Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

U Linh sơn trang một tòa biệt viện.

Gian phòng lớn bên trong có không ít thân ảnh tụ tập, đều là U Linh sơn trang u linh.

Rượu thịt ê hề mà tinh trí, rượu có tới mười hai loại, hình thức buổi tiệc cũng rất cổ nhã, một cái lão già mặc áo bào xám, ngồi ở chính giữa hậu điện.

Trái phải phân chia từng người an vị trên bàn sập.

Những kẻ trong phòng đều là năm xưa nhất định đều có một lai lịch huy hoàng, không phải là gia tài cự phú, con nhà thế gia, thì cũng là vũ lâm hào kiệt bá chủ một vùng, không những thân phận rất cao, võ công nhất định không tệ, nếu không ắt hẳn là không có tư cách đến được cái U Linh sơn trang này.

Yến tiệc còn chưa bắt đầu, bởi vì mọi người còn đang chờ vài người đến đông đủ.

“ Kỳ là thật hôm nay lại không thấy Diệp Linh đến”

“ Cô ta ngày thường đều đến tụ họp cả”

Nhiều cái phát hiện ra Diệp Linh so với những ngày trước không đến khá là ngạc nhiên mà bàn tán.

Phải biết trong U Linh Sơn Trang chỉ có hai người trước nay không tham dự vào những buổi tụ hội như hôm nay, một là Câu Hồn hay chính là Diệp Tuyết.

Bỗng nhiên người bên trong đều biến sắc, ai nấy đều đưa mắt nhìn về bên ngoài cửa.

Hai cái thân ảnh một nam một nữ đi vào.

Thiếu nữ là Diệp Linh, người trong trang đều nhận ra.

Nhưng gả đàn ông đi theo Diệp Linh thì không phải người U Linh trong, lại càng không có người mới gia nhập vào trang, khiến cho đám người ai nấy chú ý, đều đem con mắt nhìn chằm chằm.

Chợt, một đạo kim sắc bắn ra từ ngoài cửa.

Đó là một thanh kiếm bắn thẳng vào chổ của Lão Đao Bả Tử.

Đám người an lặng nhìn, chờ xem kỳ biến, không ai tin Lão Đao Bả Tử sẽ bị một kiếm này giết cả.

Mà thực tế Lão Đao Bả Tử vận khí cách không đem kiếm cản lại.

Luyện Khí kiếm bị cản cắm đến trước sàn phòng.

Lão Đao Bả Tử nhìn chăm chú, không vì một kiếm vô lễ vừa rồi mà nổi giận, mở miệng nói : “ ngươi không nên đến nơi này”

Thiên Trạch đi vào trong : “ nhưng ta đã đến nơi này”

Lão Đao Bả Tử nói : “ ngươi quả thật để ta bất ngờ, chỉ là nơi này vốn không dành cho ngươi, càng không phải là nơi ngươi có thể như trước kia!”

Thiên Trạch đáp : “ từ đâu ngươi lại tự tin như vậy? cho rằng chỉ bằng Thiên Nhân sơ cảnh cùng đám gà đất chó sành nơi này à”

Lời của hắn vừa nói ra khiến cho người trong sảnh phòng nháo nhào lên.

“ Tiểu tử không biết chết sống từ đâu chuôi ra”

“ Thật là ngông cuồng mà”

“ Bất quá kẻ này là ai?”

“ Diệp Linh lại dẫn hắn đến nơi này”

“ Lẽ nào là cô ta tình nhân”

“ Mặt nạ vàng, trường bào, hoàng kim mặt nạ… lẽ nào…”

“ Là hắn ư?”

“ Nếu thật là hắn, quả đúng là hung hăn cuồng quấy mà”

“ Lại dám đến nơi này nháo sự”

Lão Đao Bả Tử một đôi mắt lạnh lẽo nhìn, nói : “ Đạo Thánh quả nhiên khiến lão phu bội phục, chỉ là tiền chổ của bản tọa cũng không phải dể dàng lấy đi”

Đạo Thánh hai chữ vừa ra khiến cho người trong U Linh sơn trang một số chưa rõ càng nhấc lên xầm xì bàn tán.

“ Ngươi quá đề cao mình rồi, trong mắt ta một kiếm là đủ” Thiên Trạch không chút để ý nói, cách không thu lại kiếm của mình.

“ Đã ngươi tự tin như vậy, để ta xem thử ngươi kiếm thế nào?”

Người nói là một kẻ mặt mày trắng bệch, bàn tay trắng bệch, thanh kiếm trắng bệch, toàn thân trắng như tuyết

Tại như vậy trong nháy mắt, Thiên Trạch thậm chí cho là hắn nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết bóng dáng.

Thiếu niên này cũng đích xác rất giống vị kia Tuyệt Kiếm Tiên, lãnh khốc biểu tình kiêu ngạo, trắng như tuyết quần áo, ngay cả thế đứng cũng cùng Tây Môn Xuy Tuyết hoàn toàn tương tự.

Tuy y trẻ hơn Tây Môn Xuy Tuyết rất nhiều, nét mặt non nớt mềm mại hơn Tây Môn Xuy Tuyết rất nhiều, nhưng cả người y xem ra là một cái bóng của Tây Môn Xuy Tuyết.

Nhưng hắn cũng không phải Tây Môn Xuy Tuyết, hắn là Vũ Đương Tiểu Bạch Long Diệp Cô Hồng, nghe nói cùng Diệp Cô Thành cũng dính điểm quan hệ, tại trong thế hệ thanh niên đã rất nổi danh.

“ Nhìn ngươi ta lại thấy rất giống với Tây Môn Xuy Tuyết, học cái lãnh ngạo khốc khốc của hắn à! Chỉ là cách đây vài ngày hắn gặp ta ở Châu Quang Bảo Khí Các, ta đoạn hắn một tay tha hắn một mệnh chờ ngày hắn thành Thiên Kiếm quyết đấu, ngươi còn chưa đủ tư cách cùng ta so kiếm” Thiên Trạch nhìn kẻ này thản nhiên nói.

Một lời vừa ra kinh động đám người.

Tây Môn Xuy Tuyết là Tuyệt Kiếm Tiên, tại đất Ngụy mà nói vô số kẻ trẻ tuổi sùng bái y, cùng với đất Sở Tạ Kiếm Tiên tranh phong, tại U Linh sơn trang trong có mười mấy kẻ từng bị Tuyệt Kiếm Tiên truy sát, phải dùng kế kim thiền thoát xác mà đến nơi này trú ẩn.

Ấy vậy mà Đạo Thánh lại mở miệng chém đoạn một tay của Tuyệt Kiếm Tiên, khiến những kẻ trong phòng khó mà bình tĩnh được.

“ Diệp ca, huynh không phải là đối thủ của chàng ấy đâu! Đến ngay cả chưởng môn Nga Mi, Thiên Cầm còn bị chàng ấy đánh bại” Diệp Linh nói vào, tại chốn này nàng đối với Diệp Cô Hồng rất có tình cảm, bởi không có y nàng có lẽ từ sớm đã chết ở nơi này, cho nên nàng không muốn y cùng Đạo Thánh quyết đấu.

Bởi không lâu trước nàng đã thấy qua Đạo Thánh võ lực.

“ Vậy thì càng tốt, ta xem thử hắn kiếm thế nào?” Diệp Cô Hồng nghe được chiến ý càng lại cao hơn.

Một kiếm sở ra như kinh hồng, kiếm khí lăng lệ.

“ Ầm!!”

Thiên Trạch không né không tránh, để mặc hắn một kiếm đâm đến, y phục trên người tản ra thần lực phản chấn lại y, trực tiếp đem Diệp Cô Hồng chấn văng ngược lại sau.

Diệp Cô Hồng lạnh lùng nói : “ nơi này quá chật hẹp, chúng ta ra ngoài chiến đấu”

“ Không hứng thú” Thiên Trạch cự tuyệt : “ ngươi còn chưa xứng là đối thủ của ta, luyện thêm 30 năm nữa biết đâu còn có tư cách đó”

Diệp Cô Hồng mặt lúc xanh lúc trắng, những lời kia tràn đầy khinh thị song hắn biết lời y là thật.

“ Ba mươi năm quá lâu dài, ta không chờ được” Diệp Cô Hồng sau một hồi nói.

Thiên Trạch nói : “ ta không phải là kẻ như ngươi có thể khiêu chiến, mà thực tế ta đến đây cũng không phải cùng ngươi nháo xiếc, tránh ra”

Lão Đao Bả Tử đã đứng dậy, nói : “ ngươi đến nơi này là vì lão phu”

Diệp Cô Hồng muốn cùng kẻ kia một trận chiến, song hắn cũng rõ hiện giờ không là chổ cho hắn nói chuyện, lùi ra cho chủ nhân U Linh Sơn Trang lên tiếng.

“ Không sai!” Thiên Trạch nói : “ ta đối với ngươi tài sản hứng thú lại đối với thế lực của ngươi cũng hứng thú”

Lão Đao Bả Tử lạnh giọng : “ ngươi đúng là tự đại vôc ùng, hiện giờ chỉ cần ta một lệnh, ngươi nghĩ có thể rời đi nơi này ư?”

Thiên Trạch đáp : “ Có thể”

“ Thật là ngông cuồng” không ít kẻ trong đại sảnh thốt lên.

Thiên Trạch không để ý chút nào : “ngươi có thể thử, ta vui lòng đáp ứng, chỉ là cái giá phải trả không hề nhỏ”

Vừa nói xong Luyện Khí Chi Kiếm nháy mắt ngưng tụ, trong sát na hiện ra trên đầu đám người, bao phủ khắp đại sảnh.

Trên tay Thiên Trạch ngưng tụ Tru Tiên, linh hồn lực dung nhập vào khiến cho nhiệt độ nháy mắt tăng vọt lên.

Khí tràng cường đại tản ra để cho chúng nhân trong sảnh ăn cả kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK