Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Lôi Vô Kiệt nỗ lực vung quyền lên thì hắn lại rời đi nhập vào vòng tròn bóng hình xung quanh. Đột nhiên thân ảnh bảy người biến mất, Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên thì thấy một cổ áp lực khổng lồ truyền lại.

Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy cái đó trong nháy mắt, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện sáu hòa thượng, có kia kim cương trợn mắt, có kia cầm hàng ma xử, có kia từ mi giơ bát, có tay kia nói túi vải, có kia nhẹ niệp lông mi dài, cũng có kia trong nháy mắt lại lần nữa chất đầy nụ cười, trừ tĩnh tọa trầm tư Đại Giác thiền sư bên ngoài, sáu người kia cơ hồ trong nháy mắt cũng công về phía Lôi Vô Kiệt.

“ Màn tiêu khiển cũng xem đủ rồi” Đế Thiên An lời vừa dứt chân bước ra một bước, thân ảnh xuất hiện ở bên vai Đế Thiên An, từ người tỏa ra lam nhạt chân khí, chậm rãi nói : “ Lên hết đi, ngày hôm nay ta xem thử ai có thể khi dể tiểu đệ ta”

“Hả” Đại Giác lúc này cũng nhíu mày lên ngưng trọng, khi mà hắn lại không thấy được Đế Thiên An thân thủ, trong chớp mắt đả xuất hiện bên cạnh Lôi Vô Kiệt thân ảnh của Lôi Vô Kiệt đả bị văng về phía sau, hướng về Vô Tâm Tiêu Sắt mà đến rồi rơi xuống hành lang đá, hai người cũng không mảy may có ý định đem hắn tiếp lấy.

Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên trán, hỏi bên người Tiêu Sắt: “vừa rồi suýt nữa ta chết rồi?”

Tiêu Sắt gật đầu một cái, lại không có nhìn hắn: “ Chết tới mức không thể chết thêm”

Mà lúc này Đế Thiên An nhìn bảy thân ảnh lao xuống mang theo sức mạnh khổng lồ đè ép lên hắn, tay nhanh như chớp viết lên Tuyết Hậu Sơ Tinh ngàn vạn kim tự xuất hiện uốn lượn xoay quanh mình.

Chỉ thấy từng đạo tàn ảnh hiện ra, từng bóng ảnh khác nhau xuất hiện viết ra văn tự vàng kim, tốc độ càng lúc càng nhanh, Tuyết Hậu Sơ Tinh chỉ trong chốc lát đả đại thành, văn tự rực rở uốn lượn như trường xà du tẩu. Sau đó theo hắn khống chế bắn mạnh lên trời cao.

Đại chiêu va chạm với nhau, sáu người công lực thủ xuất kịp đem chưởng ẩn ngăn trở tạo thành một cơn dư kình nho nhỏ, xong uy thế của mình cũng mất đi. Sáu người trên không trung nhào lộn một vòng rồi tiếp đất.

Đại Giác ngưng mục hắn thấy được vừa rồi y thi triển, một chiêu kia lại có Đạo Gia chi ý trong đó, cất lời : “ thí chủ hảo công phu, không biết thí chủ phương danh”

Đế Thiên An nghe xong rút ra bên hông cơ quan quạt, đợi nó mở ra phe phẩy : “ thiên hạ người như rồng như phượng, trên đời chỉ có một Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử, Mỹ Nam Phái chưởng môn”

“ Hắn có cần mỗi lần phải như vậy không?” Tiêu Sắt nhổ nước bọt nhìn Đế Thiên An phe phẩy quạt ngọc tạo dáng, một bên Lôi Vô Kiệt say mê nhìn.

“ Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử, Mỹ Nam Phái” Đại Giác sư huynh đệ thốt lên nhìn y rồi đem mắt nhìn nhau, bọn họ cứ tưởng Lôi Vô Kiệt lần trước đôi ba câu chỉ là dối gạt cơ chứ, làm gì có cái Mỹ Nam Phái trên giang hồ chứ.

Đế Thiên An lại nói : “ lên đi, bản công tử muốn xem thử Bản Tương La Hán Trận có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng.”

Đại Giác thiền sư trầm giọng nói : “ nhập trận”

Theo hắn một lời,kia bảy cái hòa thượng lấy Đại Giác làm trung tâm, vòng thành một cái rưỡi tròn, đem Đế Thiên An vây lại, không khác gì so với Lôi Vô Kiệt trước đây nhập trận cả. Sáu người lại chạy nhanh một vòng chỉ để lại các tàn ảnh tư thể của họ.

"Cửu Long Tự tuy là Tây Vực biên giới đệ nhất tự, nhưng là không hề dùng võ kỹ sở trường, cho nên có thế đại truyền tới Bản Tương La Hán Trận, nghe nói trận này một thành, cho dù là thiên hạ nhất lưu cao thủ, cũng không cách nào phá." Vô Tâm cười một tiếng nói.

Lôi Vô Kiệt đích thân lĩnh nghiệm lợi hại, hỏi : “ như vậy Đế Thiên An có thể không”

Tiêu Sắt nói : “ Môn chủ của ngươi không nằm trong số đó”

Đột nhiên hai cái thân ảnh một nghiêm nghị hung ác là Đại Hoài thiền sư, một là lùn béo mặt đầy cười híp mắt, một bộ vui mừng dáng vẻ, y là Đại Phổ thiền sư. Cả hai đồng loạt nhảy ra một tay bắt lấy vai của Đế Thiên An, nội lực tản ra đè ép hắn.

Đại Phổ thiền sư, Đại Hoài thiền sư trong nháy mắt biến sắc, khi nội lực của mình cứ như rơi vào biển lớn hư vô, hai người bọn họ uy lực không một chút gây tổn hại gì cho đối phương. Chợt cả hai cảm nhận được một cơn khí kình vội nhảy lùi về sau, kịp lùi nhưng vẫn không thoát được một đấm cùng cơ quan quạt điểm mạnh.

“ Bành” “ Bành” “ Bành” Liên miên vang lên thanh âm, sáu vị hòa thượng không ngừng công kích, xong bọn họ nhanh Đế Thiên An còn nhanh hơn, một quyền hai cước cùng cái quạt xếp cơ quan đều cản lại hết.

Trong không khí khí kình tản ra không ngừng, bảy người hợp trận vây đánh, song lại không chiếm quá nhiều lợi thế. Đế Thiên An mỗi một quyền , một cước đều là thiên quân vạn mã lực lượng. Hòa thượng gánh đở cũng chỉ có kêu khổ trong lòng, nếu không phải bọn họ công lực thâm hậu lại có trận pháp san đở cho nhau, chỉ e đả bị lực đạo khiếp người của hắn đả thương.

“ Bành” Cả thân ảnh Đế Thiên An cùng một lúc chịu sáu người công kích, nội lực đè xuống trên người khiến cho mặt đất bên dưới rạn nứt.

“Thí chủ mệt mỏi” Đại Phổ thiền sư một bên giằng co nội lực nương theo trận pháp đè ép hắn lún xuống mặt đất, cười nói.

“ Có chút mệt” Đế Thiên An gật đầu, trong người chakra thoát ly cùng sáu người giằng co đối kháng.

"Thí chủ mệt mỏi, liền ngồi xuống đi." Đại Uy thiền sư nói, bọn họ hợp trận nhiều năm tâm ý tương thông, liền thúc dục trong người nội lực đè mạnh xuống nam tử.

“Chỉ nhiêu đây” Đế Thiên An khịt mũi coi thường, lớn tiếng : “ Khai Môn mở”

Bát Môn Độn Giáp cổng đầu tiên được giải mở, trong người chakra bành trướng điên cuồng, khí tràng xung quanh hắn như vặn xoắn cả đi, vốn một mực bị đè ép hiện giờ khí thế càng ngày càng kéo lên, so với khí tràng của bảy người tạo thành mà nói còn lớn hơn nhiều.

Sáu người tâm ý tương thông, mượn theo lực đẩy của Đế Thiên An thoát ly, nhảy lên trên không, trên người Kim Cương Hàng Ma Xử, Đại Như Lai Ấn, Niêm Hoa Chỉ, Kim Cương Bát, Kiền Khôn Bố Đại Công lao xuống. Khí thế so với lần công kích Lôi Vô Kiệt trước đây còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

“ Lui lại” Đại Giác lớn tiếng nói, hắn cảm nhận được một nguy cơ, khi thấy nam tử kia trên tay một quả cầu màu nâu theo tay hắn một tay đập xuống lòng đất.

“ Muộn rồi” Đế Thiên An nhìn sáu người chỉ còn cách mình chưa đến hai ba mét, môi nhích lên độ cong chân dẫm mạnh thân ảnh như hỏa tiễn để lại một tàn ảnh đả lao thẳng lên thiên không phía trên, xông qua vòng tròn của sáu người. Sáu người này tốc độ khinh công đều không thấp nhưng với Đế Thiên An còn kém xa.

“ Ầm ầm ầm ầm” Trong ánh mắt kinh ngạc của sáu người lẫn Đại Giác, từ bên dưới mặt đất hàng loạt các lưỡi đao bằng đất cứng rắn, phá đất mà lên xông đến sáu người trên không trung, khi va chạm nhất thời đem bụi bặm khói mù kéo lên.

Đế Thiên An phóng người lên tầng trời cao, lập tức câu thông thiên địa năng lượng xung quanh, hai tay không ngừng kết ẩn, Huyễn Cảnh quyết bắt đầu thi triển ra ngoài, linh khí xung quanh không ngừng bị hắn kéo vào một chổ.

Bên dưới lúc này bụi mù một mảnh, ngay sau đó áng mây kéo đến che phủ mặt trời, làm cho sắc trời tối dần đi. Thanh âm của Đế Thiên An trên không lại vang vọng đến tai đám người : “ ta tiếp các ngươi nhiêu đòn, các ngươi cũng đở ta một chưởng”

“ Nhìn kìa” Lôi Vô Kiệt chỉ tay lên bầu trời, hắn thấy được không ngưng đám mây đang tụ họp một chổ, trong đó lại thấy sấm chớp từ đám mây hiện ra, song lại chẳng thấy thanh âm nào cả.

Đại Giác nhìn đám sư đệ của mình cũng không thụ thương quá mức, đem mắt nhìn về phía bên trên, khi hắn cảm nhận được áp lực cực đại ở trên bầu trời truyền xuống, dị tượng trên bầu trời hắn cũng thấy được.

“ Sư huynh” sáu người Đại Hoài, Đại Uy, Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng, Đại Phổ nhảy lại gần sư huynh mình sắc mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời.

“ Kết trận” Đại Giác ngưng trọng nói.

“ Là” Sáu người lập tức án thủ thế Bản Tương La Hán Trận lại, cùng với Đại Giác bảy người như một, giờ phút này mới chính là Bản Tương La Hán Trận.

Tiêu Sắt huých vai một cái, nói : “ mở mắt ra nhìn, sắp tới mới chính là cao thủ thật sự quyết chiến”

Dưới chân núi, nhóm người Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Vô Thiên vốn đi cùng với bảy vị đại sư Cửu Long Tự, xong lại bị dị tượng Lậu Tẫn Thông của Phật môn làm cho dừng lại, tốc độ so với bảy người kia chậm hơn rất nhiều.

“ Trời còn ban sáng, sau lại trở nên tối rồi, còn cả sấm nhiều như vậy sau lại không nghe được một tiếng gì cả” Tư Không Thiên Lạc nhìn trên bầu trời quần mây kéo đến, ánh chớp hiện ra nói.

Đường Liên mày cau lại nhìn phía trên bầu trời, rồi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, rồi nói : “ chúng ta mau đi thôi”

Tiêu Sắt nhìn lên bầu trờ một hồi, chợt con mắt mở lớn, thều thào nói : “ Vô Tâm, đây là công pháp gì trong Phật gia”

Vô Tâm không có đáp lời ánh mắt rung động nhìn về trên hư không thân ảnh Đế Thiên An đứng trên đó, phía sau hắn là mọt hư ảnh phật tổ to lớn ngưng hiện mà thành, thủ đoạn của Đế Thiên An bày ra bây giờ để cho hắn khiếp sợ không thôi.

“ Đây... đây là” Đại Hoài giật nảy mình nhìn hư ảnh to lớn trên bầu trời, đang chắp tay rơi xuống đại địa, thân ảnh nam tử kia đứng trên đôi bàn tay chắp lại.

“ Như Lai” Đại Uy cả kinh lên hô.

Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng, Đại Phổ, Đại Giác mặc dù biết rõ đây chỉ là võ công tạo thành nhưng chứng kiến một cảnh từ bầu trời hạ xuống, như thiên phật giáng lâm này cũng khiến cho đám người kinh sợ.

“ Sư đệ chớ bị phân tâm, chỉ là ngụy phật đà mà thôi” Đại Giác cũng dậy sóng trước viễn cảnh trước mắt, song hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, một tiếng quát làm cho các sư đệ :“ Hợp trận”

Vô Thiền lúc này vừa mới nhảy xuống, cả người đứng như trời trồng nhìn tôn ảnh khổng lồ kia từ áng mây rơi xuống.

“Kia...kia là Như Lai Phật Tổ, sư huynh” Tư Không Thiên Lạc lắp bắp nói.

Đường Liên cũng ngây người quan sát, song hắn nhanh thấy được một chấm đen nhỏ trên đôi tay lớn của đức phật, một vệt hồng quang lượn lờ, chau mày nói : “ hắn không phải, là võ công của cao thủ tinh thông Phật pháp, hắn là vị đại sư nào ra tay”

Vô Thiền nghe xong, nói : “ trong Vu Điền quốc này, Phật pháp cao thâm nhất chỉ có Pháp Lan Tôn Giả của Đại Phạn Âm Tự, song Tôn Giả tu luyện không phải môn thần thông này”

Lôi Vô Kiệt con mắt mở to nhìn trên bầu trời truyền xuống áp bách, như thiên sơn áp đỉnh thế không thể cản, nuốt ngụm nước bọt : “ hắn lại hội Phật môn võ công”

“Như Lai Thần Chưởng” Đế Thiên An lớn tiếng nói, thân ảnh lao nhanh xuống đại địa bên dưới theo đó hư ảnh Như Lai cũng theo tay hắn thủ thế một chưởng vổ xuống mang theo khí thế không gì đở được, so với lần trước bảy người vây công Lôi Vô Kiệt còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Như Lai Thần Chưởng chính là chiêu thức mà Đế Thiên An lấy ý tưởng từ bộ phim hắn xem trước đây, dựa trên Cự Linh Huyễn Tượng và Huyễn Cảnh Quyết của Âm Dương Gia lại kết hợp với nội lực của mình huyễn hóa mà thành. Ý tùy tâm sinh có thể hiển hóa mục ảnh theo hắn sở định.

Ngay lúc bảy người biến sắc thân hình bị áp lực trên trời cao đè xuống không thể nhúc nhích, khí thế của bảy người hợp làm một bành trướng song đứng trước áp lực to lớn bên trên đè xuống, mặt đất dưới chân của bọn họ cũng bị lún xuống một chút.

“ Uỳnh”

Như Lai Thần Chưởng cùng Bản Tương La Hán trận va chạm cùng nhau, khí kình bạo phát, vang dội tiếng nổ như thiểm điện lôi minh, khói mù giăng kín khắp mảnh sân nơi này một cơn phong bạo hiện ra thổi tung mọi thứ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK