Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Và thế là trước mặt họ xuất hiện ngay một sinh vật, không biết phải gọi là người hay là ngựa: Từ eo trở lên thì đó là một con người với râu tóc đỏ au; nhưng từ eo trở xuống thì lại là một con ngựa với thân hình thon thả màu hạt dẻ và chòm lông đuôi dài màu đỏ thắm. Harry và Hermione cứ há hốc miệng mà ngó trân trân.

“Thì ra chú mày, Ronan! Khoẻ không?”Lão Hagrid thở phào,lão bước tới để bắt tay con nhân mã ấy.

“Chào bác Hagrid. Bác tính bắn tôi sao?”Giọng con nhân mã này nghe buồn sâu sắc.

Lão Hagrid vỗ vỗ vào cây cung, nói: “Dù sao cũng phải cẩn thận chứ Ronan. Đang có chuyện không ổn trong rừng mà. Nhân tiện giới thiệu: đây là Harry Potter và Hermione Granger. Học sinh của trường. Và đây là Ronan. Anh ấy là một nhân mã.”

Hermione nói yếu ớt: “Cháu thấy rồi…”

Ronan nói: “Chào. Các em là học sinh à? Chắc học được nhiều thứ ở trường lắm hả?”

“ Ừm…” Harry ậm ừ.

Hermione thì bẽn lẽn đáp: “ Một chút xíu thôi ạ.”

Ronan thở dài, ngả đầu ra sau, ngước nhìn lên bầu trời: “Một chút xíu. Ừ, thế cũng được rồi. Đêm nay sao Hỏa sáng quá.”

Lão Hagrid liếc mắt nhìn lên trời, đáp: “Ừ. Nghe đây, Ronan, ta mừng là gặp chú mày ở đây, bởi vì hình như trong rừng đang có một con bạch kỳ mã bị thương… Chú mày có thấy gì lạ không?”

Ronan không trả lời ngay. Nó cứ ngước nhìn trời không chớp mắt, rồi lại thở dài. Sau cùng nó mới nói: “Những kẻ ngây thơ luôn luôn là những nạn nhân đầu tiên. Đời vẫn thế, trãi qua bao nhiêu thời đại rồi, và bây giờ vẫn thế.”

Lão Hagrid nói: “Ừ. Nhưng mà chú mày có thấy gì khả nghi không? Có gì bất thường không?”

Ronan vẫn lập lại: “Đêm nay sao Hoả sáng quá. Sáng một cách bất thường.”

Lão Hagrid sốt ruột nhìn con nhân mã: “Ừ. Nhưng mà ta muốn nói những cái bất thường trên mặt đất kìa. Chú mày không nhận thấy chuyện gì lạ hết hả?”

Một lần nữa, Ronan không vội trả lời ngay, một hồi nói: “Khu rừng ẩn dấu nhiều bí mật.”

Có cái gì đó lục đục trong bụi cây đằng sau Ronan khiến bác Hagrid lại giơ cung lên, nhưng đó chỉ là một con nhân mã nữa. Con thứ hai này tóc đen, thân hình đen, và trông hoang dại hơn Ronan.

Lão Hagrid lên tiếng: “Chào Bane. Khoẻ không?”

“ Chào bác Hagrid. Tôi hy vọng bác cũng khoẻ chứ?”

“Tàn tàn. Này, ta cũng vừa mới hỏi Ronan, chú mày có thấy điều gì bất thường trong rừng dạo gần đây không? Có một con bạch kỳ mã bị thương… chú mày có biết gì về chuyện đó không?”

Bane bước tới đứng cạnh Ronan. Nó ngóc đầu nhìn trời. Rồi chỉ nói: “Đêm nay sao Hoả sáng quá”

Lão Hagrid đổ quạu: “Ta nghe rồi. À, nếu ai trong các chú mày có thấy cái gì lạ thì báo cho ta biết nghen. Chúng ta phải đi đây.”

Harry và Hermione theo lão Hagrid đi khỏi bãi đất trống. Tụi nó vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn Bane và Ronan cho đến khi cây cối che khuất tầm nhìn nghe Hagrid cáu kỉnh.

“Chẳng bao giờ moi được một câu trả lời thẳng thắn của bọn nhân mã. Cái bọn ngắm sao mắc dịch! Chẳng quan tâm đến cái gì gần hơn mặt trăng hết”

Hermione hỏi: “Ở đây có nhiều nhân mã không bác?”

“Ối, vài con… nhưng hầu như chúng chỉ giao du trong giới của chúng mà thôi. Nếu ta muốn nói chuyện thì chúng cũng tử tế đối đáp. Thật ra chúng là những con nhân mã sâu sắc… có đầu óc… biết nhiều lắm đó… nhưng mà chẳng chịu tiết lộ mấy.”

Harry hỏi: “Bác có nghĩ là cái tiếng động mà mình nghe lúc đầu đó, cũng là của một con nhân mã không?”

“Tiếng đó con nghe có giống tiếng vó ngựa không? Không. Con hỏi thì ta nói cho mà nghe. Ta nghĩ đó là kẻ đã tấn công mấy con bạch kỳ mã… Trước đây ta chưa từng nghe thấy âm thanh nào giống như vậy.”

Họ tiếp tục đi xuyên qua những lùm cây rậm rạp, tối đen.Harry cứ lo lắng ngoái nhìn lại sau lưng. Nó có một cảm giác rờn rợn là đang bị theo dõi. Nó cũng mừng là còn có lão Hagrid và cây cung của lão bên cạnh.

Nhưng cả bọn vừa đi qua một khúc quanh của con đường mòn thì Hermione níu cánh tay lão Hagrid kêu lên:“Bác Hagrid! Nhìn kìa! Tia sáng đỏ, mấy đứa kia bị nạn rồi”

Hagrid la lên: “Các cháu đợi ở đây nha! Đứng nguyên trên lối đi. Ta sẽ quay lại ngay”

Harry và Hermione nghe tiếng lão Hagrid vẹt những lùm cây bươn bả đi cứu những đứa kia. Chúng đứng nhìn nhau quá sợ hãi đến nỗi chẳng nghe thấy gì khác hơn tiếng lá xào xạc chung quanh.

“Bạn có nghĩ là tụi nó bị sao rồi không?”Hermione thì thào liền nghe :“Hơi đâu mà lo cho thằng Malfoy. Nhưng… nhưng nếu mà Neville bị chuyện gì thì… Trời ơi, nói nào ngay, chỉ tại chúng ta mà nó bị phạt.”

Từng phút một chậm chạp trôi qua. Tai hai đứa dỏng lên, thính hơn thường ngày. Harry dường như nghe rõ âm thanh của từng làn gió thở, từng làn cây nhỏ rung. Cái gì đang xảy ra? Những người kia đang ờ đâu?

Cuối cùng, tiếng chân bước xàn xạc ầm ĩ cho hay lão Hagrid đã trở về. Đi cùng là Malfoy, Neville và Fang. Lão Hagrid đang nổi khùng. Hình như lúc nãy Malfoy đã núp sau lưng Neville, rồi vồ lấy thằng bé giởn chơi, làm Neville hoảng kinh hồn vía, phát ngay tín hiệu kêu cứu.

Lão Hagrid la lối: “Tụi bay làm nhặn xị lên hết như thế này thì còn mong bắt được cái khỉ gì nữa? Neville, cháu ở lại với nhóm Hermione và bác. Còn Harry thì đi với Fang và thằng đần kia.”

Lão nói nhỏ vô tai Harry: “Bác không muốn, nhưng với cháu thì thằng Malfoy khó mà hù doạ được, mà đêm nay chúng ta phải làm xong việc cho rồi.”

Thế là Harry đi sâu vào rừng với Malfoy và Fang. Cả bọn đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu tít, cho đến khi lối mòn bị cây rậm che bít, hầu như không thể đi tiếp được nữa. Harry có cảm giác như máu trong người quánh lại: trên rễ của một gốc cây, có những vệt loang loáng, như thể gần đâu đây sinh vật khốn khổ ấy đang oằn oại trong đau đớn.

“Nhìn kìa”

Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng nhích lại gần hơn nhìn cho rõ.Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Bọn nó chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp như vậy mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.

Harry vừa nhích chân tới trước một bước thì có cái gì đó trườn tới làm cho thằng bé đông cứng tại chỗ. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động… Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.

Harry, Malfoy và Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.

“AAAAAAAAAAÁÁÁ” Malfoy thét lên một tiếng kinh hoàng rồi phóng chạy thật nhanh như một mũi tên. Con Fang cũng chạy nốt. Cái bóng trùm kín ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Harry, máu kỳ mã nhỏ giọt trên mặt hắn. Hắn đứng dậy và bước thật nhanh về phía Harry. Cậu bé sợ đến nỗi không nhúc nhích nổi.

Thế rồi một con đau buốt mà Harry chưa từng trãi qua bao giờ thọc sâu vào đầu nó. Đau như thể cái thẹo trên trán đang phát cháy. Hai mắt gần như bị mù, Harry giật lùi ra sau. Bỗng nghe như có tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, phi nước đại, và có cái gì đó phóng qua người Harry, lao thẳng vào cái bóng trùm kín.

“Uuuuuu” Lúc này một tiếng xé gió từ trên bầu trời truyền lại, chỉ thấy một vật thể từ trên thiên không rơi xuống bên dưới phát ra quang mang, sau đó nhanh chóng tắt lịm là một thân ảnh nam tử, đang từ mấy trăm mét độ cao rơi xuống.

Cơn đau trong đầu Harry kinh khủng đến nỗi nó không đứng được nữa, bên tai lại vang lên thanh âm đổ gãy hàng loạt, thanh âm càng ngày càng gần nó, nhưng nó bị cơn đau đầu hành hạ thân ảnh đổ gục xuống, một hay hai phút trôi qua. Khi nó ngước nhìn lên thì cái bóng trùm kín đã biến mất.

Thay vào đó là một thân ảnh thanh niên tuấn lãng quen thuộc : “ anh Noah”

Con nhân mã có đôi mắt xanh một cách kỳ lạ, xanh như ngọc xa-phia nó vội quỳ hai chân trước xuống, đầu cũng cúi thấp “ thật vinh hạnh gặp được ngài”

“ Ukm” Đế Thiên An gật đầu phấy tay ra hiệu cho nó rời đi.

Harry một bên kinh ngạc nhìn cách mà con nhân mà này hành xử trước Đế Thiên An, so với bác Hagrid mà nói thì là hai thái độ hoàn toàn khác nhau. Nó đang định hỏi thì cảnh vật xung quanh đả không còn, chính là vị trí cũ nơi con ngựa trắng xinh đẹp bị cái bóng đen kia hại chết.

Đế Thiên An thân ảnh đến gần từ người Sinh Linh Chi Diễm bay ra bao phủ lấy Bạch Kỳ Mã bên dưới, rất nhanh cái vết thương trên cổ, dòng máu bạc óng ảnh rỉ ra cũng không còn, khí tức suy yếu chuẩn bị chết đi lại một lần nữa khôi phục lại sức sống.

Bạch Kỳ Mã không chỉ có phi thường cường đại ma lực, nó toàn thân cao thấp đều là phi thường hi hữu ma pháp vật liệu.Cho nên chỉ cần là bình thường phù thuỷ cũng sẽ không tuyển chọn tổn thương nó, có thể được đến bạch kỳ mã hữu nghị xác thực rất đáng gờm. Nếu như có thể được đến bạch kỳ mã tự nguyện cho ra máu tươi vậy thì càng thêm trân quý, tối thiểu đây không phải Galleon có thể mua được đồ vật.

Lông đuôi của Bạch Kỳ Mã có thể dùng để chế tạo đũa phép. Sừng và lông đuôi thường được dùng trong môn Độc dược.Máu bạch kỳ mã có thể làm cho người ta bất tử, dù cái chết đã kề cận. Nhưng bù lại nếu một người giết bạch kỳ mã có thể bị ghét bỏ suốt phần đời còn lại khi máu bạch kì mã chạm vào môi hắn.

“ Em có biết máu bạch kỳ mã dùng để làm gì không?”

Harry quá ngạc nhiên trước câu hỏi đó, ngơ ngác nói: “ Không. Chúng em chỉ dùng sừng và lông đuôi bạch kỳ mã trong môn Độc Dược”

Bạch Kỳ Mã đứng đậy cái đầu dụi lại gần hắn tỏ vẻ cảm ơn.

“Ena, cảm ơn ngài, con đả thấy hắn, tên hung thủ kia” Đế Thiên An gật đầu khi cùng linh hồn của Bạch Kỳ Mã giao tiếp,tay vuốt ve cái bờm trắng nhìn con Bạch Kỳ Mã hai chân ngựa dẫm trên mặt đất.

“Được rồi được rồi” Đế Thiên An vỗ về nó : “ tên đó sẻ sớm chết thôi, trở về đi”

“ Vâng” tên là Ena Bạch Kỳ Mã không nguyện ý cũng đành phải rời đi.

Đế Thiên An xoay người cất bước, vừa đi vừa nói : “giết một con Bạch Kỳ Mã là một việc cực kỳ dã man. Chỉ kẻ nào không còn gì để mất, và muốn dành tất cả, mới phạm một tội ác như vậy. Máu của Bạch Kỳ Mã sẽ giúp kẻ đó giữ được mạng sống, dù cái chết đã cận kề trong gan tấc. Nhưng mà kẻ đó sẽ sống bằng một cái giá khủng khiếp. Hắn giết một sinh vật tinh khiết không có khả năng tự vệ, chỉ để giữ lấy mạng sống của mình, nhưng hắn cũng chỉ có thể sống dở – một kiếp sống bị nguyền rủa, kể từ lúc môi hắn chạm vào giòng máu Bạch Kỳ Mã.”

Harry nghe xong có phần sững sờ, nó bước đi theo Đế Thiên An và nói to lên điều thắc mắc trong lòng: “Nhưng ai lại tuyệt vọng dữ vậy? Nếu bị nguyền rủa suốt đời thì thà chết phức còn hơn.”

Đế Thiên An đáp : “hắn phải sống gượng cho đến ngày hắn uống được một thứ khác – một thứ có thể đem lại cho hắn đầy đủ sức mạnh và quyền lực – một thứ làm cho hắn không bao giờ chết. Cũng là thứ mà mấy đứa tra tìm”

Harry thốt lên :“ Hòn đá Phù thủy – Thuốc trường sinh! Nhưng em không hiểu ai mà….”

“ Voldermort”

Như thể có một bàn tay sắt bỗng nhiên bóp nghẹt trái tim Harry. Nó bỗng nghe như vang lên đâu đó trên tán cây xào xạc kia những lời mà lão Hagrid đã nói với nó vào đêm đầu tiên hai người gặp gỡ: “Có người nói hắn đã chết. Theo ý ta thì hắn chỉ bị tẩu hỏa nhập ma thôi. Ai biết hắn có đủ chất người để chết hay không?"

Tuy bây giờ hắn kinh ngạc khi Đế Thiên An lại không một chút sợ hãi gì khi nói ra cái tên mà hắn mỗi lần nói đều thấy được phù thủy kinh sợ, hắn còn nhớ bác Hagrid như mất hết cả sinh lực khi nói ra cái tên đó.

“Để cho ngươi nhảy nhót một hồi” Đế Thiên An thầm nói, khóe môi nhích lên độ cong, quay đầu nhìn về một phương, dưới con mắt của hắn thấy được ở cách chổ hắn hơn ba trăm mét, chính là Quirrlle âm trầm nhìn mình.

Voldermort hắn muốn giết chỉ là dể như trở bàn tay, khi mà tên này bây giờ chỉ còn lại là linh hồn mà thôi, mà đối phó linh hồn không ai qua được hắn cả. Mấy chuyện xảy ra gần đây đương nhiên sẻ không thoát được hắn ánh mắt, hắn đều mắt nhắm mắt mở không có can thiệp vào nhiều, xuất thủ cứu Bạch Kỳ Mã là vì khi hắn thụ thương những sinh vật này cũng đóng góp không ít sức lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK