Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn ngày sau, Hẻm Xéo một nơi.

“Harry! Harry! Lại đây”

Harry ngước nhìn lên và thấy Hermione đang đứng ngất ngưởng trên bậc thang trắng muốt dẫn lên ngân hàng Gringotts. Cô bé chạy xuống để gặp hai bác cháu Harry, mái tóc nâu dày của cô bé bay xõa sau lưng.

“Mắt kiếng của bạn bị sao vậy? Chào bác Hagrid! Ôi, gặp lại hai người thật là tuyệt vời… Harry, bạn có định vô ngân hàng Gringotts không?”

Harry nói: “Vô chứ, nhưng phải tìm gia đình Weasley trước đã.”

Lão Hagrid nhe răng cười: “Con khỏi phải tìm kiếm mất công.”

Harry và Hermione nhìn quanh: bươn bả giữa đường phố đông đúc như chạy đua nước rút là ông Weasley và mấy anh em nhà này: Ron, George, Fred, và Percy.

Ông Weasley vừa vuốt cái đầu hói bóng lưỡng vừa thở hổn hển: “Harry! Bác cứ cầu mong sao cho cháu không đi lạc xa quá một vỉ lò… Bác gái đang lo điên lên… Bả sắp tới bây giờ.”

Ron hỏi: “Bồ chui ra ở khúc nào vậy?”

Lão Hagrid nghiến răng: “Hẻm Knockturn”

Vốn ngày hôm nay cả gia đình nhà Weasley đi đến Hẻm Xéo, nhưng nho nhỏ sự cố xảy ra, đó là bột Floo thứ giúp cho các phù thủy dể dàng đi đến nơi mình cần đến, không giới hạn khoảng cách, chỉ cần nói ra được cái tên mình cần đến.

Nhưng Harry lại là tay mơ, lần đầu sử dụng dẫn đến cà lăm nói không ra lời, tuy danh tự Hẻm Xéo đọc đúng, nhưng lại được chuyển đến một con hẻm. Hẻm Knockturn chuyên buôn bán những thứ không được sạch sẻ, hơn nữa còn tụ những thành phần bất hảo, cũng may Hagrid tìm được và kéo Harry ra khỏi chổ hổ lốn đó.

Fred và George cùng kêu lên: “Hết sẩy”

Ron thì không giấu được sự ghen tỵ: “Tụi này chưa bao giờ được phép vô tới đó”

Lão Hagrid gầm ghè: “Ta thấy khôn hồn thì chớ có mà bén mảng tới đó.”

Lúc này bà Weasley đang chợt hớt hơ hớt hải về phía họ, một tay bà vung vẩy loạn xạ cái giỏ xách, còn cô bé Ginny thì bám chặt tay kia của bà “ Ôi, Harry… Ôi, cưng ơi… Chắc nãy giờ con lạc ở đâu hả?”

Bà vừa thở hổn hển vừa rút trong giỏ xách ra một cái bàn chải quần áo lớn và bắt đầu lau sạch đám bồ hóng trên quần áo Harry mà lão Hagrid đã không cách nào khử được.

Ông Weasley cầm cái kiếng bể của Harry lên coi, khỏ cho nó một đầu đũa phép, rồi đưa lại cho Harry: cái kiếng đã lành lặn như đồ mới toanh.

Bà Weasley cứ nắm tay lão Hagrid mà siết: “Hẻm Knockturn! Ôi, bác Hagrid, nếu mà bác không tìm ra nó thì…”

Lão Hagrid nói: “ Thôi, chúng ta đi thôi, ta còn phải đến chổ của Noah”

Rồi lão sải bước đi, sau khi chào: “ Hẹn gặp lại ở Hogwarts nhé!”

“ Chờ đả, Noah, bác Hagrrid, Noah cũng đến đây sao?” Hermione lập tức cất lời, có điều lảo đả rời đi một đoạn dường như không nghe được, tướng lão cao to lừng lững nổi lên trên con đường đông ken người mua sắm.

Harry nói với Ron và Hermione khi cả ba cùng bước lên những bậc thềm của ngân hàng Gringotts : “ Hai bồ có thể đoán nổi là tôi đã thấy ai ở tiệm Borgin & Burkes không?… Chính là Malfoy và ba nó.”

Giọng ông Weasley vang lên đột ngột sau lưng: “ Ông Lucius Malfoy mua cái gì vậy?”

“Dạ không, ômg ấy bán ạ.”

“Vậy là ông ấy lo rồi”Ông Weasley nở nụ cười hài lòng, nói tiếp: “Chà, mình khoái coi Lucius Malfoy gặp lôi thôi”

“Anh hãy cẩn thận đấy, anh Arthur. Cái gia đình đó ưa sinh sự lắm. Anh đừng có mà làm chuyện vung tay quá trán”Bà Weasley đột ngột ngắt lời chồng. Lúc đó họ đang bước vô ngân hàng, một con yêu tinh cung kính cúi mình mở cửa.

Ông Weasley nổi tự ái lên đùng đùng: “ Bộ em tưởng anh không phải là đối thủ ngang cơ với Lucius Malfoy hả?”

Chợt lúc đó, đề tài này bị sao nhãng ngay khi ông Weasley ngó thấy ba má của Hermione. Hai người ấy đang bồn chồn đứng bên cái quầy dài chạy suốt sảnh đường mênh mông bằng cẩm thạch, chờ Hermione giới thiệu họ với gia đình bạn bè nó.

Ông Weasley hớn hở nói: “Ông bà là dân Muggle?! Chúng ta phải uống mừng cuộc hạnh ngộ này mới được! Ông bà đến chỗ này có chuyện gì? A, ông bà đổi tiền Muggle Molly, coi nè”

Ông thích thú chỉ cho vợ coi tờ giấy bạc mười bảng Anh trong tay mẹ của Hermione, bà Granger.Gia đình Weasley và Harry được một yêu tinh khác hướng dẫn xuống hầm bạc. Harry nói với Hermione: “Lát nữa gặp lại bạn ở đây nha.”

Muốn xuống hầm bạc phải đi trên những toa xe cút kít do yêu tinh lái chạy tên những đường ray xuyên qua những địa đạo bên dưới ngân hàng Gringotts. Harry rất khoái cuộc hành trình chóng mặt để đến hầm bạc của gia đình Weasley; nhưng khi hầm bạc được mở ra, nó có cảm giác còn kinh khủng hơn khi nó bị lạc ở hẻm Knockturn.

Bên trong hầm bạc, chỉ có một dúm nhỏ mấy đồng bạc Sickle và duy nhất một đồng vàng Galleon. Bà Weasley mò tìm hết các góc trước khi vét tất cả bào giỏ xách.

Khi tới hầm bạc của mình, Harry cảm thấy còn khổ tâm hơn nữa. Nó phải cố tình đứng áng cửa hầm, để vừa che giấu cái đống của bên trong hầm, vừa vội vã hốt một nắm bạc cắc cho vô một cái túi da.

Lúc trở ra bậc thềm cẩm thạch của ngân hàng, mọi người phân tán mỗi người mỗi ngả.

Percy thì lẩm bẩm nghe không rõ về chuyện cần một cây viết lông ngỗng mới. Fred và George thì túm được đứa bạn học chung trường là Lee Jordan. Bà Weasley thì đưa Ginny vô tiệm quần áo cũ, còn ông Weasley thì cứ khăng khăng mời cho được ông bà Granger đi vô quán “Cái Vạc Lủng” làm một ly.

Trước khi dắt Ginny đi, bà Weasley dặn dò: “Một tiếng đồng hồ nữa tất cả chúng ta sẽ gặp lại ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn để mua sách học cho các con. Và chớ có mà đặt chân tới Hẻm Knockturn đó”

Bà gọi vói theo sau lưng hai đứa sinh đôi Fred và George.Harry, Ron và Hermione đi dạo dọc theo con đường rải sỏi quanh co. Nắm tiền vàng, tiền bạc, tiền đồng hỉ hả kêu loảng xoảng trong túi quần Harry đòi phải được tiêu đi.

Vì vậy, Harry mua ba cây kem dâu có bơ đậu phọng bự chảng. Tụi nó vừa đi lang thang trên phố vừa vui vẻ mút cây kem, vừa ngắm nghía những cửa tiệm đầy hấp dẫn.

Ron thèm thuồng ngó chằm chằm bộ áo chùng Chudley Cannon trưng bày trong cửa tiệm chuyên cung cấp đồ thể thao Quidditch chất lượng, cho đến khi Hermione đến kéo nó đi mới thôi. Cả bọn đi mua mực và giấy da ở tiệm kế bên. Khi đến tiệm Đồ chơi Phù Thủy Gambol & Japes, tụi nó gặp đám Fred, George, và Lee Jordan đang nhét đầy túi những cái pháo bông Không Phỏng Tay – Chỉ nổ khi Ngòi ướt.

Và trong một tiệm bán đồ đồng nát đầy nhóc những cây đũa phép gẫy, những cái cân đồng lệch cán, và những cái áo trùm cũ dính đầy vết độc dược, tụi nó gặp Percy đang vùi đầu vào một quyển sách nhỏ cực kỳ chán ngắt là cuốn Những Huynh trưởng đạt tới quyền lực.

Ron ngó vô bìa sau cuốn sách, đọc to: “Một nghiên cứu về các Huynh Trưởng Hogwarts và nghề nghiệp sau này của họ. Nghe cũng hấp dẫn đó chứ”

Percy nạt: “Cút ngay”

Ba đứa bỏ đi, Ron nói nhỏ với Harry và Hermione: “Phải rồi, ảnh đầy tham vọng mà, anh Percy ấy! Ảnh lên kế hoạch hết rồi… Anh muốn làm tới Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật”

Một giờ sau, chúng đi tới tiệm Phú Quý và Cơ Hàn. Hóa ra không phải chỉ có đám anh em nhà Weasley, Harry và Hermione là đám duy nhất kéo tới đây.

Tới gần cửa tiệm, họ kinh ngạc thấy một đám đông bu đen bu đỏ bên ngoài, tìm cách chen lấn vô trong. Nguyên nhân của sự kiện này được một tấm biểu ngữ tổ chảng giăng ngang phía trên cửa sổ thông báo:

GILDEROY LOCKHART

Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông CÁI TÔI MÀU NHIỆM

Hôm nay, lúc 12:30 trưa đến 4:30 chiều

Hermione ré lên mừng rỡ: “ Ô, vậy là mình có thể gặp chính ông ấy hả?”

Đối với Gilderoy Lockhart nàng biết rõ, hắn chính là một danh nhân của thế giới phù thủy, nhận được huy chương Merlin Đệ Tam Đẳng, rất nhiều cuốn tự truyện được viết ra thành sách, nàng trong mấy tháng hè này cũng mua sách của y đọc lấy, xem như cũng là một truy tinh à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK