Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Phong nhíu mày càng sâu.

“ Đây là sát chiêu dành cho đệ, có xem cũng vô ích, trực tiếp luôn đi” Thiên Trạch lại lớn tiếng : “ các ngươi mời Đơn Chính, cùng ba kẻ kia đến, hẳn là xác nhận bức thư này, nội dung bức thư có liên quan đến Kiều Phong”

“ Từ trưởng lão! Có đúng như vậy không?” Kiều Phong lớn giọng chất vấn, hắn khí thế so với trước càng lớn, uy nghiêm bang chủ lúc này bày ra.

“ Không sai!” Từ trưởng lão lớn tiếng thừa nhận, sau đó quay về đám quần cái : “ lão cũng có nổi khổ tâm vì bảng bang, bức thư này rất quan trọng, những vị này đều có quen biết với người viết thư, cặn kẻ nói ra nhất thời khó nói, chi bằng để Tiền Tôn tiên sinh! Xin tiên sinh tuyên bố cho một câu, những việc viết trong lá thư kia là thật hay là giả?”

Triệu Tiền Tôn khi biết Thiên Trạch là ai cũng không như trước lao lên đưa mạng, lại thấy sư muội trợ giúp cho Đàm công mà tủi thân, nghe hỏi liền đáp : “Đúng rồi! Đúng rồi! Trưởng lão hỏi về việc lá thư chứ gì? Lá thư ấy tuy ngắn nhưng tình ý triền miên: Trước đây bốn mươi năm là bạn đồng học, tình cảnh còn như trước mắt. Mỗi lần muội nhớ đến lại tưởng mới hôm qua, sư huynh bây giờ tuy đầu sắp bạc mà bộ mặt tươi cười chẳng khác năm xưa.”

Từ trưởng lão hỏi về lá thư của Mã Đại Nguyên để lại, y lại đọc thuộc lòng lá thư của Đàm bà.

Từ trưởng lão không biết làm thế nào, quay lại nói với Đàn bà: “Đàm phu nhân! Xin phu nhân hỏi tiên sinh giúp cho.”

Ngờ đâu Đàm bà thấy Triệu Tiền Tôn đem một lá thư bình thường của mình ra đọc trơn như cháo chảy, bất giác cũng thả hồn vào cõi hư vô, trong lòng xiết bạo cảm động, dịu dàng nói: “Sư ca! sư ca nói lại khi đó tình cảnh như thế nào?”

Triệu Tiền Tôn đáp: “Tình cảnh còn như trước mắt, mọi chuyện ta cũng nhớ như mới hôm qua, sư muội tết hai bím tóc, mỗi bên buộc một sợi chỉ đỏ, hôm đó sư phụ dạy chúng mình chiêu Thâu Long Chuyển Phượng…”

Đàm bà chầm chậm lắc đầu nói: “Sư ca, không phải Từ trưởng lão hỏi chuyện chúng mình thuở trước. Sư ca có tham dự cuộc huyết chiến ở Loạn Thạch Cốc ngoài Nhạn Môn Quan, tình hình lúc đó như thế nào, sư ca kể cho mọi người nghe đi.”

Triệu Tiền Tôn run run nói: “Ngoài Nhạn Môn Quan ư? Nơi Loạn Thạch Cốc… ta… ta…”

Mặt y đột nhiên biến sắc, xoay mình một cái muốn chạy, nhưng bị Thiên Trạch cách không đánh một chưởng ép xuống mặt đất : “ chạy! các ngươi thiết kế cục muốn khơi ra, bây giờ lại muốn chạy, nói”

“ Ta không nói.... không nói” Triệu Tiên Tôn run giọng, không ngừng lắc đầu sợ hãi.

Đột nhiên từ bên kia khu rừng hạnh có tiếng một ông già nói: “ A di đà phật!”

Một tràng phật niệm vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy sau cây hạnh có một lão tăng mặt vuông tai lớn, tướng mạo uy nghiêm, mặc áo cà sa màu tro đang bước ra.

Từ trưởng lão reo lên: “Trí Quang đại sư ở Thiên Đài Sơn đã đến! Hơn ba mươi năm không gặp, không ngờ đại sư vẫn tráng kiện như xưa.”

Tên tuổi của Trí Quang đại sư không mấy vang dội, đám hậu bối trong Cái Bang không ai biết đến ông ta.

Thế nhưng Kiều Phong và chư vị trưởng lão đều cung kính đứng lên, biết đại sư năm xưa từng dong buồm vượt biển đến những vùng hoang đảo xa xăm tìm cỏ cây lạ về chữa bệnh cho vô số dân chúng vùng nam cùng tây Sở.

Vì thế mà đại sư mấy phen bị bệnh, võ công mất hết, nhưng ân huệ với bách tính không phải nhỏ. Mọi người tới tấp chạy lại thi lễ.

Triệu Tiền Tôn đột nhiên nói: “Trận chiến nơi Loạn Thạch Cốc ngoài Nhạn Môn Quan, Trí Quang đại sư cũng có tham dự, lão nói trước đi.”

Trí Quang nghe nhắc tới Loạn Thạch Cốc ngoài Nhạn Môn Quan, lập tức sắc mặt lộ vẻ kỳ lạ, vừa bồn chồn vừa sợ sệt, thoạt tiên giống như thấy cảnh quá thảm khốc không muốn nhìn, sau cùng chuyển sang vẻ từ bi thương xót, thở dài nói: “Sát nghiệt nặng nề, chuyện này nhắc lại quả là xấu hổ. Các vị thí chủ, trận chiến nơi Loạn Thạch Cốc đã ba mươi năm rồi, sao hôm nay còn nhắc lại làm chi?”

Từ trưởng lão nói: “Chỉ vì hiện nay tệ bang gặp phải biến cố trọng đại, có liên quan mật thiết đến là thư này.” Nói xong cầm thư đưa ra.

Trí Quang đón lấy thư, xem đi xem lại hai lượt rồi lắc đầu nói: “Oan gia nên cởi không nên buộc, chuyện cũ nhắc lại làm gì? Cứ như ý kiến lão nạp, lá thư này nên hủy đi, không nên để lại vết tích gì là tốt hơn cả.”

Từ trưởng lão đáp: “Mã trưởng lão của bản bang chết thảm, nếu không tra xét rõ ràng thì nỗi oan của Mã Đại Nguyên không bao giờ rửa sạch được, mà bản bang lại có nguy cơ tan vỡ.”

Trí Quang đại sư gật đầu: “Nói thế là phải!”

Đại sư ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm chiếu xuống tàn cây một luồng ánh sáng nhợt nhạt, ngơ ngẩn một lát rồi quay sang nhìn Triệu Tiền Tôn nói: “Thôi được, chuyện lão nạp sai lầm năm xưa không giấu ai nữa, đành có sao nói vậy.”

Triều Tiên Tôn nói: “Chúng ta vì nước vì dân, không thể nói là chuyện sai lầm.”

“Sai lầm là sai lầm, đừng dối người dối mình làm chi.” Trí Quang lắc đầu, quay sang phía mọi người, bắt đầu kể: “Ba mươi năm trước, hào kiệt Đại Sở nhận được tin là một đoàn võ sĩ Đại Tần sắp tấn công chùa Thiếu Lâm để đoạt lấy những đồ phổ võ công đã tàng trữ mấy trăm năm…”

Tại ba mươi năm trước, tướng Tần là Bạch Khởi dẫn quân chiếm các đất Yên và Lăng, sau đó tràn vào Dĩnh Đô. Trước sức mạnh của quân Tần, quân Sở không chống nổi, Sở vương phải bỏ chạy khỏi Dĩnh Đô, dời về đất Trần đóng đô Thọ Xuân.

Bạch Khởi chiếm đất đất Vu Trung và đất Kiềm Trung của nước Sở, sáp nhập vào Tần. Nước Sở mất đi toàn bộ miền đất phía tây và trở nên yếu thế trước Tần.

Cùng với đó không ít môn phái giang hồ trên đất Sở cũng bị các thế lực giang hồ, hoặc phụ thuộc vào Tần quốc xâm chiếm, trong đó bắc Thiếu Lâm là một đại phái lớn cũng bị nhắm đến.

“Việc đó quả là trọng đại. Nếu như Tần quốc thành công thì Đại Sở sẽ đứng trước cái họa mất nước, bọn chúng ta e rằng bị diệt chủng lưỡi đao dài, giáo nhọn của quân Tần. Bọn ta thấy sự việc khẩn cấp, không kịp xem xét kỹ càng. Chỉ nghe nói bọn cao thủ đó sẽ đi bằng lối Nhạn Môn Quan nên ngoài việc thông báo cho chùa Thiếu Lâm biết mà phòng bị, tất cả mọi người lập tức lên đường ra Nhạn Môn Quan nghênh địch, nếu không diệt được hết bọn chúng thì cũng cản trở gian mưu.”

Mọi người nghe kể đến chỗ sắp đánh nhau với bọn Đại Tần đều nhiệt huyết sôi sùng sục. Nhà Đại Sở bao nhiêu năm nay bị quân Tần lăng nhục, đánh trận nào thua trận ấy, chết quân mất đất, nhân dân đồ thán không phải là ít.

Trí Quang đại sư chậm rãi quay đầu lại, chăm chăm nhìn Kiều Phong, hỏi: “Kiều bang chủ, nếu như bang chủ nghe được cái tin khẩn cấp như thế thì sẽ hành động ra sao?”

Kiều Phong dõng dạc đáp: “Trí Quang đại sư Kiều mỗ kiến thức hẹp hòi, tài đức không đủ để mọi người kính phục, đến nỗi huynh đệ trong bang còn phải nghi ngờ, nói ra quả là hổ thẹn. Dù cho Kiều mỗ vô năng nhưng cũng là một kẻ nam nhi có cốt cách, những việc nghĩa khí như thế quyết phải biết chỗ nào đúng, chỗ nào sai. Đại Sở chúng ta bị quân Tần cẩu hiếp đáp, thù nhà nợ nước ai mà chẳng nghĩ đến chuyện báo đền? Nếu như Kiều mỗ nghe thấy tin tức như vậy thể nào cũng suất lãnh huynh đệ bản bang đi suốt ngày đêm đến giúp một tay ngăn chặn.”

Mấy lời của chàng quả là khẳng khái hiên ngang, ai nghe thấy cũng rung động trong lòng, nghĩ thầm: “Nam tử hán đại trượng phu phải như thế mới được.”

Trí Quang gật đầu nói: “Kiều bang chủ nói vậy thì bọn ta ra ngoài Nhạn Môn Quan phục kích người Tần không có gì sai trái, phải không?”

“Ông nghĩ ta là hạng người gì? Nói thế chẳng hóa ra coi thường ta lắm sao?” Kiều Phong trong lòng tức tối nghĩ thầm, tuy nhiên chàng không tỏ ra giận dữ, nói: “Nghĩa khí anh hùng của các vị tiền bối, Kiều mỗ cực kỳ kính phục, chỉ tiếc không sinh ra sớm ba mươi năm để được theo các vị cùng đi giết quân Tần.”

“ Đạo Thánh huynh vì sao lại lắc đầu” Đoàn Dự lúc này thấy Thiên Trạch nhẹ lắc đầu, nghi hoặc hỏi.

Thiên Trạch nói : “ Kiều Phong vốn hào sảng, không nhiều tâm tư nên bị kẻ khác giở trò, tự chui đầu vào lưới, chờ hắn biết được thì đã muộn. Còn đệ, tâm nhãn lại thiếu không biết nhân tâm hiểm ác lòng người khó dò, không có tâm hại người phải có tâm phòng người, còn nữa cách xa nữ lang kia, đệ thân phận dung mạo còn kém, lấy đệ nội lực đợi thông thạo gia truyền võ công cũng đủ sức giết Mộ Dung Phục, lại đi bám theo một cái nữ tử không sợ mất mặt.”

Đoàn Dự càng nghe càng lúng túng cũng có chút xấu hổ.

Đám người Mộ Dung thị nghe được y nói trong lòng không tin lấy, cái tên gàn gở này mà lại có thể giết được công tử nhà họ ư.

Thiên Trạch không nói thêm, lại tiếp tục uống rượu nghe Trí Quang nói.

Thời gian qua đi Trí Quang cũng đem chuyện năm xưa tập kích đám võ sĩ Tần ở Nhạn Môn Quan kể ra.

Quần cái nghe say sưa khi biết năm xưa các tiền bối trong chốn võ lâm Đại Sở đại chiến ở Nhạn Môn Quan.

Đến cả Kiều Phong cũng bị câu chuyện cũ cho dẫn vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK