Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối buông xuống.

Đế Thiên An cười tà nhìn đám người Triệu Vô Cực mặt mủi sưng vù, bầm tím khắp cơ thể, đảo mắt một hồi, rồi nói : “ thuận nước đẩy thuyền, ta mượn cái thỏ ngốc mở một tuồng kịch đặc sắc như vậy. Các ngươi thật đúng là cho ta thất vọng, trăm vạn năm Hồn Hoàn ở ngay trước mắt... hối hận... lẻ ra ta không nên đem Long Sát ra dọa, hẳn là khiến cho mấy tên các ngươi kiêng kỵ... nếu không có thì cơ hội ngàn năm như vậy”

“ Chỉ cần chém ta một cái, liền có được Hồn Sư Mộng Bảng đệ nhất vị, thập vạn niên hồn hoàn à... Còn cả toàn bộ đồ vật của ta bên trong nữa...chậc chậc, Triệu Vô Cực ta cứ tưởng ngươi chỉ được cái đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không ngờ cũng tinh ranh lắm”

“ Khụ khụ” Triệu Vô Cực ho khan, không dám nhiều lời, lầm lũi ăn lấy thức ăn.

“ Đồ khốn... có một ngày lão nương đánh chết ngươi” Tiểu Vũ nghiến răng hậm hực một bên ăn lấy thức ăn của mình.

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lên : “ thỏ ngốc đúng là thỏ ngốc... đêm nay Bản Đế lại muốn ăn thịt thỏ, hơn nữa là một con Nhu Cốt Thỏ đả hóa hình...”

“ Ngươi dám” Tiểu Vũ đỏ bừng mặt căm tức nói.

“ Ta có gì không dám, có tin hay không ta ở trước mặt đám người này hoang dâm nàng xong, đem đám nam nhân ở đây giết sạch... Bản Đế trước nay không có gì không dám làm, giết người cướp của, hãm hiếp nữ tử cũng không phải là không làm...có muốn thử xem Bản Đế có dám hay không?”

“ Ngươi... ngươi...nhoằm” Tiểu Vũ chỉ có thể nuốt cục tức này, trút giận qua đống đồ ăn bên trong.

“ Ah” Trữ Vinh Vinh sợ hãi, đem ly rượu đánh ngả khi gặp ánh mắt của tên nam tử kia nhìn qua.

Đế Thiên An đem mắt nhìn qua Đái Mộc Bạch, thấy hắn cúi gầm đầu cánh tay siết chặt, cười nói : “ Mộc Bạch thiếu gia bình thường hại không ít con gái nhà lành, đối với hôn thê của mình cũng chẳng xem trọng... dù sao gia tộc Trúc Thanh chỉ là muốn chính trị, địa vị thấp hơn Đái gia tộc... cho đến khi gặp nàng ở Sử Lai Khắc, cô nương này thật xinh đẹp à, sau khi hại không biết bao nhiêu cô gái muốn lãng tử hồi đầu.”

Đái Mộc Bạch hít sâu một hơi, cố gắng đem mọi thứ ném ra khỏi tai mình, trong lòng ngập tràn tức giận xen lẫn xấu hổ.

“ Xấu hổ, xấu hổ, ta mặc dù là hồn thú nhưng cũng biết cái gọi là trách nhiệm, tuy háo sắc nhưng đối với nữ nhân mình ngủ qua sẻ phụ trách... Tuy phong lưu nhưng không hạ lưu... Nhân Thú khác đường nhưng không phải là không chung lối, có kẻ ăn không được lại muốn phá cho hôi... Trúc Thanh cái hạng người này cách xa một chút à...”

Chu Trúc Thanh mắt đẹp nhìn thân hình Đế Thiên An một cái, lại nhìn về Đái Mộc Bạch lời của y cũng để cho nàng nội tâm dao động lên, rồi nói : “ cách xa hắn một chút, vậy đến gần ngươi chứ gì”

“ Không...ta sẽ tự động đến gần mỹ nhân nàng” Đế Thiên An lắc mình đả xuất hiện bên dưới bàn của Chu Trúc Thanh, đem tay luồn lấy eo nàng ôm vào lòng, lại lấy ra một khỏa giới chỉ đem lên tay nàng đeo lấy : “ cái giới chỉ này chỉ có vợ ta mới được phép mang, Trúc Thanh nàng lấy nó bao giờ đeo lên vậy, Trúc Thanh nàng tâm tư không thuần”

“ Tên khốn kiếp” Chu Trúc Thanh băng sương gương mặt đỏ lên khi nghe cái tên này lại trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy.

“ Đeo lên rồi không cởi xuống được, từ nay nàng là nữ nhân của ta, suốt đời còn lại của nàng do Đế Thiên An ta che chở, từ linh hồn đến thể xác/”

“ Rắc” Đái Mộc Bạch cánh tay bóp chặt phát ra tiếng kêu nhỏ, con mắt nhìn về hai người kia, ánh mắt tràn đầy không cam lòng.

“ Đế Thiên An” Chu Trúc Thanh lẩm bẩm : “ ngươi đúng là bá đạo, ta còn có thể kéo xuống không?”

“ Đái lảo đại” Áo Tư Lạp, Mã Hồng Tuần trong lòng thương cảm cho Đái Mộc Bạch.

Đế Thiên An phất tay, một bình rượu chậm rãi trôi nổi ra không trung, theo hắn khống chế bình rượu chậm rãi rót vào chung rượu trên tay mình, thứ rượu này chính là Địa Tâm Hồn Tủy pha loãng ra cùng với Bồ Đề Hóa Thể Tiên, đối với Hồn Sư mà nói chính là trân bảo vô cùng.

“ Ực” Trữ Vinh Vinh, Mạnh Yên Nhiên nuốt nước bọt khi cảm nhận được sâu thẳm trong linh hồn mình tham lam hò hét.

“ Bảo bối, thứ này là ta nhưỡng ra, đối với mỗi Hồn Sư mà nói chính là chí bảo, cho dù linh hồn thương tổn cũng có thể chữa trị, tăng trưởng hồn lực, sau này tu luyện một đường thông suốt”

Chu Trúc Thanh cũng không kìm nén được thôi thúc mãnh liệt trong người mình nữa, dù sao nàng nhận mệnh, không thể chạy thoát khỏi bàn tay của nam tử này, đả không thoát được vậy chấp nhận.

Hơn nữa với nàng cũng đâu có quá bất lợi, khi mà từ ngoại hình thực lực đến trí tuệ hắn đều hơn đứt Đái Mộc Bạch rất nhiều lần, miệng nhỏ hé ra uống lấy, so với nhiều lần trước lần này càng khiến nàng mê mẩn, đây là tận linh hồn thư sướng.

Đế Thiên An không hảo ý ánh mắt nhìn về Đường Tam, cười nói : “ Nhắc mới nhớ, thỏ ngốc... nàng bắn ta một cái…ta có nên thu nợ hay không đây... đúng rồi Đường Tam cũng thu được không ít tiên đậu của ta à...”

Tiểu Vũ lập tức đứng dậy, con mắt chăm chằm nhìn ngọn lửa rực rở xuất hiện như nhảy múa trên ngọn tay y, lớn tiếng nói : “ ngươi có bản lĩnh tính lên ta, tính lên tam ca có gì hơn người”

“ Ta có phải là người đâu... sai rồi à...hơn nữa... thỏ ngốc à...ta dạy nàng võ kỷ, cho nàng đồ tốt không ít... nàng lại muốn lấy mạng ta... cái này trong giới nhân loại gọi là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà, ăn cháo đả bát... thỏ ngốc...thỏ ngốc có tiềm lực” Đế Thiên An trêu chọc, ngón tay lại động hỏa diễm lặng yên biến mất.

“ A a a a a” Đường Tam thân hình run lên kịch liệt, sau một hồi cắn chặt môi cuối cùng nhịn không được hét thê thảm.

Mà không chỉ hắn, Đái Mộc Bạch, Triệu Vô Cực, Ngọc Tiểu Cương, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Lạp đều cùng chung cảnh ngộ, bị tâm hỏa thiêu đốt trong cơ thể, sắc mặc ai cũng trắng bệch thê thảm hét lên.

“ Ực” Mạnh Thục trên trán mồ hôi tuôn ra, khi chứng kiến thảm cảnh trước mặt.

Đế Thiên An cười cười khống chế toàn bộ cơ thể Tiểu Vũ đem vùng không gian quanh nàng giam cầm, không cách nào thoát ly được, trừng phạt một hồi sau đó hắn cũng thu lại tâm hỏa của mình, lạ khống chế, đem đậu thần bắn vào miệng đám người, giúp bọn họ hồi phục xuống.

“ Mượn tâm mà hiện, không chỉ thiêu đốt nhục thể mà còn tổn thương tinh thần, các ngươi nên vinh hạnh bởi ta chỉ giáo huấn nho nhỏ cho các ngươi...à mà quên mất còn một kẻ sinh ra không tốt tâm tư đây.”

Mạnh Yên Nhiên nhìn nam tử kia quăng ánh mắt đến gia gia mình, khẩn trương hô : “ sư phụ...gia gia nhất thời hồ đồ...người người tha cho gia gia được không?”

“ Sư phụ” Đế Thiên An cười cười, thu hồi lại tâm hỏa trong người của Mạnh Thục : “ mỹ nhân đả mở lời, đành thôi vậy.”

“ Mạnh Thục nhất thời hồ đồ, cảm tạ ngài bỏ qua” Mạnh Thục vội nói, chính bản thân hắn là rõ nhất, quỷ dị không tiếng động hỏa diễm lại hiện ra trong người.

“ Mượn tâm mà hiện...mượn tâm mà hiện...đây là võ hồn hỏa diễm gì...quá đáng sợ” Ngọc Tiểu Cương gương mặt trắng bệch nhanh chóng khôi phục lại kih phục dụng tiên đậu, hắn giờ phút này không cách nào giữ nổi bình tĩnh nữa.

Ngọn hỏa diễm kia tàn phá cơ thể, hắn không cách nào cản được, thôn phệ hết thảy sức mạnh của hắn, hủy hoại nhục thể bên trong, càng đáng sợ hơn những vết thương kia lại cấp tốc biến mất khi ăn một viên hạt đậu nhỏ.

“ Hô” Triệu Vô Cực hít một hơi sâu, thân thể rung mình nhìn về nam tử kia.

Lúc này không gian giam cầm của Tiểu Vũ đã được giải thoát, bờ môi cắn chặt, không còn như trước nổi nóng, mà đứng một chổ con mắt gắt gao nhìn Đế Thiên An, hai bàn tay siết chặt, tràn đầy giận giữ.

“ Crac”“ Crac”

Tiếng nứt vở không ngừng hiện ra, chỉ thấy dưới chân đám người mặt đất không ngừng nứt nẻ, toàn bộ đám người thân hình chùng xuống nằm rạp dưới mặt đất, kể cả Tiểu Vũ cũng chịu chung cảnh ngộ, không cách nào thoát được.

“ Nhỏ yếu là nguyên tội, cho dù ta có tước đoạt các ngươi tôn nghiêm, tự do tính mạng đi nữa, nhược giả không có quyền lên tiếng...các ngươi chỉ có thể cam chịu mà chấp nhận...muốn nhảy ra khỏi bàn cờ của ta...vậy cho ta xem các ngươi có đủ thực lực đó hay không đả... ngày hôm nay là nho nhỏ giáo huấn.”

Nói xong thu lại một tia long uy của mình, dưới sự khống chế của hắn đám người cũng không có bị thương về tính mạng gì, nói : “ Nhu Cốt Thỏ, Bản Đế là nhìn ở ngươi Hồn Thú phân thượng, nhiều lần dung túng bỏ qua cho ngươi...tu hành không dể...nhất là 10 vạn năm hồn thú, Bản Đế tuy thương hoa tiếc ngọc cũng có lúc lạt thủ tồi hoa.”

Tiểu Vũ thân ảnh đứng dậy, thân hình khẽ run nhìn về trên đài cao nam tử kia, vừa rồi nàng cảm nhận được thật sâu áp bách, từ cơ thể lẫn linh hồn của mình, không cách nào phản kháng được.

“ Ta biết rồi” Tiểu Vũ chỉ có thể cam chịu nói.

“ Đây là sức mạnh của y... không còn chưa phải” Triệu Vô Cực thầm hô lên, tròng mắt thật sâu sợ hãi nhìn về nam tử trên kia.

Từ khi xuất đạo đến giờ hắn chưa gặp ai kinh khủng như vậy, cách đây không lâu cha của Đường Tam, một Phong Hào Đấu La đến đập hắn một trận vì tội bắt nạt con trai mình khi khảo thí vào Sử Lai Khắc, song người nam tử kia còn đáng sợ hơn rất nhiều lần.

Hắn có thể khẳng định nếu như Đường Hạo miện hạ cùng vị này đụng nhau, kẻ chết chỉ có vấn đỉnh thiên hạ đại lục hiện tại Hạo Thiên Đấu La chết, hơn nữa chết rất thảm, chỉ riêng ngọn lửa mượn tâm mà hiện kia cũng là một nan đề.

Những người còn lại trong đầu khiếp sợ cùng hoang mang lo lắng vô cùng, bất cứ ai, sinh mệnh không do mình chưởng khống không ai ưa thích cả, nhất là rơi vào tay của một Hồn Thú có siêu cấp trí tuệ còn cả vũ lực thông thiên.

Bọn họ có thể biết được, tương lai phía trước u ám thế nào, điển hình đó là ngậm hành mà sống, chỉ có thể cam chịu mà chấp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK