Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Điềm Nhi vốn không muốn thích sát Thiên Trạch, khó khăn lắm Tống thị mới được y bỏ qua làm sao lại muốn hắn nhấc lên đồ đao.

Nàng sở dĩ cầm đao muốn chém Thiên Trạch đó là vì cá nhân tư tình.

Nàng cùng y gặp gỡ ở Đại Chu, bị hắn trêu chọc mà có tình cảm. Sau này yêu hận đan xen không ít, vì Tống thị cũng như bản thân mình mà nán lại Đế Cung và trở thành hắn một cái nữ nhân trong.

Vốn lẽ nàng cũng như nhiều cái nữ nhân chịu hắn sủng ái, luận tư sắc cùng thời gian gặp gỡ nàng so với nhiều cái còn mạnh hơn.

Chỉ là từ khi gả vào y như quên lãng đi mình, hoặc là cố ý không nhìn lấy, Tống Điềm Nhi rõ ràng Thiên Trạch không phải không biết nàng tồn tại mà cố tình không gặp gỡ.

Vì sao lại đối với nàng như vậy đây? Tống thị ư? nhưng Tống thị đã cúi đầu và suy yếu bấy lâu nay, Thiên Trạch có danh thương hoa tiếc ngọc nhưng đối với nàng đây.

Cho đến hiện giờ khi gặp lại, y một bộ như xa lạ mới quen khiến cho nàng vừa giận vừa bi, cuối cùng cảm xúc đè nén bấy lâu vở òa, trong nhất thời nàng mới nghĩ đến việc vừa rồi.

“ Thiên Trạch.... hay là.... chàng bỏ qua cho cô ta đi” Tiên Tham nói vào.

“ Ta đã tha mạng cho nàng ấy, cũng vì nàng ấy lần trước bỏ qua cho Tống thị, lẽ nào ta không đủ độ lượng ư? nàng thấy có quân vương nào đối mặt với kẻ thích mình mà bỏ qua chưa?” Thiên Trạch nhàn nhạt hỏi.

Tiên Tham cắn môi rồi nói : “ cũng chưa có chém chàng mà, đừng hẹp hòi như thế, dù sao ta cũng ăn đồ của Điềm Nhi nhiều như vậy cũng không thể để cô ta chạy ra ngoài cung được, bằng không cô ta chạy chổ nào ta chạy đến chổ đó”

“ Đúng đấy” Hồng Liên cũng chen vào.

Tiên Tham đến gần, chủ động ngồi vào lòng hắn : “ ta có quà tặng cho chàng đây, trước nay ta chưa từng hát cho nam nhân nào nghe đâu đấy”

Lời dứt hắn một tiếng, sau đó cất lời hát.

“ Há....à.......phi....”

“ Quy....à....ngaaaa”

“ Tà....y....ta....à ....nhaaa”

Thuần Miêu Cương đồng dao, thanh âm trong trẻo vô cùng, lên cao xuống thấp ngân nga khắp không gian, tựa như ánh trăng thuần khiết chiếu xuống đại địa.

Cho dù là đang khóc nghẹn Tống Điềm Nhi cũng vì lời ca này cho bình lặng lại, vô thức bị giọng ca kéo đi.

Trong sắc trời hoàng hôn, không ít người trong Đế Cung cũng bị tiếng ca của Tiên Tham cho chú ý, yên lặng tại chổ ngồi lắng nghe.

Mãi tầm năm phút sau lời ca mới kết thúc.

“Thế nào! rất hay phải không?” Tiên Tham kiêu ngạo hỏi.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, tâm tình phiền muộn của hắn cũng bị khúc đồng dao của Miêu Cương thổi đi, bên hông tử kim hồ lô lấy ra nhẹ nhàng uống một ngụm : “ Tiên trên trời lạc xuống nhân gian, chốn hậu cung của ta lại thêm một cái tiên nữ bị ta bắt được”

Tiên Tham không để ý hắn khen ngợi, ánh mắt chú ý về tử kim hồ lô, khi hắn uống xong một ngụm đem tay bắt lấy rồi hào sảng uống, uống một ngụm lại không nở bỏ đi, bởi bên trong rượu đối với nàng lẫn trùng mà nói là đại bổ.

“ Tiên Tham! Không nghĩ cô lại ca xướng giỏi như vậy” Đổng Thục Ny cũng bất ngờ, nàng quen với Tiên Tham cũng gần một năm trời rồi, không nghĩ đến tỷ muội này còn giấu nghề, ca xướng so với Thương Tú Phương cũng không kém chút nào đâu.

“Chi chi” Tiểu Lam cũng kêu vài tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Diệp Nhược Y nói : “ Thật là dễ nghe”

“ Thiên Trạch, Miêu Cương ta có quy cũ, hễ miêu nữ nào hát lần đầu cho tình lang, tình lang phải đáp ứng một cái điều kiện” Tiên Tham cười nói.

Thiên Trạch đem tay búng lên trán nàng một cái : “ nàng cũng đừng loạn đặt quy cũ, Miêu Cương với Đại Việt cũng không xa, nàng tưởng ta không rõ ư? nàng là muốn ta tha cho Tống Điềm Nhi”

“ Hì hì” Tiên Tham cười tươi, nói : “ ta đã ra sức như vậy rồi, chàng đừng có hẹp hòi thế chứ!”

Thiên Trạch nhẹ lay đầu : “ được rồi, coi như ta mềm lòng nhẹ dạ, có điều cũng phải trừng phạt nàng ấy một chút”

“ Phạt cái gì! đã tha rồi thì tha luôn đi, tiễn phật đưa đến tây thiên luôn” Tiên Tham truy tiếp.

Lạc Hà, Đổng Thục Ny, Hồng Liên nhẹ gật đầu hưởng ứng.

Thiên Trạch đứng dậy đem Tiên Tham bế lên, song long mang Lạc Hà cùng Đổng Thục Ny đi thẳng vào trong tẩm cung của Tống Điềm Nhi.

Cả thân hình Tống Điềm Nhi, Hồng Liên bị bao phủ trong Không Thức Giới Thần Lực rất nhanh bị kéo theo.

Diệp Nhược Y ngó đám người kia rời đi, nhìn một lát tiếp tục hưởng thụ thức ăn trên bàn này.

Bát Tý Phi Nguyên thấy Thiên Trạch rời đi chỉ còn mỗi Diệp Nhược Y tính tình trở lại như trước, lập tức há miệng hút lấy thức ăn trên dĩa.

“ Nàng trách ta không để ý đến nàng, lãnh đạm nàng nơi này?” Thiên Trạch mang người vào khuê phòng Tống Điềm Nhi, đặt mông ngồi xuống rồi hướng Tống Điềm Nhi hỏi lấy.

“ Điềm Nhi không dám” Tống Điềm Nhi hơi run, cúi đầu mà đáp.

Thiên Trạch nói : “ nàng rõ ràng ta và nàngĐại Việt và Tống thị ân oán, đối mặt với kẻ thù giết cha mình, ta không muốn để nàng thống khổ thêm, bởi nàng là cái vô tư vô lự nữ hài, nhưng Đế vương bá nghiệp không phải vì một cái nữ nhân mà bỏ lại. Nàng không nên vào cung giày vò mình.”

Tống Điềm Nhi run lên : “ là Điềm Nhi cam tâm tình nguyện muốn vào cung không có ý gì khác, cũng không hội gì cả, ở nơi này rất tốt”

Thiên Trạch lại nói : “ thật ư? nàng yêu thích ta lại vì thù hận cha mình trói buộc, lại vì Tống thị suy tàn mà vào cung, nếu bình thường nữ nhân khôn ngoan sẽ không làm chuyện hành thích ta. Hồng Liên chẳng hạn, ta giết cha nàng ấy nàng ấy gặp ta cũng đâu dám như nàng chứ. Yêu hận càng sâu lại khó đi ra được, ta nên đối phó với nàng thế nào đây?”

Tống Điềm Nhi thân thể run rẩy, nước mắt tràn ra, ngẩng đầu lên thanh âm run rẩy mà nói : “ người là tên hổn đản bại hoại, bắt ta yêu người lại bắt ta hận người, vì sao lại đối xử với ta như vậy chứ?”

Đám nữ nghe mà yên lặng, cả bọn cũng biết qua chuyện Tống thị nhưng chưa từng nghĩ đến giữa Tống Điềm Nhi và Việt Đế còn có ẩn tình.

“ Đồ bại hoại” Hồng Liên cũng lầm bầm, nghĩ lại mình phụ thân bị y giết nàng cũng đồng cảm, đối với kẻ kia tai họa nữ nhân thầm mắng không biết bao nhiêu lần.

“ Bệ.... bệ hạ.... ngài....ngài....” Đổng Thục Ny mặt đỏ lên khi thấy y phục trên người Việt Đế đã bắt đầu ít đi, nàng có ngu cũng biết Thiên Trạch muốn làm gì, vừa xấu hổ lại có chút mong chờ chuyện sắp đến.

“Đêm nay không cần về Long Điện, trẫm chọn chổ này nghĩ lại. Còn nàng phạt đứng đó nhìn” Thiên Trạch ác thú vị hướng Tống Điềm Nhi nói, chậm rãi đem Tiên Tham đặt xuống giường lớn, sau đó đem y phục cởi đi.

“Không được! nơi này còn nhiều người” mặc dù khá bạo gan nhưng Tiên Tham đối với nữ tử khác ở bên cạnh cũng xấu hổ vô cùng.

“ Một mình nàng không thừa nhận được trẫm yêu thương!” Thiên Trạch không cho Tiên Tham phản kháng bắt đầu công kích, theo miệng hôn xuống đầu lưỡi bắt lấy cái lưỡi mềm mại kia, đôi tay cũng không thành thật đem y phục trên người nàng chậm thoát.

“ Háo sắc! hỗn đản” Lạc Hà thầm mắng, nàng không cách nào thoát ly được, bởi song long cuốn ở eo không mở, nhìn cảnh tượng phía trước đỏ mặt quay đầu đi, nàng biết sắp đến là chuyện gì xảy ra, có xấu hổ ngượng ngùng khi chứng kiến cảnh hoang đường lại có phần chờ mong.

“ Thả ta ra” Hồng Liên càng giãy giụa thoát ra, nàng hiện giờ xấu hổ muốn chạy khỏi cái nơi này.

“ Ah!” Đổng Thục Ny thốt nhẹ lên, mặt đỏ như cà chua chín khi thấy kim quang bao trùm thân thể Thiên Trạch, từng kiện y phục chậm rãi cởi ra, cả thân hình xích lõa của Đế Vương cũng hiển hiện rõ.

“ Đồ.... đồ bại hoại” Tống Điềm Nhi run giọng, vừa thẹn vừa giận lại xấu hổ cũng có chờ mong, đủ các cung bậc cảm xúc dâng lên.

Rất nhanh sau đó, theo Tiên Tham bị Thiên Trạch tình trường lão luyện khiêu khích, từng tiếng đỏ mặt xấu hổ thanh âm khiến tứ nữ như đứng trên chảo nóng, kiến bò khắp người xuân tâm cũng bắt đầu kéo lên.

Muốn bịt tai trộm chuông song không cách nào che được cái thanh âm đỏ mặt tía tai kia, muốn dời mắt đi không nhìn xích lõa nam nữ hoan ái song đôi khi lại bị hai người kia cho chú ý, dục hỏa trong người mỗi lúc một đề thăng hơn.

Từng tiếng đỏ mặt xấu hổ không ngừng vang lên, từ thấp đến cao từ cao đến thấp, tiếng nam nữ thở dốc rên rỉ cùng đặc trưng thanh âm.... không ngừng xuất hiện.

Thời gian lại qua....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK