéo dài chừng nửa giờ thì mặt nước không chút gợn sóng lại đột nhiên nổ vang như bị thủy lôi oanh kích. Cột nước khổng lồ trào ra phía ngoài, sau đó văng tung tóe ra xung quanh.

Đối với những tia nước trút xuống như bão vũ này, Tiêu Huyền lại chẳng hề để ý, ánh mắt vẫn gắt gao tập trung trên người Tiêu Viêm.

Đột nhiên, thần sắc Tiêu Huyền khẽ biến, mở miệng nói : “Khí tức bắt đầu tăng vọt”

"Oanh!"

Tiêu Huyền vừa dứt lời, một luồng khí tức mênh mông đột nhiên bùng phát ra từ cơ thể Tiêu Viêm, sau đó lấy một tốc độ kinh khủng, bắt đầu nhanh chóng bành trướng.

“ Nhị tinh tinh đỉnh phong… Tứ tinh... Thất tinh đỉnh phong… Bát tinh…"

Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong! Trên cảnh giới, hắn đã chân chính đuổi kịp, thậm chí là vượt qua những thiên tài trẻ tuổi của các chủng tộc viễn cổ!

Ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên chuyển về phía Tiêu Huyền, thấy bộ dạng già nua của lão, hắn phất tay một cái, hai gối khuỵu xuống, trầm giọng nói : “Đa tạ tổ tiên”

Không đề cập tới bối phận, chỉ riêng việc Tiêu Huyền biến thành bộ dạng như vậy, lại cô độc chờ đợi bao nhiêu năm tháng ở Thiên Mộ này, tất cả chỉ vì muốn truyền thừa xuống một tia huyết mạch cuối cùng của Tiêu tộc thôi là đã xứng đáng với cái quỳ lạy này của Tiêu Viêm rồi.

Tiêu Huyền vui vẻ cười, trong mắt tràn đầy nhu hòa, nâng Tiêu Viêm dậy: “Cuối cùng Tiêu tộc cũng đã có hi vọng chấn hưng, không uổng công ta chờ đợi bấy nhiêu năm”

Tiêu Huyền lại nói : “Tiêu Viêm, bây giờ trong tim ngươi đã được gieo xuống mầm mồng của huyết mạch, ngươi phải bảo vệ nó cho tốt, ngàn vạn lần không được để xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Nó sẽ là mấu chốt quyết định ngươi có đặt chân vào Đế cảnh được hay không”

Tiêu Huyền ngưng trọng nói tiếp: “Nếu ngươi có thể đạt tới Đế cảnh, huyết mạch vốn đã bỏ đi của tộc nhân Tiêu tộc sẽ lấy lại được sinh cơ, vả lại, chắc chắn sẽ mạnh hơn huyết mạch lực cũ rất nhiều”

Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, đưa tay áp lên ngực trái. Trong lúc mơ hồ, hắn có thể cảm ứng được từng nhịp đập mạnh mẽ hữu lực bên trong. Mỗi lần trái tim nhảy lên, đấu khí trong cơ thể hắn lại như xuất hiện từng đợt dao động.

“Mặt khác, ngươi phải cẩn thận Hồn tộc. Chủng tộc này có rất nhiều điều thần bí cùng quỷ dị. Mặc dù là thời kỳ Tiêu tộc còn cường thịnh thì cũng chỉ duy trì bình hành với bọn chúng mà thôi. Viễn cổ bát tộc, Tiêu tộc từng có một thời kỳ phát triển thịnh vượng rực rỡ nhất. Khi đó, trong bát tộc, Tiêu tộc đứng đầu, Cổ tộc đứng thứ hai, nhưng Hồn tộc vẫn là quỷ dị nhất…”

Sắc mặt của Tiêu Huyền cực kỳ ngưng trọng : “Dựa theo suy đoán của ta, thực lực của Hồn tộc thậm chí còn mạnh hơn Cổ tộc một chút.".

Năm đó, khi Tiêu tộc đại chiến với Hồn tộc, cũng mượn không ít sự trợ giúp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể chiếm được bao nhiêu ưu thế.

Từ điểm này là có thể nhìn ra sự cường đại cả Hồn tộc, huống chi, thời gian truyền thừa của Hồn tộc còn cực kỳ lâu dài, nhưng vẫn chưa xuất hiện tình huống huyết mạch lực khô kiệt giống như Tiêu tộc.

Đây là điều vẫn canh cánh trong lòng Tiêu Huyền, hắn đã từng cố gắng tìm hiểu, nhưng vẫn chưa hề có được đáp án chân chính.

“Cổ tộc là chủng tộc ổn định nhất trong bát tộc, nhưng Hồn tộc lại quá mức thần bí. Trên thế giới này, người chân chính biết rõ về bọn chúng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Dù sao trước khi đạt tới Đấu Thánh, ngươi cũng nên cố gắng cẩn thận một chút. Trong tay Tiêu tộc có Đà Xá Cổ Đế ngọc, chắc chắn Hồn tộc sẽ tìm tới ngươi.”

Tiêu Viêm gật gật đầu, trong lòng hắn cũng hiểu rõ điều này.

“Tu luyện nhiều một chút, thích ứng cỗ lực lượng mới tăng vọt này” Tiêu Huyền vỗ vỗ lên vai Tiêu Viêm, sau đó trên tay chợt xuất hiện một quyển trục có đồ án của rất nhiều loại hỏa diễm.

“Đây là bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, bên trong có bước cuối cùng mà ta đã nói với ngươi. Chỉ cần ngươi tu luyện nó là có thể có được tộc văn, phối hợp với huyết mạch lực kia, hai thứ sẽ phát huy ra uy lực ở mức cao nhất.”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm ghim chặt lên chiếc quyển trục này, trong mắt xuất hiện vẻ nóng rực. Đây chính là bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến a, rốt cuộc cũng có được nó rồi, hơi chần chờ một chút, đột nhiên nói: “Tổ tiên, nếu Thiên Hỏa Tam Huyền biến này do ngài sáng chế, vậy năm đó chắc ngài cũng sở hữu Dị Hỏa?”

Nghe vậy, Tiêu Huyền cũng gật đầu cười, thở dài: “Phải, năm đó ta cũng có được ba loại Dị Hỏa, nhưng đáng tiếc là trong trận chiến cuối cùng kia, cả ba loại Dị Hỏa đều đã bị ta hoàn toàn dẫn bạo…”

Nghe được lời này, khóe mắt Tiêu Viêm hơi giật giật, không che dấu được sự hoảng sợ trong lòng. Lấy thực lực năm đó của Tiêu Huyền mà còn bị buộc dẫn bạo cả ba loại Dị Hỏa, chỉ vậy thôi đã có thể tưởng tượng ra cục diện lúc đó hung hiểm đến chừng nào.

Nhưng điều làm cho Tiêu Viêm hơi nghi hoặc lại là Tiêu Huyền cũng không có công pháp như Phần Quyết, tại sao lại có thể khống chế được ba loại Dị Hỏa?

Như biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cười nói: “Ha ha, công pháp mà ngươi tu luyện đúng là rất mạnh, không gian để phát triển lại khá kinh khủng. Dựa vào cắn nuốt Dị Hỏa để có được lực lượng, nói nôm na thì nó giống như việc nhảy trên lưỡi đao vậy. Công pháp bực này, tuy nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng bá đạo.”

“Năm đó, ta hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân để khống chế ba loại Dị Hỏa, nhưng không hề cắn nuốt hay luyện hóa chúng. Những người đạt đến mức độ đó, dù là Dị Hỏa đi chăng nữa, họ cũng có thể mạnh mẽ trấn áp.”

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Khó trách, thì ra là Tiêu Huyền sử dụng phương pháp trực tiếp nhất để khống chế ba loại Dị Hỏa. Lấy thực lực năm đó của lão, muốn áp chế ba loại Dị Hỏa thì cũng không phải là việc không thể.

“Có thể nói, công pháp mà ngươi tu luyện là thích hợp nhất với Thiên Hỏa Tam Huyền Biến. Trải qua quá trình cắn nuốt luyện hóa, những loại Dị Hỏa trong tay ngươi đã có thể sử dụng một cách lô hỏa thuần thanh, không hề có nửa điểm kháng cự. Điểm này, dù là ta năm đó cũng không thể làm nổi.” Tiêu Huyền cười cười, nói: “Nếu giờ đã có bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, ngươi nên xem kỹ nó một chút, cố gắng tu luyện ra tộc văn trước khi rời khỏi Thiên Mộ.”

Tiêu Viêm gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, đem quyển trục đặt lên trán, thu toàn bộ lượng tin tức bên trong vào đầu. Quá trình hấp thu này kéo dài khá lâu, khi Tiêu Viêm mở mắt ra, trên khuôn mặt cũng xuất hiện vẻ trầm tư.

“Thiên Hỏa Tam Huyền Biến! Đệ Nhất biến! Đệ Nhị Biến! Đệ Tam Biến”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK