Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên cốt truyện Sở Lưu Hương trong, Sở Lưu Hương vạch trần âm mưu của Nam Cung Linh phó bang chủ Cái Bang, Diệu tăng Vô Hoa chính là kẻ đứng sau bày mưu cho em mình là Nam Cung Linh thao túng dần bang hội lớn nhất giang hồ, Cái Bang.

Gây ra cái chết của cao thủ các phái như Tả Hựu Tranh của Thiên Tinh Bang, Tây Môn Thiên của Chu Sa Môn, Linh Tựu Tử của Nam Hải Kiếm Phái, thậm chí cả Sa Mạc Vương Vô Ảnh Thần Đao Trác Mộc Hợp, mưu đồ gây nên một trận sóng gió cho võ lâm, âm mưu ấy quá chu mật, đáng tiếc hắn đã gặp phải Sở Lưu Hương.

Bí mật của hắn dần dần hé lộ, âm mưu thao túng võ lâm của hắn tưởng chừng như không thể phá vỡ cứ lần lượt được bóc dần, hắn cứ phải vội vàng bít đi những lỗ thủng mà Sở Lưu Hương tìm ra để nhìn vào bí mật của hắn.

Cho đến khi Sở Lưu Hương gần như đã đến sát hắn, hắn đã không ngần ngại giết chết chính em trai mình là Nam Cung Linh, năm xưa cha hắn Thiên Phong Thập Tứ Lang tốn bao công sức, thậm chí bỏ cả mạng sống của mình để đưa anh em hắn vào hai thế lực mạnh nhất võ lâm là Thiếu Lâm và Cái Bang, sự lạnh lùng đến đáng sợ, hắn quả thật không hổ danh là con trai của Thiên Phong Thập Tứ Lang và Thạch Quan Âm.

Tưởng mọi đầu mối đã được cắt đứt, hắn tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch, hành thích chính người đã chăm sóc hắn, nuôi dưỡng và dạy dỗ hắn cho đến ngày hôm nay, sư phụ hắn, Thiên Phong Đại Sư, nhưng hắn đã lầm, âm mưu của hắn không kín kẽ như hắn tưởng, hắn không thể thoát khỏi Sở Lưu Hương, thậm chí cũng không qua mặt được Thiên Phong Đại Sư.

Hắn thật sự đã đến lúc phải đấu với Sở Lưu Hương một trận nghiêm túc, không thể dùng đến Nhẫn Thuật được nữa, tiếng đàn ma quái cũng không còn tác dụng, chỉ còn công phu thực, nhưng vẫn không thể giết được Sở Lưu Hương, mọi bí mật đã được khám phá, giết người bịt miệng cũng không thành, nhưng hắn vẫn chưa chịu thua, hắn còn 1 nước đi cuối cùng là giết chính mình.

Và quả thật hắn đã giết được chính mình, điểm này hắn quả không hổ danh là con của mẹ hắn, Thạch Quan Âm.

Hắn thậm chí đã lừa được Sở Lưu Hương để thoát ra sa mạc nương náu nơi mẹ mình dưới lốt một người hoàn toàn khác – Ngô Cúc Hiên, nghiên cứu và chờ đợi cơ hội trả thù, còn ai có thể nghiên cứu mình kỹ lưỡng hơn chính kẻ thù của mình, và khi cơ hội đến, hắn đã nắm chắc cơ hội giết Sở Lưu Hương trong lòng bàn tay.

Nhưng tại thế giới thay đổi một ít, Khổ Thiền đại sư của Mộ phái mới là hắn sư phụ, và hắn cũng ra tay giết Nam Cung Linh, và bại dưới tay Sở Lưu Hương, thất bại đó khiến Vô Hoa không chịu được, thế là y bài cục, liên lạc với Liễu Vô My để dẫn ba cái mỹ nữ của Nhân Hiệp qua Tây Vực, và dùng một cái thân phận khác muốn giao thủ với bọn họ.

Đáng tiếc, Thiên Trạch xuất hiện khiến cho Thạch Quan Âm bị chế trụ, hắn không thể không đem bà ta cứu ra.

“ Trên đời này hết thảy bí mật đứng trước ta vô dụng” Thiên Trạch chậm giải thích cho Vô Hoa nghe : “ khi ta gặp mẹ ngươi, bà ta chủ động câu dẫn ta không thành, lại vô tình để ta đọc được hết thảy bí mật của bà ấy”

Thạch Quan Âm nhìn nam tử đi đến gần, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm.

Vô Hoa than thở : “ bội phục! xem ra Đạo Thánh là cố ý cho tại hạ cứu ra bà ấy, sau đó muốn một lưới thu lấy”

Thiên Trạch nói : “ lưới có thể rách, cá cũng có thể lọt. Ngươi cũng có thể thử”

Vô Hoa lắc đầu : “ đến cả bà ta còn thua dưới tay Đạo Thánh, ta không làm được”

Thiên Trạch nói : “ trò chuyện với người thông minh luôn đở tốn thời gian, vậy ngươi quyết định thế nào?”

Vô Hoa nói : “ ta còn có thể lựa chọn nào khác ư?”

Thiên Trạch đáp : “ có”

“ Chết” Vô Hoa ngắn gọn nói.

Thiên Trạch gật đầu.

Vô Hoa nói : “ đã Đạo Thánh tán thưởng ta thông minh, ta tất nhiên sẽ không lựa chọn ngu xuẩn rồi. Chỉ là tại hạ không rõ, mình sẽ làm việc gì đây? và cả bà ấy, ít ra tại hạ cũng có thể biết mình bán mạng cho thế lực nào chứ?”

Thiên Trạch gật đầu, nói : “ ta là Bách Việt Xích Mi Long Xà Thiên Trạch, này ngươi đã rõ rồi chứ?”

Cả ba người nghe xong ánh mắt thoáng qua dao động, trong ngắn ngủi đã rõ hết.

“ Hóa ra Đạo Thánh thân phận lại cao quý như vậy, ngài muốn chúng ta bán mạng cho việc khôi phục nước nhà sắp đến ư?” Thạch Quan Âm cười nói, chuyện của Thiên Trạch dù ở xa xôi nhưng nàng cũng đã thu được, hắn lấy Đạo Thánh trộm cướp tiền bạc khắp trung nguyên còn không phải muốn vực dậy Bách Việt.

Thiên Trạch nói : “ con nàng đã đồng ý bán mạng, còn nàng thì thế nào?”

Thạch Quan Âm nói : “ như ta không đồng ý, Đạo Thánh có nở giết một cái hảo thủ như ta hay không?”

Thiên Trạch nói : “ từ đầu ta đã nói ta sẽ không giết nàng, nhưng nếu nàng không nghe lời ta, ta không ngại biến nàng thành một cái khôi lỗi nghe lời, linh hồn của nàng bị giam cầm vĩnh viễn, nàng có thể thử, ta cũng có thể đem biến nàng thành món đồ xinh đẹp cho ta sở hữu, mà nàng giống như bị nhốt trong nhà vậy, có ý thức nhưng không thể hành động theo mong muốn, sinh hay tử, do ta định, nàng có muốn thử một chút lời nói của ta là thật hay giả không?”

Thạch Quan Âm tam hơi rùng mình một cái, mặc dù thanh âm nam tử kia không có một chút sát cơ nào, nhưng nàng tin y thật có thể làm ra việc kia, có thể làm được việc mà nàng thà chết còn hơn kia.

“ Thiếp tất nhiên tin thái tử bản lĩnh, dù sau cũng đã thua cuộc rồi, thiếp cũng không đến nổi chạy mất, hơn nữa lại chạy không thoát càng không muốn chạy.” Thạch Quan Âm cười nói : “ sau này mạng của Quan Âm bán cho thái tử, chỉ mong thái tử giơ cao đánh khẻ một chút”

Thiên Trạch khóe miệng nhích lên độ cong, nói : “ Trở về chổ của nàng, dọn dẹp hết thảy chuẩn bị về Gia Lãm”
.
Thạch Quan Âm, Vô Hoa, Trưởng Tôn Hồng nhẹ thi lễ tuân theo.

Thời gian lại qua, quỷ thuyền một mực trong sa mạc di chuyển trong đêm.

Mãi cho đến khi bình minh đã đến được một nơi trong sa mạc rộng lớn.

Nơi đây là một vùng đá loạn, tảng cao thì cao quá, gần như đụng mây.

Tảng thấp cũng mấy mươi trượng.

Những tảng đá có thiên hình vạn trạng bất đồng.

Nơi đây mường tượng tận cùng sa mạc, mà cũng là tận cùng trời đất.

Nếu đi khỏi nơi đây là rơi vào cái hố hư vô, cái hố biệt lập hẳn với thế giới.

Từ trong cửa sổ quỷ thuyền trông ra, nghìn muôn ngọn đá che khuất tầm mắt.

Đến đây rồi ai ai cũng có cảm tưởng là không thể vượt xa nữa được, bởi như đã nói đây là chỗ tận đầu.

Nhưng thuyền trúc không dừng lại, mà còn lướt đâm sầm vào vùng đá loạn, không hề va chạm vào mô nào, ngọn nào.

Rất nhanh dưới sự dẫn đường của Thạch Quan Âm, Thiên Trạch thẳng vào trong.

Trong vùng núi loạn, có một con đường nhỏ, quanh co, người miền núi gọi đây là đường ruột dê.

Nửa phần nơi này do thiên tạo, nửa phần do nhân lực, đường lối khúc chiết vô cùng, lại ẩn ước có cái đạo lý sanh khắc giữa các sơn đạo.

Có thể ví địa thế nơi đây là một Bát quái đồ, cái học của con người đem áp dụng tại một vùng hiểm sâu như thế, được phát huy trọn vẹn với cái oai của trời đất.

Có những tiếng vi vu huyền bí làm cho khách lữ hành đi ngang qua đây thêm phần hãi hùng, những tiếng đổ do gió lộng từ muôn phương đổ về lòn qua khe đá, tàng cây, mường tượng tiếng quỷ hú mà còn......

Đường đã hẹp, người khó khăn, gió mang cát về, vần bên trên đầu, che khuất trời cao.

“ Bát Quái trận! không tệ” Thiên Trạch vừa đi vừa khen, lấy hắn nhãn lực tự nhiên nhận ra được Thạch Quan Âm bố trí nơi này trận pháp.

“ Chủ nhân đúng là tuệ nhãn như đuốc” Thạch Quan Âm cất lời : “ năm xưa tiện thiếp cũng tốn không ít công sức bố trí lại nơi này, nhiều năm nay không ít kẻ đánh chủ ý đến nhưng có đi mà không về”

Thạch Quan Âm tuy xưng hùng sa mạc một vùng, bất quá sa mạc tuy khô cằn khắc nghiệt nhưng lại không thiếu người sinh sống trên đó.

Càng không thiếu thế lực hùng mạnh cát cứ nơi này.

Mà Thạch Quan Âm dùng Anh Túc mà độc hại không ít người, thông qua đó mà thu lấy tài chính vô số, hiển nhiên cũng để không ít thế lực muốn chiếm lấy. Bất quá đa phần đều bỏ mệnh cả.

Có bỏ mệnh dưới tay Thạch Quan Âm có bỏ mệnh dưới Bát Quái trận hình nơi này và cả môn hạ của nàng ta dạy bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK