Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao mà không kinh sợ cho được chứ, một cái hình thế to hơn cả một căn nhà ước tính cao đến mười mét dài đến năm mươi mét kia làm sao mà không sợ cho được chứ.

Nhất là khi nguồn khí thế bức người, khiến cho ai nấy cũng hít một ngụm khí lạnh, tay chân run rẩy.

“ Không được nhìn!!” Ân Tích Ngưu đột ngột hô lớn lên, vội đem tay che mắt của mình khi thấy được đôi long nhãn cực giống với Đế Thiên An xạ ra hồng quang, hắn không cảm nhận được uy hiếp gì nhưng đề phòng hô lên.

Nhưng đã muộn hồng quang từ Rintensei phát ra đã đem những kẻ đến xạ đến đôi mắt, rất nhanh sau đó từng cái thân ảnh bắt đầu ngả xuống.

“ Chỉ là xóa đi ký ức mà bọn họ nhìn thấy ở đây” Đế Thiên An nhìn thấy từng người ngã xuống hài lòng, sau đó vận dụng Chakra Tiên thuật phủ trùm lên người, cất lời : “ta mang các nàng đi ngắm sao vạn dặm”

Không cho tam nữ bất kỳ cơ hội phản ứng, trực tiếp đem hai cái long trảo vươn ra đem tứ nữ cẩn thận bắt lấy. Sau đó, cả thân hình bắt đầu phiêu phù trên không trung, trước khi hòa vào thiên khung hắn cũng để lại lời nhắn cho Ân Tích Ngưu.

“ Vù vù vù!!”

Tiếng gió đêm thổi mạnh khiến cho tứ nữ nằm gọn trong một cái long trảo cảm nhận rõ ràng được thực tại, đã không phải là cơn mơ mà là chân thật. Bọn họ thông qua khe hở có thể nhìn rõ được sao trời bên trên cùng với rộng lớn thương khung.

“ Tỷ! nhìn xem thật không phải mơ, đây là vảy rồng ư?” Tiểu Hương tràn đầy hưng phấn, tại long trảo trong không gian chật hẹp, đem tay sờ soạng lấy xung quanh.

“ Không nghĩ đến chàng ấy là một con rồng, ta mỗi ngày ngủ với một con sắc long” Phù Dung lẩm bẩm.

Lúc này Đế Thiên An phi hành lên vạn dặm liền dừng lại, long trảo mở ra đưa đến trước đầu mình, cười nói : “ đẹp không?”

Vạn dặm trên cao, mây trắng bồng bềnh cùng cơn gió mát lạnh thổi qua, ở khoảng cách này đám người có thể nhìn rõ mặt trăng to lớn đang chiếu xuống ánh sáng êm diệu, và cả tinh tú vô ngần.

“ Wow” nghe được thanh âm to lớn phát ra, làm cho Tiểu Hương giật mình, nhưng mà tầm mắt rất nhanh bị khung cảnh xung quanh cho mê mẩn.

Tam nữ còn lại không khác là bao, chưa bao giờ bọn họ có thể nhìn sao trời lại gần như vậy, nói đúng hơn là ở khoảng cách cao như vậy. Nhất là trong lòng các nàng giờ đây các cung bậc cảm xúc không bình lặng.

“ Long… Long… Long Thần đại nhân…” Mai Du Tần có chút cà lăm, đem cảm xúc cố gắng trấn áp lại, mở miệng nói

Đế Thiên An cười giỡn : “ Gọi ta Thiên An là được, nàng không cần sợ. Bằng không ta liền đem nàng lột sạch sau đó trở về nhân hình, hung hăn thương yêu”

Lời này vừa ra, Mai Du Tần nháy mắt hồng thấu gương mặt, vội cúi đầu không dám nhìn người khác.

“ Đợi ta xử lý xong mọi chuyện sẽ giải thích cho các nàng rõ. Bây giờ các nàng kiên nhẫn chờ đợi” Đế Thiên An cười nói, đôi cánh phía sau bắt đầu vũ động nhấc lên từng tràn gió.

“ Chúng ta bây giờ là đến nơi nào?” Phù Dung quả thật còn rất nhiều điều muốn hỏi, song nghe được cũng rõ ràng thời điểm không thích hợp, cái nàng quan tâm là nơi mình sắp đến là nơi nào.

“ Lẽ nào là tiên giới ư?” Tiểu Hương hưng phấn nói, một tay chỉ về bầu trời phía trên kia

Đế Thiên An cười đáp : “ đi đến Đông Lĩnh, tiện thể ghé thăm Thần Địa gặp mặt ông vợ của ta hỏi cưới bảo bối Hoa Liên nhà ta”

Nghe đến đây, mặt Đàm Hoa Liên đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói không ra lời : “ tôi… tôi…mới không… không…”

“ Lần trước nàng nói chỉ cần ta có thể đem nàng trên bầu trời bay lượn liền gả cho ta. Bây giờ ta làm được rồi. Hơn nữa nàng thân thể trên dưới bị ta nhìn, không gả cho ta lẽ nào gả cho Hàn Phi Quang ư? Hoa Liên nàng cũng thấy long thân của ta rồi, một mình nàng sẽ chịu được ta ư? Không tin hỏi Phù Dung một chút mỗi đêm đều bại trận” Đế Thiên An thu đem long trảo khép lại, chậm rãi phi hành rồi nói.

Đàm Hoa Liên mặt đỏ bừng hơn, như muốn ngất đi vì hôn mê. Cách đây không lâu nàng có cùng hắn nói ra chỉ cần có thể để nàng phi hành trên bầu trời, nàng liền đáp ứng gả cho hắn. Cứ nghĩ là chuyện viễn vông không nghĩ đến rất nhanh sau liền đem đá đập chân của mình.

“ Đông Lĩnh, đó là một trong tứ đại đại thế lực của ngoại võ lâm, đến nơi này làm gì?” Phù Dung nghi hoặc dò hỏi.

Đế Thiên An đáp : “ ta từ sớm đã phân ra một phân thân đi đến Thần Địa, tình cờ tại Đông Lĩnh phát hiện được Thần Địa có đại động tác. Bất ngờ là một món khí bảo lại có mặt ở đây. Cho nên đến lấy về”

Đã từ Giả Sơn Phong biết được lối đi vào Thần Địa, Đế Thiên An lại có năng lực phân ra phân thân thì làm sao không đi đến nơi này được. Cũng chính thông qua cái phân thân này mà hắn thu nhận được một bát đại khí bảo khác.

“ Thì ra là vậy ư?” Tiểu Hương hiểu ra, nghi vấn hỏi : “ nhưng mà cần chúng để làm gì chứ, bản thân Long Thần đã mạnh rồi mà”

Hình thể to lớn thế kia lại thêm là rồng trong truyền thuyết, bát đại khí bảo mặc dù diệu dụng song Tiểu Hương không cho rằng có thể mạnh bằng đầu rồng ở gần. Trước kia không biết thì thôi bây giờ biết thì không rõ lắm.

Đế Thiên An giải thích : “ Bát đại khí bảo đối với ta không có gì dùng nhưng với các nàng thì có tác dụng, hơn nữa sao này bảo bảo ra đời lại cần dùng. Không vì ta cũng vì các nàng lẫn hài tử sau này sinh ra chứ”

Quả thật hắn sỡ hữu nhãn đồng bá đạo Rintensei và Rinnegane cho hắn phong phú năng lực cùng sức mạnh. Chưa kể còn có Dị Hỏa đang lớn mạnh và nội thiên địa bên trong, bát đại khí bảo cũng không quá lớn tác dụng với hắn.

Nhưng không có nghĩa là hắn không cần. Phải biết đằng sau Đế Thiên An còn gia đình và còn cả Bách Việt mà hắn muốn cướp đoạt tài nguyên đem về đây. Bát đại khí bảo thứ này một khi đã biết thì làm sao để chạy được chứ.

“ VÙ!!”

Đế Thiên An giải thích xong đột ngột tăng tốc độ, di chuyển quá nhanh khiến cho không khí xung quanh bị đẩy ra hai phía hình thành một cơn phong bạo. Cũng may long trảo đã đem đám nữ che chắn cho nên không có ảnh hưởng gì lớn.

Một đường thẳng tiến về nơi tề danh với Tây Mạc, Bắc Hải, Nam Lâm; tứ đại thế lực ngoại võ lâm trung nguyên- Đông Lĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK