Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy cái võ sĩ kinh hãi, vội bảo vệ trước mặt tên công tử.

Tố Nữ thấy Thiên Trạch đến cứu, không biết sức mạnh ở đâu, nàng đạp gã công tử té nhào xuống, khóc òa lên rồi lao về phía Thiên Trạch.

Một tên võ sĩ giơ chân ra gạt, nàng té nhào xuống đất, y đưa chân toan dậm lên lưng chế trụ nữ nhân này.

“ Ầm!”

Cả thân hình y như đạn pháo bắn mạnh về sau, huyết nhục đầm đìa bắn ra ngoài, cả cơ thể đụng vào vách tường rồi chết.

“ Phanh!”

Chỉ một cước, một tên võ sĩ bị đạp bay văng vào gian nhà đụng vách tường gổ làm sập.

“ Phốc! Phốc!”

Liền sau đó, hai thanh đoản kiếm lướt nhanh qua cổ hai tên võ sĩ khác, còn chưa đợi bọn chúng ra chiêu đã chết.

“ Xuy xuy!”

Mấy tên khác hốt hoảng vội ứng biến, bọn gã rùng người, vội đem đao kiếm huy múa, đao khí kiếm khí xạ ra ngoài.

“ Ầm!”

“ Ầm!”

“ Ầm!”

Thiên Trạch như ảo ảnh dời hình, trong sát na xuất hiện bên cạnh từng tên, cước tung ra trực tiếp đá chết đi những kẻ này,bọn chúng như diều đứt dây văng ra ngoài, xương cốt gãy nát chết ngay tại chổ.

Gả thanh niên hoảng sợ, mặt tái mét vội vả ở trên giường theo lổ hổng sập gian nhà mà chạy đi ra ngoài, miệng hô hoán lên : “ Người đâu, người đâu”

Đám võ sĩ bên ngoài hoặc gia nhân lân cận nghe được vội chạy đến.

Ở trong nhà Thiên Trạch đã đem hai cái con lại giết chết, hắn cách không đem điểm huyệt trên người Điền thị song nữ giải đi.

Tố Nữ lồm cồm bò dậy, Điền thị song nữ cũng kinh hoảng quá độ khóc nức nở rồi lao vào lòng Thiên Trạch.

“ Không cần sợ!” Thiên Trạch trấn an, dặn dò : “ ba nàng buông ta ra một lát, ở yên đây, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra khỏi căn phòng này”

Vừa nói hắn đem thanh phượng trâm cài trên tóc lấy xuống, thần lực dung nhập vào, trong nháy mắt lại phân tách, rồi tạo thành một cái lồng xích hồng bao phủ ba nữ.

Cả ba nữ vơi đi sợ hãi, nghe được lời của Thiên Trạch dù không nở nhưng cũng đem tay rời khỏi cơ thể hắn.

Thiên Trạch để lại hai thanh Khước Tà cho Điền thị tỷ muội, đem cả thanh Phi Hồng bị một tên võ sĩ thu giữ đã chết cấp cho Tố Nữ, làm xong thoáng cái đã ra ngoài.

“ Giết hắn cho ta” gã thanh niên kia thấy người kia đi ra, lớn tiếng ra lệnh.

Thiên Trạch lạnh lùng nhìn hắn, không chút để ý năm gả võ sĩ khác tung người nhảy đến binh khí trên tay chém ra.

“ Ầm!”

Chỉ một cái phất tay, thần lực bộc phát đem năm tên võ sĩ còn chưa đến Tiên Thiên chấn văng đi, chết ngay tại chổ.

“ Ngừng tay!”

Một tiếng quát lớn ở ngoài cửa vang lên, Ðào Phương và mười mấy tên võ sĩ xông vào lao vào bên trong.

Ðào Phương thấy gã thanh niên này liền hiểu ra mọi chuyện, gã là cháu nội của chủ nhân, vốn ngang ngược bá đạo, đối với mỹ sắc ham mê, mười phần nhân lúc vị trước kia rời đi mà vào giở trò đồi bại.

Hắn hiện giờ có xung động muốn quất một bạt tai với tên ngu xuẩn này, đến ngay cả Thiếu Nguyên Quân cũng không dám đắc tội y, vậy mà gả cháu nội của chủ nhân này lại tự tìm đường chết.

“ Xin tiên sinh bớt giận! có lẽ là tôn thiếu gia hiểu lầm” Đào Phương ôm quyền thi lễ

Ô Đình Uy mắt lộ ra hung quang mắng : “ cái gì mà hiểu lầm, ngươi là thứ gì, bổn thiếu gia đụng tới người đàn bà của ngươi có gì ghê gớm đâu.”

“Là vinh hạnh của y mới đúng.”

“To gan lắm! Dám vô lễ với Ðình Uy thiếu gia, quỳ xuống cho ta.”

“Mau thỉnh tội với tôn thiếu gia!”

Mấy cái chó săn cho Ô Đình Uy cũng phụ họa.

Nhưng chỉ một cái sát na sau, ai nấy thân hình lạnh run lên, bởi một cổ khổng lồ sát khí đè ép hiện ra.

“ Lũ không biết chết sống” Thiên Trạch khinh miệt nói, vừa nói xong thân hình chớp nhoáng đến mạt sát.

Trong đám người Ô Đình Uy cũng không thiếu kẻ có thân thủ, bọn chúng nhanh chóng sở ra lực lượng huy trả.

Chỉ là chúng cách biệc lực lượng quá lớn với Thiên Trạch, không ai sống sót.

Luyện Khí Chi Kiếm đi qua, trực tiếp giết một nữa kẻ trong, máu tươi bắn ra ngoài.

Ô Đình Uy sợ run người, con mắt mở lớn đồng tử co rút thành cây kim, hắn không nghĩ đến, vạn lần không nghĩ đến kẻ kia lại dám ra tay trong Ô gia khi biết thân phận hắn, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến một chuyện.

Chạy!

Suy nghĩ này vừa lên, Ô Đình Uy không chút do dự xoay người chạy đi.

“Ahhh!” thê thảm tiếng hét vang lên từ miệng hắn, Ô Đình Uy một tay đã bị đoạn mất, một thanh Luyện Khí Chi Kiếm đã truy đuổi hắn cắt qua một cái đùi, vết thương động đến xương, máu đỏ không ngừng chạy ra.

“ Ahh!” Ô Đình Uy rú lên đau đớn, máu : “ ngươi.... ngươi không được giết ta.... ông ta.... ông ta.... sẽ giết ngươi....”

“ Đến ngay cả Triệu Mục cũng không dám làm càn với ta, Thiếu Nguyên Quân cũng phải sợ ta, ngươi nghĩ ta sợ ông ngươi ư?” Thiên Trạch lạnh giọng nói, khống chế Luyện Khí Chi Kiếm chặt đứt gân tay gân chân của y.

Ô Đình Uy rú như heo chọc tiết, hoảng sợ vô cùng, lúc này hắn đả hối hận vô cùng, cầu xin nói : “ xin tha mạng.... xin ngươi tha mạng.... chỉ cần ngươi tha cho ta, ta cho ngươi mỹ nữ....tài sản”

Thiên Trạch hờ hững đem một kiếm đâm xuyên giết, rồi nói : “ nói cho Ô Thị Lô, nhìn ở bữa cơm hắn mời ta, ta tha cho hắn cùng Ô gia một mạng”

Nói xong đã xuất hiện trong phòng, thu lại pháp bảo, sở ra một thanh cự kiếm : “ người đã bị ta giết, đi thôi”

Ba cái nữ tử mắt xưng hồng, thân hình nhẹ run lên đi lên cự kiếm.

Thiên Trạch khống chế cự kiếm bay vọt ra khỏi Ô gia.

Mà lúc này, Ô Thị Lô còn chưa hay tin cháu trai mình đã chết, y đang cùng con trai mình Ô Ứng Nguyên trò chuyện, khéo thay lại liên quan đến Thiên Trạch.

“ Chả trách Thiếu Nguyên Quân lại phải sợ y như vậy” Ô Ứng Nguyên năm nay đã tứ tuần, Ô Đình Uy có bảy phần giống hắn dung mạo, hướng cha mình nói : “ nhưng Thanh Y Lâu lâu chủ vốn là bí ẩn, Thiếu Nguyên Quân cũng có thể bị lừa”

Ô Thị Lô gật đầu, nói : “ nhưng từ thần thái cùng khí chất, y khả năng là lâu chủ kia, cũng chỉ có như thế mới dám cả gan ở trong thành giết người, có lẽ Triệu Mục cũng vì thế mà không dám động tay với y”

Ô Ứng Nguyên gật đầu suy ngẫm lại đồng ý : “ nếu y là lâu chủ, lần này y đến Triệu quốc, rốt cuộc là chuyện gì đáng để y phải đích thân đến chứ”

Ô gia là một thế lực lớn, hiển nhiên cài không ít người của mình vào các thế lực trong thành, lại thêm thông tin Hồng Nương Tử cung cấp, trong một đêm dựa theo miêu tả về tấm lệnh bài, Ô gia trên dưới rà soát cũng đoán ra được thân phận của Thiên Trạch.

Lâu chủ của Thanh Y Lâu, tổ chức sát thủ hùng mạnh trên trung nguyên. Chính cái thân phận này giải thích y vì sao không kiêng nể gì các thế lực trong thành, bởi y có đủ tiền vốn để không sợ bất cứ thế lực nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK