Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói ba người Lý Tinh Vân, Lục Lâm Hiên và Thượng Quan Vân Khuyết đi mấy cái canh giờ con đường, ngày hôm sau đã đi tới một tòa thành trấn khác.

Cả ba đều đã mệt mỏi lẫn đói bụng, liền chọn lấy một gian khách điếm kêu lấy thức ăn.

“Chết tiệc, bản nhân nói cho các ngươi hay, Long Tuyền kiếm.... Bản Nhân nhất định muốn lấy được."

Lời phát ra ở chiếc bàn không xa ba người Lý Tinh Vân, để cho cả ba người hứng thú đem mắt nhìn qua, tại bàn bên có ba cái hán tử, nhưng kỳ lạ là cả ba người đều không mở miệng nói chuyện.

Ba người nhìn kỹ một lát, phát hiện có một cái thân ảnh đứng bên cạnh một gã đại hán, thân ảnh này bị cai bàn chắn đi, cái này chiều cao người so với cái bàn còn thấp, chỉ có hắn cái kia cao cao mái tóc vượt qua bàn độ cao, được cột dựng đứng lên.

“ Ha ha ha” râu quai nón nam nhân, cõng sau lung một cây đao cười lớn một tràng, tay cầm lấy một cây đũa gõ lên trán hắn tên Bản Nhân kia, cười nhạo : “ cái ngữ ngươi mà cũng đoạt được Long Tuyền kiếm, cười chết ta”

“ Chết tiệc” Bản Nhân tức giận mắng lại.

Đứng ở quầy thu chi, chủ tiệm quát : “ Bản Nhân ngậm miệng lại, ở đây chẳng đến lượt ngươi khoát lác đâu, mau đi dọn đồ ăn ra đây cho ta”

“ Chết tiệc… tới ngay đây” Bản Nhân lớn tiếng đáp lại chủ tiệm, sau đó từ bàn khách trở về hậu trù phía sau.

Theo hắn đi ra ba người Lý Tinh Vân liền nhìn rõ hơn cái gã này, hắn chỉ cao không tới nửa mét, trên đỉnh da đầu cạo trọc hai bên, nhanh nhẹn một cái chú lùn chân mang theo guốc gỗ.

Bản Nhân cay cú không quên cà khịa lại : “Bản Nhân trí tuệ uyên bác, chẳng so đo với hạng người hiểu biết tầm thường như các ngươi... ai da”

Gã đại hán nghe xong trực tiếp ném cây đũa, đụng ngay đầu Bản Nhân, thấy hắn la oai oái tâm trạng phá lệ vui vẻ, đứng dậy nói : “ Ha ha... chúng ta đi thôi”

Hai cái đồng bạn đồng dạng tâm tình, đứng dậy nói gót theo đại ca nhà mình mà đi.

"Phốc. " Nhìn thấy Bản Nhân dáng vẻ cùng nói chuyện ngữ khí làm cho Lục Lâm Hiên không nhịn được nở nụ cười: "Chưởng quỹ, ông tìm đâu ra cái gả hề này phục vụ vậy"

"Ây, hắn chính là một gã hành khất." Quầy hàng chưởng quỹ nghe hỏi thở dài một cái rồi giải thích cho khách nhân: "Mấy ngày trước ta nhìn hắn quá đáng thương không nơi nương tựa nên nhận về cho gã ở một đêm, kết quả sáng hôm sau tráp tiền của ta lại bị trộm, ta đây thật không biết làm sao, cái ngữ hắn làm sao bò lên."

Thượng Quan Vân Khuyết hứng thú hỏi : "sau đó thì sao?"

"Sau đó a, ta muốn đem hắn đưa lên quan thì gã vô lại ấy mới xin tha hắn, bảo ở chổ này tình nguyện làm phục vụ để chuộc tội." Chưởng quỹ nói rằng: "Bà nội. Ta cả ngàyliền đủ bận bịu còn phải đề phòng này tiểu nhân trộm vặt ấy nữa."

" Dùng cái gì." Lúc này, Bản Nhân đến rồi Lý Tinh Vân bàn của bọn họ trước cau có hỏi.

Lục Lâm Hiên nói rằng : “ Kẻ chạy bàn như ông, biết cũng được nhiều ấy nhỉ”

Bản Nhân nghe được khoác lác nói : "Chết tiệc, Bản Nhân thuở nhỏ học được một thân võ công, không lên tiếng thì thôi một tiếng hót lên làm kinh người."

Lục Lâm Hiên chẳng chút tin : "Thật thế sao?"

“Bản Nhân hiện tại chỉ là anh hùng chán nản tạm thời ăn nhờ ở đậu, tương lai cuối cùng cũng có ngày nổi danh." Bản Nhân thản nhiên nói

Lời vừa mới hết Lý Tinh Vân đứng dậy một tay nắm lấy cái tóc bím dựng thẳng đứng của hắn, Lý Tinh Vân hiện tại là muốn hỏi rõ ràng này Long Tuyền kiếm sự tình.

“ Buông ra, buông ra mau, bằng không ta không khách sáo đâu nhé” Bản Nhân vùng vẩy nhưng không cách nào thoát ra được.

Lý Tinh Vân hỏi : "Ta hỏi ông, ban nãy ông bảo Long Tuyền kiếm thế này thế nọ là có chuyện gì thế?"

“ Chết tiệc, ngươi buông ra mau, buông ra mau” da đầu truyền lại đau đớn Bản Nhân hai tay quơ loạn nhưng không cách nào thoát được.

Lý Tinh Vân cười nói : “ ông trả lời thì ta sẽ buông tay”

Bản Nhân nghe xong nhịn đau, đem hai tay khoanh ngực bày ra một bộ ta đây cực kỳ lợi hại, nói: "Hừ,xem ra ngươi cũng là hạng người kiến thức nông cạn mà thôi. Cho ngươi hay Huyền Minh giáo đã tìm tới Dương Thúc Tử ẩn thân rồi."

"Cái gì!" Lý Tinh Vân kinh hãi, mình mới mới ra đến mới không bao lâu tại sao lại bị Huyền Minh giáo phát hiện ra, đáng nói là chỉ một ngày trước tứ đại Diêm Quân còn bị thua chạy đây?

Bản Nhân tiếp tục nói : “ chỉ cần tìm được y, chẳng phải đã có Long Tuyền kiếm rồi sao! mau bỏ ra ”

Lý Tinh Vân đem bản thân thả xuống đất.

Bản Nhân liền thừa cơ chạy đi, chạy đến đi hướng về lầu hai trên thang lầu quay về Lý Tinh Vân, nhớ đến mối thù nắm tóc vừa nãy dọa nói: " Chết tiệc, ngươi dám cả gan kéo bím tóc của Bản Nhân, ngươi hãy đợi. . . ."

Thế nhưng còn chưa nói hết liền bị Lý Tinh Vân một cái bát trà trên bàn ném về hắn, trực tiếp bị bắn trúng, từ trên thang lầu té xuống.

Thượng Quan Vân Khuyết vào lúc này nói rằng: “ chớ trách ta không nhắc nhở các vị, đây chính là cái bẫy của Huyền Minh giáo bày ra để nhử các vị mắc câu đấy”

“ Sư ca, chuyện này, chúng ta làm sao" Lục Lâm Hiên dò hỏi

Lý Tinh Vân ngẫm nghĩ nói : “ ta muốn trở về Kiếm Lư thăm sư phụ’

Lục Lâm Hiên đứng dậy nói rằng: "Được, vậy chúng ta hiện tại liền đi thôi."

Thượng Quan Vân Khuyết liền nói : “ này chẳng phải Dương Thúc Tử bảo các vị đến Tàng Binh cốc à. Thế nào cả lời sư phụ cũng chẳng tuân nữa ư?’

Lý Tinh Vân nói " Bất luận thực hư như thế nào, ta vẫn phải thấy sư phụ bình an ta mới có thể yên lòng, sư muội chúng ta đi thôi”

Thượng Quan Vân Khuyết nhìn thấy hai người rời đi nói : “ vậy ta đi cùng các vị”

Lục Lâm Hiên quay lại nói : “ chúng ta trở về thăm sư phụ, dường như ông chẳng cần bám theo đâu nhỉ”

“ Ấy... thế ta phải tính sao đây?” Thượng Quan Vân Khuyết thấy hai người vội đi, hỏi

Lục Lâm Hiên quay đầu nói : “ Chẳng phải ông bảo là người của Tàng Binh cốc ư? Đến từ đâu thì liền về đó đi”

Tiếp theo Lục Lâm Hiên và Lý Tinh Vân bỏ tiền ra mua lấy hai con ngựa, hai người trực tiếp chạy trở về Kiếm Lư.

Hai con khoái mã vừa qua khỏi cửa thành, chỉ chốc lát, mặt sau liền lại tiếp theo 6 con khoái mã cũng theo xuất thành. Mặt sau sáu cái người chính là Hắc Bạch Vô Thường còn có tứ đại Diêm Quân.

Từ khi bị Thiên An đánh bại tứ đại Diêm Quân cũng không có từ bỏ nhiệm vụ, vẫn cho thuộc hạ giám sát động tĩnh của đám người Lý Tinh Vân. Khi nhận được tin Đế Thiên An rời đi khỏi đám người, để cho tứ đại Diêm Quân nghi thần nghi quỷ một hồi, sau đó từ Hắc Bạch Vô Thường hiến kế tiếp tục áp dụng kế sách dĩ dật đãi lao.

Tận dụng tin tức thả ra từ trước của Dương Thúc Tử, để cho sư huynh muội Lý Tinh Vân lo lắng an nguy sư phụ mà trở về. Bọn họ chỉ cần theo sau là được, về phần mối họa Đế Thiên An đã sớm báo cho tổng đà phái cao thủ đến trợ trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK