Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bí mật hạ độc rồi kết hợp với cao thủ diệt quân trong doanh chuyện này rất có khả năng xảy ra. Cũng là mấu chốt để cho một tòa thành và quân doanh thất thủ nhanh chóng, và cũng là lý do hoàn hảo nhất để giải thích.

Vũ Văn Thương lại nói : “ Bách Việt quân đội đã bị bốn nước giết đi hoặc nô dịch, thần cho rằng quân đội Bách Việt được Thiên Trạch ẩn giấu đi rất có thể là Việt vương ngầm đưa, quân lực chưa đến 30 vạn, Thiên Trạch lợi dụng võ lực mình mà vu độc, cộng thêm quân đội phối hợp, lẫn đám thủ hạ hắn chiêu mộ trong khi cướp bóc, mới khiến cho quân đội Bắc Ly thất thủ. Mấu chốt nhất chỉ là trừ được Thiên Trạch, mối họa liền tiêu trừ”

“ Văn Thương nói có lý” Tiêu Nhược Cẩn gật đầu, lời nói của Vũ Văn Thương rất được lòng hắn, lại nói : “ quả nhân tuyệt không cho phép trong Bắc Ly thổ địa có sự tồn tại của Hội Kê, bằng mọi giá phải tiêu trừ Thiên Trạch”

Thân làm quân vương một nước, làm sao Tiêu Nhược Cẩn cho phép trong thổ địa mình tồn tại mầm họa bất ổn được. Bách Việt đã suy yếu tuyệt đối khổng thể để nó trở mình, đừng nói là hắn dù bất cứ vị quân vương nào khác cũng không khác gì hắn.

Về phần Thiên Trạch mạnh mẽ thì thế nào? Bắc Ly không thiếu cường giả, hoặc là treo thưởng để có kẻ giết hắn, hoặc là dùng quân đội đạp bằng Hội Kê giết chết đi ẩn họa kia, bằng mọi giá cũng phải trừ.

“ Đại vương, Bách Việt đã suy tàn, quân đội Bách Việt hiện giờ do Việt vương Câu Tiễn nắm giữ chưa đến 30 vạn quân, nguồn cơn mấu chốt ở Thiên Vũ là Xích Mi quân Thiên Trạch, theo thần kiến nghị trước dùng cao thủ đến triệt hạ, sau dùng đại quân vây bắt, lại cho sứ thần thông sứ với Ngô quốc khiến mối quan hệ giữa Ngô Việt rạn nứt đi” đứng đầu bách quan văn võ nguyên lão tam triều Tướng quốc Đổng Chúc đi ra đưa ra chủ ý : “ một khi Thiên Trạch bị trừ, Thiên Vũ như rắn mất đầu, Bắc Ly chiếm lại có thể thừa cơ chiếm Việt quốc”

Lời này rất được triều thần tàn đồng, thậm chí cả quân vương cũng gật gù đồng ý.

Từ khi Bắc Ly tham dự vào việc xâu xé và chiếm 2 phần nước Việt, Ngô vương Phù Sai sau khi đem Việt quốc biến thành chư hầu phụ thuộc liền chỉnh đốn binh mã thảo phạt Bắc Ly, đánh mấy năm nay thắng thua đều có nhưng hai nước chí có thương vong nhưng không làm gì được.

Nếu như cơ hội này có thể chiếm lại Thiên Vũ mà thừa cơ điệt đi quân đội Việt vương bồi dưỡng, sau đó thừa thế mà công chiếm thổ địa Việt quốc phụ thuộc Ngô, sẽ ép dần lãnh địa với Ngô tạo thế lợi trong chiến tranh với Ngô quốc.

“ Lời của Tướng quốc nói không sai! Cốt lõi vấn đề là Thiên Trạch, chỉ cần đem y cầm xuống họa loạn cũng sẽ tiểu trừ” Bắc Ly thống lĩnh tam quân Tiêu Nhược Phong cất lời chen vào : “ nhưng Thiên Trạch không phải là cao thủ tầm thường, y lấy thân phận Đạo Thánh tung hoành các nước. Phá đi Mộ phái ngàn năm kỳ mộ, vũ lực đã đạt đến Thiên Nhân cảnh cường giả, y đã chấp chưởng lại đô thành, muốn giết được y không phải dễ”

Xích Mi Quân chưa hiển lộ đi lại trên giang hồ với thân phận Đạo Thánh, hoặc trộm cướp hơn cả ngàn vụ mà không thất thủ, chết dưới tay hắn hơn ngàn. Đặc biệc không thiếu cường giả, là hàng thật giá thật cao thủ.

Trước đây oanh động Hàn quốc, Thiên Trạch ra vào Hàn cung chém vua một tay, huyên náo cả đô thành Tân Trịnh như chốn không người mà rời đi. Thực lực của y há là cao thủ bình thường có thể đo đếm được.

Bây giờ y trở về Gia Lãm, có thuộc hạ hộ vệ, muốn giết y càng thêm khó.

Vũ Văn gia chủ Vũ Văn Thương chủ động nói : “Kiếm là bách binh quân tử, đao là bách binh bá giả, nói về đao tại Bắc Ly có một người đủ sức trấn áp Thiên Trạch, hơn nữa y lại với Thiên Trạch lại có một bút nợ”

Y vừa nói ra người trong triều lập tức đoán ra là kẻ nào.

Bắc Ly chuộng kiếm nhưng cũng có không ít người dùng đao. Song nói về đao danh mãn Bắc Ly lại đủ sức trấn áp Thiên Trạch, và còn có gút mắt và động chạm lợi ích với y chỉ có một người.

Trấn Nam Quân Thiên Đao Tống Khuyết.

Thứ nhất hai phần lãnh thổ Bách Việt thuộc về Tống gia, Thiên Trạch trở về chiếm đất tất động đến lợi ích của họ Tống.

Thứ hai Tống Trí bị y giết, nợ này không thể bỏ qua được. Thứ 3 Thiên Trạch vang danh thiên hạ, là tay cao thủ đủ để khiến Tống Khuyết tâm động.

“ Ý khanh nói chính là Trấn Nam Quân Tống Khuyết?” Tiêu Nhược Cẩn đoán ra là ai mở miệng hỏi.

“ Là!” Vũ Văn Thương chậm rãi nói : “ Lại thêm thần hay tin võ lâm nhân sĩ giang hồ kết oán với Thiên Trạch tuyệt không ít, chúng ta có thể lợi dụng bọn họ, nếu có Trấn Nam Quân đích thân tọa trấn, lại có đại quân hổ trợ, thần nghĩ Thiên Trạch cũng bị trừ diệt thôi”

Trước khi Tống Khuyết sai con trai đến Ám Hà ủy thác, hắn đã cho người hỏa tốc truyền tin cho Bắc Ly vương thêm quân tiến đánh Hội Kê.

Tống Khuyết cũng không ngu dại đem thế lực mình ném vào bồi mệnh cho quân đội Thiên Trạch nuốt, mà gởi tin truyền lại bảo toàn thế lực của mình lại có lý do để không xuất quân, bởi Thiên Trạch diệt 60 vạn đại quân Bắc Ly trong ngắn ngủi, quân lực của hắn ắt sẽ không nhỏ.

“ Vũ Văn Thương muốn ném đá giấu tay, suy yếu Tống thị, nhưng đối với chuyện này với Bắc Ly cũng không phải không tốt” Tiêu Nhược Cẩn thầm nghĩ.

Tống thị mặc dù là triều thần Bắc Ly nhưng cũng là mối kiêng kỵ của Tiêu thị hoàng tộc, không một quân chủ nào lại hài lòng thần tử dưới trướng mình mạnh mẽ có sức uy hiếp hoàng vị của mình cả.

Tống thị thế hệ này gia chủ quá mạnh mẽ, Tống Khuyết dùng đao vang danh thiên hạ, một thân Thiên Nhân cảnh cao thủ cùng thế lực phía nam Tống gia ép Bắc Ly Tiêu thị hoàng tộc.

Mà nếu mượn tay Tống Khuyết trừ Thiên Trạch nếu trong đó lại bỏ đá xuống giếng lại không thể gì tốt hơn.

Tiêu Nhược Cẩn biết rõ, không cần phải bản thân Tiêu thị hoàng tộc ra tay cũng có kẻ giúp hắn trừ mối kiêng kỵ này.

Chính là tam đại thế gia quý tộc bị Tống gia đè ép : Vũ Văn gia, Lý gia, Độc Cô gia.

Hoàng tộc Bắc Ly cùng tứ đại thế gia mặt ngoài nhìn không có gì nhưng trong tối nội đấu không ngừng. Tiêu thị vẫn ngấm ngầm suy yếu các thế gia lẫn các môn phái, bồi dưỡng thế lực cho mình.

Nếu như một khi Tống Khuyết ngã xuống, kết quả này với Tiêu thị hoàng tộc cùng các thế gia còn lại mà nói là một chuyện tốt vô cùng.

Mà để Trấn Nam Quân Tống Khuyết áp trận lại tốt vô cùng, mà Tống Khuyết hẳn không có lý do gì để từ chối cả.

Bởi đó là đất phong của y, mà đệ đệ Tống Trí chết còn sờ sờ đó. Bất luận là công hay tư, Tống Khuyết cũng khó mà bỏ qua cho Thiên Trạch được.

Cộng thêm việc Sở quốc giang hồ kéo đến, nếu thuận tiện lấy cớ đoạt lại thổ địa trừ được thì càng tốt, có thể khiến Sở suy yếu áp lực biên cảnh cũng được bớt đi.

“ Các ái khanh xem thử, quả nhân muốn phát binh cùng với Trấn Nam Quân bình Việt cần bao nhiêu là đủ?” Tiêu Nhược Cẩn dò hỏi quần thần.

Diệp Khiếu Ưng nói : “ nếu là thần dẫn quân cần 80 vạn đại quân”

Bách Việt quân đội dù diệt, theo hắn phỏng đoán trong tay Thiên Trạch không quá 30 vạn quân, nhưng địa hình Bách Việt đồi núi chia cắt, rừng rậm cùng trùng độc nhiều. Nếu đem quân số tương bình mà công đánh là thất bại, 80 vạn đại quân có thể vây quét hết thảy thổ địa Bách Việt, đem toàn bộ ẩn nấp kẻ truy giết.

“ 80 vạn ư?” Tiêu Nhược Cẩn âm thầm suy tính cùng cân nhắc.

Bắc Ly cả thảy quân lực có đến 380 vạn binh lực, song lãnh thổ tứ phía giáp các nước, quân lực dàn mỏng ra khắp nơi. Mỗi chổ đóng quân nhiều lắm là 60 vạn quân lực là cao hết cở, và chỉ có đô thành là lên đến trăm vạn hộ thủ quân vương.

Diệp Khiếu Ưng mở miệng đòi một phần năm quân lực, con số này khiến cho Tiêu Nhược Cẩn phải suy xét.

Ngoài quân lực lớn ra, một mặt khác Diệp Khiếu Ưng tại quân đội Bắc Ly danh vọng lớn, hắn chỉ sau bào đệ mình Tiêu Nhược Ly mà thôi, cùng với Lôi Mộng Sát là một trong tám trụ quốc.

Thân làm quân vương hắn cũng không muốn để cho Diệp Khiếu Ưng danh vọng một ngày mỗi cao hơn trong quân đội. Nhất là y thuộc phe cánh với bào đệ hắn, dù hắn rõ ràng bào đệ hắn chí không ở quân vương, nhưng hắn rõ ràng trong tối có nhiều kẻ không muốn hắn ngồi ngôi vị này.

“ Năm xưa thảo phạt Bách Việt chỉ đến 60 vạn, bây giờ thành trì Bách Việt chủ chốt nhất là thành Thiên Vũ nơi Thiên Trạch cư ngụ. Nếu là thần lãnh quân chỉ cần 40 vạn là đủ rồi, quân đội Bách Việt tuy bí ẩn, nhưng chỉ cần công chiếm Thiên Vũ, quân phản loạn tất sẽ trừ diệt”

Nói ra câu này là một cái tướng lĩnh trẻ tuổi của Bắc Ly, Trình Lạc Anh.

Y nghe Diệp Khiếu Ưng xin 80 vạn quân lực đánh Bách Việt mà không tán đồng, Bách Việt đã bị diệt thì còn chổ nào đáng ngại chứ? 80 vạn quân có phần gióng trống khua chiêng rồi, với hắn mà nói một nữa là đủ.

“ Bệ hạ, thần cũng tán đồng với ý kiến của Trình tướng quân” Vũ Văn Thương đứng ra nói, hắn đối với Diệp Khiếu Ưng đưa ra quân binh cũng không đồng ý.

Tiêu Nhược Cẩn cũng tán đồng, đồng thời hắn cũng đã lụa ra nhân tuyển dẫn quân, chính là gả tướng trẻ tuổi này.

Hắn muốn bồi dưỡng lớp tướng trẻ tuổi và suy giảm sức ảnh hưởng của Diệp Khiếu Ưng lẫn bào đệ mình đi, chuyện này là một chuyện hết sức bình thường ở thời đại này, bởi vô luận cái quân vương nào đều không hy vọng thần tử danh vọng so với mình lớn.

Bất quá Tiêu Nhược Cẩn không vội đồng ý, mà hỏi dò các tướng lĩnh khác.

Đám tướng lĩnh nhao nhao nói ra ý kiến của mình, quân lực đều dao động từ 40 đến 100 vạn đại quân.

Cuối cùng Tiêu Nhược Cẩn chốt hạ, Trình Lạc Anh làm thống soái lấy quân ở phía nam Lạc Thành, hợp binh cùng Tống Khuyết vây diệt Thiên Trạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK