Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính ngay lúc này, bầu trời dường như hôn ám, rõ ràng còn ban ngày lại cấp tốc như muốn tối đi, cùng với đó một luồng sát khí phô thiên cái địa hiện ra.

“Tên đã ban, các ngươi có thể chết được rồi” Thiên Trạch thu lại Hậu Nghệ Cung, từ không gian của mình lấy ra Họa Kích Huyết Long Mâu, thanh âm như sấm nói.

“ Là thanh binh khí đó”

“ Đệ nhất sát binh”

“ Họa Kích Huyết Long Mâu”

“ Trời đất này không nào qua thanh binh khí hung lệ đó”

“ Thanh binh khí đó đã giết bao nhiêu ngươi rồi”

Nhiều kẻ trên tường thành thấy được thanh huyết hồng hai đầu binh khí mà thốt lên.

“ Việt Đế huynh! xin huynh khoan dung độ lượng tha cho bọn họ một đường” tại trong tường thành, Đoàn Dự chứng kiến một tràng sát phạt cùng hung binh mà thương xót.

Lời hắn nói khiến cho đám nữ nhân Thiên Trạch nhìn hắn như một kẻ ngốc.

“ Đoàn công tử quả thật là có tấm lòng lương thiện” Diễm Linh Cơ mỉa mai nói.

Phó Quân Sước thì nhìn hắn một cái rồi nói : “ ngu xuẩn”

Phó Quân Du : “ Vô tri”

Thượng Quan Tuyết Nhi : “thứ ngây thơ”

Diệp Linh nói : “ Đúng là có bệnh, Thiên Trạch làm sao nhận thức hắn nhỉ?”

A Tử : “ hắn không phải ca ca ta, ta mới không có ngu xuẩn như hắn”

Âu Dương Tình châm chọc : “Ai nha! Đoàn công tử chỉ là đơn thuần một chút”

Lý Tâm Nguyệt, Lạc Văn Tuyên thì không nói nhưng ánh mắt lại xem nhẹ.

Đoàn Dự nghe mà đỏ mặt, lại ấp úng muốn giải thích : “ ta.... ta chỉ là....”

Đoàn Chính Thuần thở dài, kéo con trai mình lại mà khai đạo : “ con à, hôm nay nếu Việt Đế không có thực lực thủ thành, con có biết gần năm trăm vạn đại quân vào thành là chuyện gì xảy ra không? một khi chúng đi vào đây, chính là đại khai sát giới, giết máu chảy thành sông, không một ai trong này có thể sống.”

Đoàn Dự ngượng ngùng cuối đầu xấu hổ vô cùng.

May mắn rất nhanh cơ hội đã đến khiến hắn chuyện xấu hổ này bị dời đi.

“ Ầm!!”

Lúc này, đại địa lại rung chấn, Họa Kích Huyết Long Mâu được ném xuống bên dưới, xuyên giết một tên xui xẻo Sở quân và đập mặt đất thành một cái hố nhỏ, cùng với đó sát khí hung lệ như sóng lan tỏa ra.

Xung quanh trăm bước người bị luồng sát khí đỏ au này trúng phải lập tức chết ngay.

Thiên Trạch lại từ không gian của mình lấy ra Bát Quái Kỳ Trận cùng Cửu Long Trận Kỳ ném về phương hướng của Hàn quân và Ngô quân, theo hắn bố trí mà giăng rộng ra, hắn muốn vây đội quân của y lại, muốn bọn chúng vĩnh viễn nằm lại nơi này.

“ Vù vù vù!”

Ngay khi tám thanh cờ cắm xuống đất, tám cột sáng thông thiên dựng lên kết thành một cái Bát Quái trận lớn.

“ Bát Quái Trận!” Sắc mặt Bạch Diệc Phi ngưng trọng khi nhìn lấy, lập tức quyết đoán hạ lệnh : “ đi phá những cây cờ kia”

Thiên Trạch thủ đoạn quỷ bí, hiện giờ không phá được thủ hộ trận của Thăng Long mà bản thân còn bị nhốt trong một cái Bát Quái trận khổng lồ, bằng Bạch Diệc Phi kinh nghiệm, hắn không thể thụ động chịu nhân bày bố.

Bằng mọi giá phải hủy cái trận này, mà mấu chốt trận nhãn chính là tám thanh cờ kia.

“ Vâng” một gã thân vệ lập tức nhận lệnh truyền tin.

Cửu Long Kỳ Trận rơi xuống Ngô Quân hình thành một lớp kết giới vô hình, chín thanh đại kỳ chạm khắc long ảnh sống động như thật.

“ Tìm ra trận kỳ phá đi!” Tích Lặc, Vương Tôn Lạc, thái tử Cơ Huệ cùng một lúc nhìn thấy chín thanh đại kỳ rơi xuống bao vây, một lớp vô hình trận pháp hiện ra liền biến sắc, cả ba trong ngắn ngủi ra lệnh cho binh sĩ.

Thiên Trạch ném xong Bát Quái Trận Kỳ và Cửu Long Kỳ Trận không đoái hoài gì cả, từ trên trời Thiên Trạch đáp xuống giữa Sở quân trung quân, thần lực bạo phát ra ngoài khiến chung quanh, trực tiếp hất tung một đám người.

Một thương một quạt bốn đao năm kiếm bay ra tàn sát xung quanh Sở quân.

“ Lập tức giết hắn” Ngô Liêm hồi thần, nhìn thấy Thiên Trạch lại can dạ nhập đại quân của mình liền chỉ đao ra lệnh.

Có mệnh lệnh của hắn, thân vệ truyền tin, đám quân Sở lập tức đổ về Thiên Trạch.

Nhưng trong vòng trăm bước không có kẻ sống, kẻ đến liền bị thần binh giết.

Tiếng thảm thiết kêu la, tiếng hoảng sợ bỏ chạy tứ tán không ngừng vang lên khi né tránh những thanh pháp bảo mà Thiên Trạch sở ra.

Sở quân không ngừng ngả xuống, máu đỏ không ngừng bắn ra.

Song Sở quân nhiều lắm, chết lớp này lại đến lớp khác.

“ Phanh!”

“ Phanh!”

“ Phanh!”

Chói tay không dứt, chiến trường không ai cản được Thiên Trạch, trên tay Họa Kích Huyết Long Mâu, theo mỗi cái vung vẩy không ngừng sát lục, binh khí Sở quân không cách nào tổn thương được thần giáp trên người.

Thiên Trạch như bất bại chiến thần khí thế không gì cản được, không binh sĩ nào đứng trước có thể đẩy lùi hắn thế công.

“ Quả là dũng mảnh hơn người, lại có trong tay đại hung khí bất quá sức người cũng đến lúc tận” Ngô Liêm nhìn đại sát tứ phương Thiên Trạch cũng tán thưởng, bất quá hắn lại không tin y có thể một mực đi xuống, lạnh rên : “ kết trận, vây”

Thân binh lại giục ngựa truyền tin, rất nhanh đám binh sĩ vây bắt Thiên Trạch nhận lệnh thay đổi đội hình.

Không còn ồ ạt xông lên như trước, mà binh lính xung quanh kết thành một cái vòng tròn trận, hộ thuẫn đứng trước thương kích đâm ra, tựa như một cái lưỡi cưa đang chậm rãi xoay, từng bước thu hẹp khoảng cách.

“ Bắn” một tên Thiên Phu Trưởng cao giọng hô lớn.

Chỉ thấy cung tên hay thương kích trên tay quân sĩ ném mạnh về phía trung tâm.

Nhưng Thiên Trạch để yên cho người đánh sao? không hề!

Hắn như ảo ảnh dời hình tránh đông né tây, thuận thế tiếp tục đồ sát những đám nhân sĩ võ công tầm Hậu Thiên trở xuống, như hổ vào bầy dê sát lục.

Thiên Trạch cười nhạt, không một chút để ý, một tay đưa ra thu Lôi Phong Phiến.

Quạt mở, lôi phong ẩn hiện.

“ Ầm! Ầm!”

Lôi phong cuồng bạo hình thành vòi rồng, lấy Thiên Trạch làm trung tâm mỗi lúc một lớn theo từng quạt.

Binh khí bắn đến bị vòi rồng lôi điện lốc xoáy đánh văng, bắn trả về phía quân Sở gây thương vong không ít.

“ Cái gì?” Ngô Liêm cùng đám tướng sĩ dưới trướng cả kinh.

Không chỉ hắn mà đám người Lý Hàn Y trên tường thành quan sát cũng lặng người.

Vòi rồng càng lớn, lực hút càng mạnh chẳng mấy chốc đã đem binh sĩ Sở quân gần đó hút vào, binh khí, đất đá....hỗn tạp vào lốc xoáy phong lôi.

Lốc xoáy không đứng yên một chổ mà bắt dầu chuyển động, theo Thiên Trạch bên trong huy phiến về hướng nào lại đi đến hướng đó.

Nhất thời chiến trường Sở quân bị lốc xoáy phong lôi xé nát, nơi đi qua binh sĩ bị hút vào bên trong, có chết ngay tại chổ có va đập vào nhau, cũng có bất lực trong lốc xoáy rồi bị binh khí hay vật thế trong kia giết chết.

Đại quân phương trận chỉnh tề trong giây lát đã bị cắt làm bốn phần.

Vòi rồng lôi điện tàn phá hoành hoành chừng nửa tiếng liền tan đi, như sung rụng các quân sĩ cùng binh khí rơi, văng khắp đại địa.

“ Soạt!”

Lôi Phong Phiến được Thiên Trạch ném đi, quạt xoay tròn để lại quang mang, bay thẳng đến chổ của Ngô Liêm.

“ Hống!”

Ngô Liêm gầm lớn, khí tràng bộc phát, Bạch Hổ đao pháp đệ nhất đao sử ra, hổ ảnh lại hiện sát khí phun trào.

“ Bành!!”

Lôi Phong Phiến cùng đao khí va chạm và giằng co trên không rồi bạo tạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK