Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói về Đế Thên An, sau khi diệt đi Đại Nhật Như Lai và tiến về Minh Giới tu bổ, hắn tốn trăm năm thời gian mới trọng sửa lại được. Sau đó, Đế Thiên An lại tiến về Thiên Giới tu bổ.

So với Minh giới thì Thiên Giới ít hư hại ít hơn, Đế Thiên An tốn gần bốn mươi năm thì đem các vấn đề ở Thiên Giới giải quyết.

Tam giới đã ổn thỏa, Đế Thiên An không có du ngoạn thế giới mới của Cửu Thiên Huyền Nữ, mà hắn lựa chọn tiếp tục lữ hành thông qua Thứ Nguyên Chi Môn.

“ Vù Vù”

Dao động năng lượng hùng hồn, không gian không ngừng xao động theo một đạo quang mang bành trướng, ngắn ngủi hình thành một cái đại môn cổ xưa bao phủ trong quang cầu.

“ Bắt đầu thôi!” Đế Thiên An nói xong liền nhảy vào thông đạo thứ nguyên.

Trong quá trình khôi phục Minh giới và Thiên giới hắn cũng lợi dụng một ít tài nguyên mà khôi phục đến tám phần lực lượng, nhưng… Đế Thiên An không hài lòng với tốc độ khôi phục thực lực của mình, bởi vì hắn còn chưa lấy lại đỉnh phong mà kẻ thù có thể đến bất cứ lúc nào.

Cho nên hắn cần tận dụng tối đa Thứ Nguyên Chi Môn để khôi phục lực lượng của mình về đỉnh phong thời kỳ.

Thời gian không xác định, dưới Đế Thiên An gia tăng tốc độ rốt cuộc đi đến điểm cuối thông đạo.

Ngay khi vừa ra, thứ nguyên thông đạo liền đóng lại.

Liền ngay theo Đế Thiên An từ thương khung đáp xuống một ngọn đồi núi, không gian xung quanh hắn sụp đổ, hắc động mở ra, lập tức thiên địa tinh khí bị hút vào trong.

Tại nội thế giới trong, một cái giống như đúc Đế Thiên An bước ra, tay cầm một cây nguyệt đao, y vừa ra cổng nội thế giới đóng lại.

Dị tượng cũng dừng lại, cũng may đây là nơi hoang vắng lại thêm sắc trời mới hừng đông, không có ai chú ý. Cho dù có người qua đường hoặc lân cận có nhìn thấy, cùng lắm cho là lốc xoáy bình thường thôi.

“ Sau này ngươi là Phượng Vô Song! Thế giới này thích hợp cho ngươi tung hành” Đế Thiên An cười nói : “ hướng tây chưa đến trăm dặm vừa vặn có một tòa thành”

“ Được! Bản thể cứ an tâm” phân thân Phượng Vô Song hồi đáp, sau đó xoay người mang đao rời đi.

“ Cũng đừng để bị giết đấy” Đế Thiên An sâu kín nói, sau đó lại thúc dục Thứ Nguyên Chi Môn.

Có nghịch thiên bảo bối có thể xuyên toa qua các thế giới, Đế Thiên An lại có thủ đoạn thông thần, hắn nảy ra ý định gởi các phân thân đến các thế giới để cướp đoạt tài nguyên.

Phượng Vô Song là một cái phân thân đặc biệc, là linh hồn phân thân lại được Đế Thiên An dùng máu huyết của mình nhân bản vô tính, kết hợp lại gởi đến thế giới này.

Máu huyết của hắn cực kỳ mạnh mẽ muốn nhân bản rất khó, bất quá tại nhỏ yếu lúc ở Tần Thì Minh Nguyệt, hắn đã đem máu huyết của mình khi đó đông lạnh rồi cất giấu ở nội thiên địa.

Những phân thân như Phượng Vô Song thực lực không cao, đều chưa siêu thoát phàm nhân cực hạn. Bất quá tiềm lực cao, lại thêm Đế Thiên An có thể nhân bản số lượng lớn, miễn hắn có linb hồn phân thân chu cấp.

“ Thật chờ mong gặp lại đấy” Đế Thiên An quay đầu nhìn phân thân rời đi, đợi khuất bóng liền đi vào thứ nguyên thông đạo, tiếp tục bố trú phân thân tiếp theo ở một cái thế giới còn chưa hay biết.

Lại nói, Phượng Vô Song một mạch đi theo chỉ dẫn của bản thể, một mạch đạp ngọn cây lướt đi trên không, chỉ hai tiếng đã thoát khỏi đồi núi hoang vắng và thấy được thành trấn nhân loại.

Ánh nắng từ thái dương phủ xuống đại địa bên trong, trên quan đạo một cái thân ảnh độc bước, không xa mấy ngàn mét trước của y có một tòa thành to lớn.

Người này thân thể đĩnh bạt, cao hơn người thường ba cái đầu, cả người lẫn đầu đều giấu trong một bộ trường bào tử kim, đáng nói phía sau cùng trước long ảnh uốn lượn thật sống động.

Ngoài đó ra y còn mang theo một thanh đao, đó là một cây cong như trăng khuyết, chuôi đao chạm trổ một đầu rồng uốn lượn, nhìn sơ qua cả đao giống như một con rồng đang uốn lượn.

Thành tên Lăng Châu là một tòa thành thị phồn vinh, tòa thành này cũng là hiện nay Bắc Lương vương Từ Kiêu tọa trấn.

“ Long y! tên này là ai lại dám to gan như vậy?”

“ Không muốn sống rồi! dám mặc long y còn dám đến chổ Bắc Lương Vương”

“ Người này đúng là ngại mạng dài lâu mà”

“ Y đúng là gan hùm mật báo!”

“ Đúng là ngông cuồng! Bất quá sao lại không thương mệnh chứ?”

Tại tường thành bên ngoài không xa có một cái treo Hạnh Hoa rượu sạp hàng, không ít quan khách dừng chân tại sạp hàng uống chút rượu, nhìn thấy ăn mặc một thân tử kim long y nam tử, to nhỏ nghị luận.

Tại vương triều Ly Dương này chỉ có hoàng đế mới có thể ăn mặc long y, dù là Bắc Lương vương Từ Kiêu chấp chưởng ba châu Tây Bắc cũng phải kiêng kỵ. Ấy vậy mà có một kẻ dám phạm vào tội khi quân, đáng tru tam tộc kia lại dám mặc lấy, bọn họ không náo nhiệt bàn tán mới lạ.

“ Quên mất, Long Y quá chú ý, bất quá thế thì thế nào!” Phượng Vô Song biết Tử Kim Long Y gây chú ý, sẽ dẫn phiền phức cùng rắc rối cho hắn, bất quá hắn sợ sao?

“ Đứng lại!”

Chỉ thấy chỗ cửa thành xông ra bốn cái binh sĩ, bọn họ từ xa cũng đã thấy kẻ cả gan ăn mặc long y độc thân đi đến. Đây chính là cuồng đồ lớn mật à, đây không phải là muốn chết ư? Đầu năm nay có thể nói gả cuồng đồ phía trước này chính là cuồng nhân, làm việc mà vô số người trong thiên hạ không dám làm.

“ Sưu!”

Phượng Vô Song không một chút để ý, chân tiếp tục bước đi. Bất quá một bước bước tiếp lại như thuấn di, nháy mắt hơn hai mươi mét đã rút ngắn, y hiện ra ở phía sau bốn tên quân sĩ xuất hiện ở sau cổng thành, vượt qua một tóm binh lính mà đi vào trong.

“ Người đâu?” bốn gã binh sĩ hoa mắt nhìn không thấy người kinh sợ, không chỉ bốn gã mà đám tửu khách cũng nhao nhao lên.

“ Hắn vào thành!” một gả tửu khách kinh hô đưa tay chỉ.

Theo lời hắn, đám binh sĩ thủ thành đem mắt nhìn, quả nhiên đạo bóng dáng kia đã xuất hiện trong thành, độc bước vào trong đường lớn, lại mấy cái hô hấp bóng dáng đã khuất khỏi tầm mắt.

Bất quá nam tử vì ăn mặc long y cho nên trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt, vô luận là ai đi trên dường hay ở các gian nhà gần đó, khi nhìn liền chú ý.

“ Tiểu tử ngươi điếc sao?”

“ Dám mặc Long y, ăn gan hùm rồi mới dám vào thành”

“ Cẩn thận, võ công y rất lợi hại đấy”

“ Sợ cái gì! Đây là Lăng Châu thành! Có Bắc Lương Vương ở đây”

“ Đúng! Các huynh đệ mau bắt hắn lại, công lao không nhỏ đâu”

“ Dám mặc long y, đây là tội tru cửu tộc đó”

Mấy tên binh sĩ đuổi theo Phượng Vô Song vào thành, nhìn thấy y chậm bước to nhỏ
nghị luận, có lo sợ hắn võ công cũng có đối với hắn sinh ra danh lợi…

Còn đám dân chúng trên đường thấy quan binh thì vội né ra, tụm năm tụm ba quan sát, đối với tên to gan lớn mật dám mặc long y, thứ tượng trưng và chỉ có mỗi hoàng đế mới được mặt, ai nấy hiếu kỳ tò mò lẫn ngạc nhiên…

“ Cái tên này…lên” nhìn thấy Phượng Vô Song không đếm xỉa lại bước đi, một tên sĩ binh ở phía trước không nhịn được cầm thương đâm đến.

Phượng Vô Song đợi ngọn thương đâm tới, còn ba tấc dịch người né qua, tay phải vươn ra hướng yết hầu bóp nát.

“Ah” đám bách tính lẫn sĩ binh nhìn thấy kinh hô lên, không nghĩ tên cuồng nhân dám tự ý mặc Long y vào thành, không có đào tẩu còn giết ngược quân sĩ thủ thành, chuyện này còn so với thế tử điện hạ trở về còn huyên náo hơn.

“ Hỗn đản! Dám giết quan sai! Giết hắn” dường như là thủ lĩnh củ đội thủ thành, trung niên sĩ binh giận giữ

Lập tức, mười tám tên sĩ binh còn lại đồng loạt nâng thương đâm đến.

Phượng Vô Song tiếp tục bước, nhưng một bước tiếp theo thân hình như cơn gió thoáng qua năm tên sĩ binh phía trước, để lại một đường hồng quang, kèm với đó yết hầu năm gả đã bị cắt đứt bởi Thôn Thiên đao vỏ.

Năm gả sĩ binh ôm cổ, đồng tử co rút không cách nào tin sinh mạng mình đang trôi qua, sau đó cả người lẫn thương đổ ập xuống.

Chính lúc này, tay phải Phượng Vô Song vươn ra, linh lực trong người vận chuyển, năm ngọn thương lơ lửng.

“ Phốc xuy!!!” năm ngọn thương lao nhanh đâm lên năm gả sỉ binh chạy đến, trực tiếp giết chết đương trường.

“ VÙ!”

Cùng một lúc mười mấy đạo mủi tên từ thành tường bắn xuống, và còn đám binh sĩ canh gác trên đó hối hả chạy xuống.

Người dân thấy vậy hoảng sợ rời đi nhanh nhất có thể, những nhà dân ở gần vội vả đóng hết cửa lại.

“ Hừ!” Phượng Vô Song hừ một tiếng, lấy khí ngự tên, sau đó hoàn trả.

Chỉ một đòn bắn ngược về giết đi mấy tên cung thủ trên tường, không cho bọn họ cơ hội xạ tên lần nữa.

“ Xoạt”

Máu lại bắn ra, Phượng Vô Song lại động thân, Thôn Thiên đao để lại một đao đao mang, vỏ đao sắc Niếp Niếpn cắt qua yết hầu những gả sĩ binh phía trước, sau khi một phát đoạn hầu từng tên thi nhau ngả.

Phượng Vô Song tiếp tục bước đi, con đường phía trước vốn nhộn nhịp giờ đã trống trải một đoạn dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK