Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Hải Khoát Thiên Không trở về, không thao luyện A Mãn thì bồi thê tử cùng trợ giúp tộc nhân của mình giải quyết một số chuyện, hoặc là liên kết với những chiến sĩ mới nổi kia lại.

Cho đến một ngày, Hải Khoác Thiên Không nhận được một cái hung tin.

Thê tử hắn lại bị lây nhiễm bệnh Thạch Hóa.

Đây chính là căn bệnh không có thuốc giải, cuối cùng kết quả chính là hóa đá.

“ Trước mắt chỉ là bệnh thời kỳ đầu, còn một chút năng lực hoạt động. Thân thể của cô ấy sẽ bị cứng lại trong những năm tới, cuối cùng....”

Vu Sư của bộ tộc không nói hết song Hải Khoát Thiên Không đã rõ chuyện gì sẽ đến với thê tử mình, dù vạn lần không muốn nhưng chỉ có thể đón nhận sự thật tàn khốc này, nói : “ ừ! Ta hiểu rồi”

A Nhu mở ra đôi mắt, nhìn về ái nhân tràn đầy bi thương ánh mắt, đem tay hướng về gương mặt hắn chạm lấy : “ Thiên Không! cuối cùng thiếp cũng giống như những Minh tộc khác biến thành đá, nhưng có huynh ở bên cạnh thiếp không sợ”

Mắc phải bệnh Thạch Hóa này, A Nhu đã biết mình phải thừa nhận thống khố như thế nào, nhưng dù là đau đớn vô cùng đi nữa, chỉ cần có Hải Khoát Thiên Không bồi cạnh mình, nàng cũng dũng cảm đối mặt.

“A Nhu! Ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng đến giây phút cuối cùng” Hải Khoát Thiên Không cam đoan.

“ Cảm ơn chàng” A Nhu nhẹ nhàng nói.

Ở phía sau A Mãn nhìn cảnh tượng này tràn đầy không cam, hắn không muốn A Nhu tỷ tỷ phải chết, không muốn đại ca mình thương tâm khổ sở.

“ Hoa Lê Minh!” A Mãn thầm nghĩ đến, hắn nghe đại ca nói cũng như trong tộc lời đồn về loài hoa trồng ở Thần Vực.

Lúc này, A Mãn đã quyết tâm. Vì A Nhu tỷ tỷ và những người trong Minh tộc đang dày vò mà tìm ra phương thuốc chữa trị. A Mãn quyết ý lên đường đến Thần Vực, hái và tìm phương thuốc chữa bệnh về cho tộc mình.

Bản thân chỉ là một cái phế vật, cho dù có chết đi nữa cũng không sao. Thậm chí còn để ca ca của mình không chịu giễu cợt.

Đến Thần Vực A Mãn đã có chủ ý, nhưng hắn cũng biết đến đó cần chuẩn bị rất nhiều thứ. A Mãn một tháng tiếp theo ra sức luyện tập với huynh trưởng, sau đó âm thầm chuẩn bị lương thực lẫn nhu yếu phẩm cần thiết đến Thần Vực, khi cảm thấy đã đủ bí mật để lại thư tín rồi lên đường.

Tuy còn chưa Nhập Hồn song A Mãn cũng không phải là yếu ớt vô năng, hắn cũng học lấy chú thuật của Minh tộc, thông qua Độn Không Thuật của Minh tộc mà vượt qua Địa Ngục Giới lên đến Nhân Gian Giới.

Đường đến Thần Vực hắn đã dò la từ Hải Khoát Thiên Không là vùng biển khơi rộng lớn đầy nguy hiểm.

Chặng đường vô cùng gian nan nguy hiểm, phong ba trên biển lớn, thủy tộc trên biển cũng có thể giết chết hắn, hoặc là thiếu thốn lương thực nguồn nước....

Ngày thứ 3, mặt biển không còn yên lành mà nổi giông tố sóng lớn, bè gỗ mà A Mãn bị đánh tan nát. May mắn trong cơn nguy hiểm A Mãn nương nhờ một khúc gỗ mà trôi dạt trên biển khơi.

Ngày thứ 7 vẫn là khung cảnh trời xanh biển rộng, nhưng lại khác biệc với những buổi trước. A Mãn bị một thủy tộc to lớn công kích, là Cá Văn Dao to dài gấp mười mấy lần hình thể của hắn.

Vật lộn trong sinh tử, Cá Văn Dao vương lại bị A Mãn chế ngự, lại thông qua Cá Văn Dao Vương hao thêm 3 ngày tìm đến được Thần Vực Đảo, thuận lợi đi vào bên trong Thần tộc địa bàn.

“ Tật!!!”

Cá Văn Dao vương đưa A Mãn đến Thiên Nhai vị trí, còn chưa đến đã nghe được một tiếng chim hót từ xa truyền đến.

A Mãn biết đó đại biểu cho điều gì, là viễn cổ hung thú do Thần tộc nô dịch, một mặt thì canh giữ Thiên Nhai, một mặt thì ngăn chặn những kẻ xâm phạm. Hắn không dám kinh động nó, lựa chọn leo vách núi mà lên.

Nhưng A Mãn muốn là một chuyện, dù hắn tận lực tránh né song lại bất cẩn leo núi lại rơi nhai, dù thành công bám được một tảng đá nhô ra giữ lại, song khí tức cũng đã bị Già Lâu La phát hiện.

“ Không xong!” A Mãn cảm nhận được một luồng khí tức hung hãn, hắn quay đầu vừa thấy Già Lâu La trong miệng huynh trưởng từng nói.

Bén nhọn miệng chim, thẳng chỉ trời cao hai cái sừng, lại giống ngựa thân, bốn con thô tráng sắc bén móng vuốt, phía sau còn có một cái thật dài cái đuôi, to rộng cánh bên cạnh còn trường gai nhọn.

Thân hình phía trên lông, lân giáp cùng sừng tương kết hợp, cùng đôi mắt đỏ hồng có vẻ khác uy vũ.

Tại vòng cổ trên có đeo một cái vòng cổ khảm Tinh Thạch, một viên ngọc trên đó khắc lại văn tự cổ xưa : Bề Tôi Của Chúng Thần.

“ Ầm!”

Già Lâu La lao đến đem vách đá đánh sập.

A Mãn đã kịp thoát đi, tung người nhảy lên một cái lồng giam trên vách núi.

“ Vù vù vù!”

Già Lâu La lại vỗ cánh truy đuổi, tại không trung dừng thân, miệng há ra phóng xuất ra sương mù hàn băng lạnh lẽo giá rét ngưng thành vô số tinh băng nắm tay, liên miên trút xuống A Mãn.

A Mãn liên tục né né tránh nhảy qua các tòa tù giam.

Lúc này, các tòa lao tù đã không còn một phạm nhân nào. Theo lần trước Hải Khoát Thiên Không đến Thần Vực Đảo thương lượng, thuận tay cứu giúp Hải Yêu Bối Nhi thoát hiểm, còn trợ giúp giải trừ cho Phục Hy, từ đó ông ta đem những tù nhân trong ngục cứu thoát.

Thiên Nhai phản thần đã không còn một ai, bọn họ kết bè gỗ theo biển lớn rời đi, dung nhập vào đại địa mà lánh nạn.

Thiên Nhai chỉ còn lại cái ngục giam rỗng.

“ Keng!”

Một cây đoản đao được A Mãn rút ra phản đòn, công kích vào cổ Già Lâu La, tấn công vào cổ khống chế Già Lâu La, chỏi tai một tiếng cùng hỏa hoa vang lên.

Đoản đao bị bật ngược trở về, A Mãn thu lại vào tay.

Lúc này Già Lâu La đã vổ cảnh truy đuổi dừng lại đối diện trước A Mãn, miệng há ra ngưng tụ lực lượng.

“ Bề tôi của các thần” A Mãn nhận ra văn tự kia, lại thấy được sương mù băng tinh phóng đến, lập tức nhảy lùi về sau, đem phía sau lưng đeo trường đao lấy xuống, tuy hắn còn chưa Nhập Hồn được nhưng đem lực lượng linh hồn quán chú vào bên trong binh khí vẫn có thể.

Già Lâu La vỗ cánh bay lên trời, miệng lại ngưng tụ quả cầu năng lượng lớn hơn.

“ Xoẹt!”

A Mãn không để cho Già Lâu La thả trước đại chiêu, tận dụng nó phóng lên cao ngưng tụ quả cầu băng, phóng nhanh như thiểm điện, trường đao ra vỏ nhắm ngay cổ của Già Lâu La mà đến.

Cả người xuyên qua lớp hàn khí lạnh lẽo ở gần Già Lâu La, hắn không có đánh vào nhục thân của nó. Bởi hắn biết mình không cách nào tổn thương được nó nhục thân, mà lựa chọn vòng cổ nó đeo trên cổ.

Ngay khi nhìn được vòng cổ này, hắn từ huynh trưởng cũng đã biết được là Thần tộc dùng nó để khống chế Già Lâu La, cũng là nó hiện giờ nhược điểm, chỉ cần đánh nát nô dịch vòng cổ, nó khôi phục thần chí sau tự nhiên sẽ không lại công kích hắn nữa.

“ Crac!”

Vòng cổ khống chế Già Lâu La bị một đao của A Mãn phá hủy.

Nhưng A Mãn cũng đổi lại hậu quả nghiêm trọng, đó là hàn khí lạnh lẽo của Già Lâu La ảnh hưởng. Cả cơ thể hắn đóng thành băng rồi nhanh rơi xuống mặt nước, cả cơ thể đóng thành băng tinh.

Mất đi giam cầm, Già Lâu La đôi mắt đỏ hồng cũng tản đi, lộ ra một đôi như hổ phách màu mắt, đôi mắt trong lộ ra mê man.

Nhất thời nó còn tiếp thu lại ký ức xưa cũ, cả thân hình tại không trung rơi xuống, nó không hề phản kháng.

“ Cái chết! Hóa ra lại đau đớn như vậy! Không! vẫn chưa thể” phủ trong hàn băng, cơ thể chịu băng tinh rét lạnh ảnh hưởng, A Mãn đối với tử vong đến gần trước thì cảm nhận sự đau đớn mà mình sở thụ, sau thì không cam lòng, hắn còn chưa thể chết.

Tại sinh tử chi nguy, linh hồn hắn lại thôi thúc mãnh liệt, đao trên tay dưới linh hồn dung nhập lại bùng phát ra quang mang xanh rờn, đao khí mạnh mẽ chấn tan đi băng tinh giam cầm.

“Răng rắc!”

Băng phong bị đánh vở nát, A Mãn từ dưới nước trồi lên mặt nước, sau đó lại trở về leo Thiên Nhai vách núi.

“ Ào!”

Mặt nước không lâu lại bắn lên cột sóng lớn, từ dưới nước Già Lâu La đã lấy lại thần chí của mình, đôi cánh tại bầu trời bay lượn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK