Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vang dội thanh âm vang lên, khó ai mà tin được Đế Thiên An tên được xưng là vô song nói đánh này nói đánh là đánh không một lời thừa thải, bọn họ chỉ cảm nhận được hai đạo tàn ảnh lóe lên.

Sau đó lại cảm nhận được một cơn áp lực giận dữ cực kỳ mạnh mẽ giống như hồng thủy vở đê, ngay sau đó vang dội sấm rền thanh âm thân hình của Nhan Chiến Thiên đả bị đẩy lùi về sau mấy chục mét.

Mà thân ảnh của Đế Thiên An cũng chớp mắt đả xuất hiện bên cạnh Đường Thất Sát, không nói một lời liền vung kiếm chém mạnh lên người hắn, có điều đứng ở bên cạnh Đường Hoàng tay chân nhanh nhạy một mũi Chu Nhan phóng ra, kịp cứu đối phương một mạng nhưng cũng bị đoạn một cánh tay.

“ Hèn hạ” Đường Huyền lớn tiếng nói Diêm Vương Thiếp phóng ra hóa giải đi nguy cơ khi một đao Địa Hạ chém xuống.

“ Hèn hạ” Đế Thiên An đem Diêm Vương Thiếp cắt làm đôi khinh thường nói : “ Ba lảo thất phu Đường gì gì đó cùng với ba tên Ám Hà vây đánh nữ nhân ta, không hèn hạ, ngày hôm nay phu thuê ta ở đây cái gì chó má Nộ Kiếm Tiên, Nho Kiếm Tiên lên hết đi, bản công tử giết hết.”

“ Tạch tạch tạch tạch” chỉ thấy từ người hắn tiếng cơ quan phát sinh, một bộ áo giáp hỏa hồng hoa lệ phủ lên người hắn, phía sau áo bào tung bay như chiến thần hàng lâm khiến cho đám người bên trong khiếp sợ lấy.

“ Nữ nhân chẳng lẽ...” Lôi Vân Hạc ánh mắt thoáng qua quang mang nhìn về phía Lý Hàn Y song kiếm hiện ra băng lạnh ngưng tụ đem ba người Đường Gia vây bọc lấy, ánh mắt liếc qua Lôi Oanh thở dài một hơi.

“ Ngươi, hỗn đãn” Lý Hàn Y gò má sau tấm mặt nạ đỏ bừng lên xấu hổ, nhịn không được một cước đạp vào hắn.

“ Nhìn cái gì, không thấy vợ chồng giận nhau sao” Đế Thiên An quát lớn một tiếng khi thấy đám đông người sửng sờ nhìn lấy, thân ảnh bước ra một bước đả xuất hiện bên ngoài chỉ cách Nhan Chiến Thiên có bảy bước.

“ Tiêu Cảnh Hà là ta giết, Tiêu Sùng tay trái cũng là ta đoạn muốn báo thù lên đi” Đế Thiên An hai chuôi vũ khí kéo lê trên mặt đất, hoa lữa hiện ra một đường dài rồi một tay nâng lên đem Thiên Tịch chỉ vào người hắn.

Cả hai lại lần nữa nhảy vào nhau chiến đấu, mỗi một kiếm va chạm bắn ra khí kình mãnh liệt, Đế Thiên An song kiếm không ngừng chặt chém, khí lực mạnh mẽ bạo phát, chấn lùi Nhan Chiến Thiên. Chẳng mấy chốc y đả bị hắn đánh văng ra ngoài điện, cả hai công qua thủ lại khiến cho khí kình không ngừng tàn ra tàn phá xung quanh.

Lúc này bên trong, đang bị hàn khí lạnh lẽo bức người từ Thủy Hàn kiếm tỏa ra sở khố Đường Hoàng, Đường Thất Sát, Đường Huyền mạng sắp treo khi mà vô số mũi băng trụ xuất hiện quanh người nàng, thậm chí bên dưới tầng tầng gai băng chậm rãi mọc lên, thì một thanh âm vang lên.

“Tiền bối, mời chớ gấp” Chỉ thấy một cái trẻ tuổi thanh âm vang lên, một cái nhìn không đi bất quá mười sáu mười bảy tuổi thiếu niên từ bên trong phòng khách đi ra.

“Ngươi lại là ai?” Lý Hàn Y lạnh nhạt hỏi.

Thiếu niên kia đi tới Đường lão thái gia thi thể, trong ánh mắt toát ra một cổ ưu thương, nhưng chỉ nhìn một cái, liền quay đầu đáp: “Tham kiến nhị thành chủ, tại hạ Đường Môn Đường Trạch, lần này theo lão thái gia tới dự tiệc, thay lão thái gia đánh xe. Ta có cái đổi chác, muốn cùng tiền bối thảo luận.”

“Đổi chác?” Lý Hàn Y khẽ nhíu mày một cái, việc Đường Gia tham dự vây giết nàng nàng sao dể như vậy bỏ qua được, mặc dù mất đi một đồng minh thì thế nào, có Đế Thiên An thực lực như vậy một Đường Môn mà thôi, hơn nữa Đường Môn không chỉ có ba người này mà còn một Đường Liên Nguyệt : “Ngươi có tư cách cùng ta làm đổi chác? Ngươi có tiền đặt cuộc sao?”

"Không biết Đường Môn trên dưới tánh mạng cùng mãn thính tân khách tánh mạng, tiền đặt cuộc có thể đủ?" Đường Trạch cúi đầu nói.

Lôi Vân Hạc sững sốt một chút: "Ngươi nói gì?"

“Mới vừa rồi các vị ở chỗ này đại chiến, Đường Trạch bất tài, phụ trách ở hậu viện đánh ngã kia tất cả chưa uống rượu tạp dịch các tùy tùng, cùng với cho bên trong phòng khách các vị lại xuống một đạo độc” Đường Trạch giọng mặc dù bình thản, nhưng lời nói ra lại để cho mọi người ở đây tất cả giật mình.

“Hạc lão đại” Ôn Lương nghe vậy, vội vàng đưa tay ra, đem ẩn núp ở trong tay áo ba đuôi hạt quăng ra ngoài, kia ba đuôi hạt rơi vào trong sảnh, tại một tên ngã xuống đất kiếm khách trên tay nhẹ nhàng chập một chút, sau đó lại vội vàng chạy trở lại.

Ôn Lương nhặt lên ba đuôi bị cạp, cẩn thận ngửi một cái, cả kinh nói: “Hồng Phường Hoa?”

“Không sai, Đường Môn Hồng Phường Hoa. Vị này chắc hẳn là Ôn gia cao thủ, Ôn gia đúng là dụng độc đệ nhất thiên hạ, tại Đường Môn trên, nhưng lấy ngươi lực một người, lập tức không xứng với ra như vậy nhiều giải dược.” Đường Trạch nhẹ nhàng đưa tay, tại trước mặt bày ra một hàng chai thuốc : “Mà ta nơi này có. Ta lấy mấy trăm tánh mạng vì tiền đặt cuộc, có thể đủ cùng tiền bối đổi chác?"

Lôi Vân Hạc tiến lên một bước giành nói: “Nếu như không thì sao ? Ngươi có tin hay không, ngươi ngay cả cái chết của mình cũng không có nhận ra được, trước mặt những thuốc này đã tại ta trên tay?”

"Có thể nếu như những thứ này không là giải dược đâu? Mà là Kiến Huyết Phong Hầu độc dược chứ ?" Đường Trạch cười nói: "Hoặc là nói, trong này có một ít là giải dược, có một ít là độc dược chứ ? Vị kia Ôn gia huynh đệ nếu một chai một chai, một viên một viên kiểm tra qua đi, người cũng nên chết đi một nửa đi."

Lôi Vân Hạc thu tay về ngón tay, hỏi :"Ngươi lặp lại lần nữa ngươi tên gọi là gì."

"Đường Môn Đường lão thái gia tọa hạ, Đường Trạch." Đường Trạch cúi đầu nhẹ giọng nói :"Ta đem những thứ này giải dược giao cho các ngươi, chỉ cần hai giờ bên trong ăn vào, tánh mạng sẽ gặp không lo. Trước đó cần để chúng ta đi."

"Như vậy đơn giản?" Lôi Vân Hạc khóe miệng phẩy một cái.

“Còn có một cái điều kiện." Đường Trạch ngẩng đầu lên tiếng:"Lần này chuyện cùng Đường Môn cũng không có quan hệ, Ám Hà lẻn vào Anh Hùng Yến hạ độc mưu hại anh hùng thiên hạ, Đường Môn, Ôn Gia cùng với Lôi Gia Bảo mấy vị cao thủ không trúng độc,cuối cùng đánh lui Ám Hà sát thủ, Đường lão thái gia chết trận nơi này”

Kia thượng đỡ Lôi Thiên Hổ thi thể Lôi Thiên Ngân giận đến đôi môi phát run, cả giận nói: "Mặt dày vô sỉ!"

Đường Trạch kêu: " Vânglà mặt dày vô sỉ."

Lôi Vân Hạc im lặng không nói, ánh mắt nhìn sang Lý Hàn Y thấy nàng gật đầu liền nói : “ Được”

Lý Hàn Y cũng nhanh chóng phi thân ra khỏi đại điện, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đường Môn muốn thoát ly nhưng Lôi Gia Bảo vẫn còn là đồng minh nếu như đám người võ lâm tham dự ở đây đều chết.

Như vậy Lôi Gia Bảo lẫn Tuyết Nguyệt Thành cũng chả tốt đẹp gì, hơn nữa nếu Đường Môn tẩy trắng sau chuyện này lựa chọn khôn ngoan vẫn đầu nhập Tuyết Nguyệt Thành vẫn tốt hơn, gót chân di chuyển ra bên ngoài.

"Tiền bối sáng suốt." Đường Trạch gật đầu: "Những thuốc này trong bình đều là giải dược, có thể yên tâm cho chúng anh hùng uống."

Vừa dứt lời, Lôi Vân Hạc cũng đã một bước bước đến Đường Trạch trước mặt, đưa tay phải ra bóp hắn cổ, đem hắn giơ lên thật cao. Hắn cảm giác mình bị tên tiểu bối này hung hăn vẻ mặt.

Đường Huyền đang muốn tiến lên ngăn trở, lại bị Đường Trạch đưa tay ngăn lại, Đường Trạch nhìn về Lôi Vân Hạc, vẫn cứ cười nói: "Tiền.... Tiền bối là muốn hủy nặc sao?"

"Lôi môn hứa một lời, nói ra khỏi miệng cũng sẽ không thu hồi." Lôi Vân Hạc đem Đường Trạch để xuống, trong giọng nói nghe không ra vui giận : "Tựa như cùng năm đó cùng Đường Môn kết minh chi lời, Lôi môn cũng một mực tuân theo. Cho nên các ngươi cũng nghe kỹ cho ta, hôm nay các ngươi có thể đi, ta cũng có thể chiêu cáo cả cái giang hồ, Đường lão thái gia vì hộ quần hùng, chiến Ám Hà sát thủ mà chết, nhưng là..."

"Sổ nợ này, Lôi môn nhất định sẽ cùng Đường Môn coi là."

"Đời đời kiếp kiếp, chết cũng không nghỉ!"

Lúc này bên ngoài sân Đế Thiên An cùng Nhan Chiến Thiên giao phong một hồi, đánh vở vô số kiến trúc, trên người Nhan Chiến Thiên máu tươi tản ra bị Thiên Tịch hấp vào bên trong, càng chiến lại càng rơi vào hạ phong. Cuối cùng không có đánh nhau mà hắn lựa chọn rời đi.

Một phần thực lực của Đế Thiên An lần trước hắn đả thấy qua, lần này y lại sát ý muốn giết hắn. Hắn đả thấy Ám Hà đệ nhị cao thủ Diêm Vương Thủ bị ma công của y tước đoạt sinh mệnh như thế nào. Không chỉ vậy mà những binh sỉ vây dưới núi Thanh Thành bị y giết đều chung một cảnh tượng.

Nếu ở lại chiến đấu chỉ có chết mà thôi, khi mà còn có Lý Hàn Y, Tạ Uyên ở đây. Tuy hắn không sợ chiến nhưng thế địch quá mạnh, một mình hắn muốn giải quyết Đế Thiên An đả không được, muốn vọng tưởng như tên nam tử phía trước độc đấu ba vị cao thủ có vỏ lực không thấp hơn mình ư?

“Đừng nhìn ta” Tạ Uyên lên tiếng khi nhìn thấy Đế Thiên An phóng mắt qua mình, hắn cũng không muốn cùng tên quái vật này đánh nhau, căn bản là đánh không lại ngu gì mà chịu ngược lấy.

Đế Thiên An cũng không nói gì thu lại hai kiện vũ khí về sau, thân ảnh tung người nhảy một cái đi theo ra ngoài. Mà Lý Hàn Y cũng đuổi theo sau, phía sau nàng không ai khác là Lôi Oanh, Tạ Uyên nhìn một hồi cũng theo sau.

Nhưng ngoài cửa cảnh tượng nhưng làm bọn họ thấy kinh ngạc, tất cả mọi người nằm trên đất thoi thóp, chỉ có hai cái xa lạ người còn có thể đứng ở nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK