Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Hàn Phi trầm mặt, gương mặt suy ngẫm, Đế Thiên An tiếp lời : “ năm loại sâu mọt, ca ca của nàng chỉ nhìn hình thấy bóng. Tầm mắt hạn hẹp mà thôi, Pháp của hắn nghĩ ra đứng trước Pháp của bản vương nó còn non kém và chưa hoàn thiện. Chỉ lật nên được sóng gió nhất thời mà thôi.”

“Ngoài trừ Pháp, bản vương còn tinh thông nhiều thứ, chỉ một bộ Cờ Tướng cũng khiến cho quần hùng trung nguyên phong vân. Nông nghiệp dưới tay bản vương khiến con dân không lo cảnh đói khổ, Thương nghiệp cùng thủ công nghiệp văn minh phát triển.”

“Quân đội dưới tay bản vương hùng mạnh đủ sức quét ngang Thất Quốc, âm nhạc tại Bách Việt phồn vinh, còn có ẩm thực, mỗi một mặt bản vương tuy không tinh thông tuy nhiên đủ sức đem cửu ca nàng trấn áp”

Vô lực phản bác, kể cả Hàn Phi đối với những mấy lời xem thường của người kia hắn cũng không sinh ra tức giận hay bất mãn gì.

Bởi, những lời của Việt vương nói ra không một chút phóng đại, là sự thật hiển nhiên. Tài hoa trí tuệ lẫn vũ dũng khắp cả thiên hạ đều biết cả, Hàn Phi không cách nào so bì được với vị kia.

“ Hàn Phi tài hoa ư? Cửu ca của nàng muốn thắng bản vương ? Bây giờ đến ngay cả quốc gia của hắn còn phụ thuộc vào ý niệm của bản vương, chỉ cần bản vương dụng binh Hàn quốc liền xong đời. Bản vương có thể đem Bách Việt đổ nát gầy dựng lên huy hoàng. Hàn Phi hắn có bãn lĩnh làm được không? Hắn chỉ là con cờ mà bản vương bố trí, chuyện đến hôm nay hết thảy là một tay bản vương sắp xếp”

Đám người trong gian phòng lại lặng im, nhất là Lưu Sa thành viên đối mấy lời của đối phương hoàn toàn không xem bọn họ ra gì.

Cũng không quá lớn phản ứng, đối phương có tiền vốn để kiêu ngạo. Có phách lực để nói ra, hắn tài trí thực lực không phải là bọn họ một cấp độ. Thành tựu mà hắn đạt được bọn họ có thể làm được sao?

Còn đám người Thiên Trạch nhất là thủ hạ của hắn ánh mắt thật sâu rung động, người nam tử này đem một tay Bách Việt rệu rả nhào nặn thành cường đại. Không thể không thừa nhận y so với chủ nhân của mình hơn nhiều lắm.

“ Một mặt khác, thân làm quân chủ một nước bản vương tự hào có thể đem toàn bộ tộc nhân mình che chở. Tuyệt không nhu nhược hy sinh bất cứ một tộc nhân, cho dù là nữ tử để đổi lấy lợi ích cho quốc gia. Thân làm một người nam nhân, bản vương hài lòng có thể đem gia đình mình êm ắm. Đế vương gia vô tình tại trung nguyên đích xác bận tâm, song tại nhà của bản vương thì không có chuyện đó”

Đế Thiên An nói một tràng, miệng cũng có chút khô đem chung rượu uống một ngụm, sau đó lại nói : “ Nếu có hối tiếc, đó là không thể cùng phụ vương gặp một cái. Năm xưa ông ấy nhặt ta về, ta lại trơ mắt nhìn ông ấy chết vì tư lợi để mặt Bách Việt gặp nạn, sau đó mới ra tay. Phụ vương ông ấy trước khi chết là thế nào đây? Có giận ta hay không?”

Bầu không khí lại lặng im đi trước những lời bộc bạch của Việt vương. Một người khó mà có thể với đến bởi tài hoa lẫn trí tuệ của hắn.

“ Ông ta nếu thấy được hắn là vui mừng. Dù sao năm đó khi phế ta, người muốn lập chính là ngươi” Thiên Trạch phá vỡ yên tĩnh.

Lại nhớ đến ký ức cũ, Thiên Trạch cảm khái cất lời : “ từ trước đến giờ ngươi vẫn là kẻ khiến ta kiêng kỵ. Thậm chí tại ngươi năm tuổi lúc ta từng có ý định giết ngươi. Có điều từ nhỏ ngươi đã giảo hoạt.”

“ Hừ” Lăng Sương nghe vậy hừ một tiếng, có chút bất mãn nói : “ Phế là đúng rồi, nếu như giao cho phụ vương sớm thì tốt hơn rồi. Đáng đời bị nhốt dưới ngục nhiều năm”

Thiên Trạch cũng không để ý, lại nói : “ nhưng khi ta thất bại, hơn chục năm trong lao ngục chịu tra tấn, ta lại đặt hy vọng niềm tin vào kẻ mà ta muốn giết. Ngươi quả thật không để ta thất vọng.”

“ Ha ha ha,nghe được cái lời này thiệt không phí một chuyến đến Tần Trịnh.” Đế Thiên An lại cười lên một tràn, lại thấy một bên Thủy Vân Du một đôi mắt đẹp nhìn mình, trong đôi mắt tựa như có điều muốn nói, hỏi : “ Vân Du có điều muốn hỏi sao?”

Bị điểm danh, Thủy Vân Du nhẹ gật đầu, rồi nói : “ Vân Du mạo muội hỏi, ngài đã từng có ý định muốn giết chủ nhân chưa?”

Đem chung rượu uống một hơi, nhẹ lay đầu, ngạo nghễ mà nói : “ từ khi Thiên Hạ Vô Song Thành dựng lên bản vương đã xem thường tất cả người trong thiên hạ. Bản vương đó đất có thành, có dân có khí giới có tài lực, nếu không phải phụ vương có ơn nuôi dưỡng ta đã sớm đem Xích Mi Long Xà đá ra khỏi ghế thái tử. Từ trước giờ ta không có xem trọng chủ nhân của nàng.”

“ Từ lúc ta gặp ngươi cho đến bây giờ, sự chán ghét với ngươi cũng không đổi” Xích Mi Long Xà nghe cũng bị khí, lạnh nhạt đáp.

“ Quả không hổ là phụ vương của ta” Lăng Sương kiêu ngạo nói, con mắt giảo hoạt đảo một cái rồi nói : “ phụ vương, ta cũng muốn xây một cái thành, bản công chúa không biết thì thôi nếu đã biết tuyệt không thể thua thiệt được. Ta muốn đem cô cô cùng chị cả đá ra khỏi đô thành.”

Giây trước trang bức giây sau như thủy tinh tan vở, Đế Thiên An mắt có chút giật giật, lúng túng ho khan lấy : “ Bảo bối nhỏ, nơi này còn có người ngoài đây. Cho phụ vương chút mặt mủi nào, cũng không thể để uy danh của phụ vương bị quét rác được.”

Lăng Sương nghĩ ngợi một lát rồi hừ một cái, xem như đồng ý.

Đế Thiên An thu lại thần, quay sang Thiên Trạch nói : “ Tuy hai người chúng ta không chung huyết thống, song bản vương từ trước đến nay không đặt nặng vấn đề đó. Tại Bách Việt hoàng vị không phân tôn ti thân phận, chỉ cần là hoàng thất Bách Việt có tài có năng lực đều có thể ngồi. Huynh cũng có thể”

Thiên Trạch trầm mặc một lát, rồi nói : “ món nợ của ta còn chưa tính xong”

Đế Thiên An biết huynh trưởng mình muốn nói gì, nói : “ Dạ Mộ bất quá chỉ là thú tiêu khiển của bản vương. Món nợ của huynh đang được thu hồi về cho Bách Việt lớn nhất, chuyện huynh cần làm bây giờ là trở về Bách Việt hòa nhập, nhanh chóng thích nghi để không bị chính nước nhà mình bỏ rơi thành một kẻ quê mùa lạc hậu.”

“ Được!” Thiên Trạch cũng không tiếp tục dây dưa, tài trí của Thiên An hắn không còn gì để bàn cãi, đã y nói như vậy hắn còn gì để tính toán nữa.

Lại nhìn đám người Hàn Phi, Đế Thiên An cất lời : “ Hàn Phi là cái tên láu cá lém lỉnh, Vệ Trang chút tài mọn mà thôi sư phụ của hắn Quỷ Cốc Tử nếu xuất sơn tính ra còn được. Trương Lương còn quá non, không đáng nhắc đến cũng chả cần để ý. Lưu Sa đối với bản vương mà nói, lật tay là chết trở tay là sống. So với diệt trừ thì để lại có tác dụng”

“ Aii” Hàn Phi thở dài thương tâm, nói : “ Đại vương lời nói thật như bảo kiếm đâm vào tim can của ta mà, lời nào đều chí mạng cả. Có một địch nhân như ngài thật khiến người sợ hãi mà”

Vệ Trang trầm mặc một hồi lên tiếng : “ ngài muốn gì?”

Đế Thiên An cười nói : “Hàn quốc tính đến giờ chẳng khác nào là mấy hùng hài tử tranh giành bành kẹo của ta cả. Kịch cũng sắp hết, cũng nên chuẩn bị phần thưởng”

“ Từ Quỷ binh một án, Tả tư mã Lưu Ý chết, cho đến bây giờ đều không thoát khỏi Hỏa Vũ sơn trang bảo tàng. Bảo vật của quốc trượng đại vương” Hàn Phi cất lời : “ Lưu Sa và Dạ Mộ cũng như trên dưới Hàn quốc đều vì nó mà cuốn lên phong vân, quả thật cái hình dung này không sai chút nào cả”

“ Tài trí của đại vương khiến Lương sợ hãi” Trương Lương thở dài cảm thán, người này bố cục từ nhiều năm trước đã tính đến ngày hôm nay, mưu không lọt nước kín kẻ vô cùng hắn tự nhận mình là thông minh nhưng với người này mà nói làm sao bì được.

“ Nhìn khắp Hàn quốc chỉ có Hàn Phi ngươi là để ta thuận mắt một chút, phần quà ta cấp cho hy vọng Lưu Sa ngươi có thể tận dụng được.” Đế Thiên An nói xong đem nữ nhi mình để xuống, lắc mình đến bên cạnh Tử Nữ, tay nhanh như thiểm điện luồng vào eo nàng, sét đánh hôn lên gò má.

“ Gặp lại sao bảo bối” Đế Thiên An thân ảnh nhanh chóng rời khỏi, xuất hiện bên cạnh Lăng Sương nhìn nàng mất hứng quay đầu một bên, liền đem tay ôm lấy.

“ Buông ra, thối phụ vương mau buông ra” Lăng Sương hờn dỗi kêu lớn lên.

Đế Thiên An bơ nàng đi quay sang Thiên Trạch nhìn nói : “ Đệ còn làm vài việc, huynh cứ trở về Bách Việt trước đi, tiểu bảo bối của đệ dỗi rồi, vất vả nàng Tú Nương”

“ Ân” Tú Nương khẽ gật đầu quay sang nhìn Thiên Trạch, rồi nói : “ Thiên Hạ Vô Song thành đã bày tiệc đón gió tẩy trần cho huynh. ”

Hàn quốc đã không còn quan trọng với hắn nữa rồi tài trí của Đế Thiên An hắn không bằng được, nếu không phải là do Lăng Sương vô tình để lộ bí mật chỉ e hắn còn bị tên đệ đệ này lừa gạt nữa đây.

Thiên Trạch không nói dùng hành động thể hiện, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài, mà theo hắn phía sau chính là thủ hạ đắc lực.

“ Lưu manh!” Tử Nữ thầm mắng một câu, mặt có chút đỏ, nàng không nghĩ đến mình lại bị hắn trắng trợn khinh bạc trước nhiều người như vậy, nhất là thấy ánh mắt của hai vị vương phi nhìn qua có chút xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK