Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Tâm hòa thượng đứng dậy cười nói: “nhìn thấy Vạn Thụ Phi Hoa một màn này, cũng không uổng ta giả ngủ "

“Sư đệ” Vô Thiền kinh hô lên.

Vô Tâm chắp lại hai tay cúi đầu, nói : “ sư huynh tốt”

Lời nói xong thân ảnh liếc qua Đế Thiên An đang ở gần Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt mỉm cười nói : “ Tiểu tăng muốn đến một nơi không biết thí chủ, có muốn cùng đi với tiểu tăng không?”

“Không muốn” Tiêu Sắt nhưng lại lạnh như băng đáp được thẳng thắn.

“ Nếu như thú vị” Đế Thiên An trả lời.

Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt cười nói: "Khẩu thị tâm phi. "

Nói xong đem một tay vươn ra định bắt lấy cánh tay của Tiêu Sắt, nhưng lại bị Lôi Vô Kiệt chặn lại : “ ngươi ngươi muốn làm gì”

Chỉ thấy đôi nhãn đồng của Vô Tâm ánh lên như mặt trời nhìn về Lôi Vô Kiệt, hắn thúc dục Tâm Ma Dẫn lên người đối phương, nhưng lại bất ngờ khi Lôi Vô Kiệt lại không một chút ảnh hưởng nào: “ Xem ra vị thí chủ này, cũng muốn đồng hành với tiểu tăng, đúng là thiện tai, thiện tai”

Lời vừa dứt Đế Thiên An đã thấy hắn bắt lấy thân ảnh hai người nhún chân búng đi lao vào thương khung, hoàn toàn không có ý định đem hắn đi cùng. Chỉ mấy nhịp hơi thở đả xa hơn trăm mét phạm vi.

“ Aiiii, nếu không phải là xem hai người các ngươi từng cứu ta” Đế Thiên An thở dài một cái, chân bước ra thân ảnh đi đến Tư Không Thiên Lạc chỉ có mấy bước khoảng cách đả cách xa mười mấy mét một màn này làm cho đám người chấn kinh.

“ Thiên Lạc,Thiên An nàng nói chúng ta có tính là một đôi không tiểu mỹ nhân” Đế Thiên An đem tay vuốt ve lên gương mặt của nàng.

“ Ngươi... ngươi bại hoại... đăng đô tử... sắc lang” Thiên Lạc đỏ bừng xấu hổ, thân ảnh lùi ra sau vài bước.

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lên một tràn, thân ảnh dậm chân tung người lên không trung mười mấy mét rồi trong ánh mắt kinh ngạc của đám người từ phía sau lưng hắn chuôi kiếm hoa lệ thoát ly, để lại yêu diễm hồng quang đỏ sậm thân hình hắn đạp kiếm rồi hòa vào thương không bay đi, chỉ để lại một vệt đỏ hồng quang mang.

Đế Thiên An cũng không để ý đến đám người bên dưới, một đường ngự kiếm bay theo Vô Tâm ba người, rất nhanh hắn liền thấy được thân ảnh của ba người. Trong mắt hắn hiện giờ Vô Tâm mang theo hai người mỗi lần tiếp đất búng người lên khoảng cách mấy trăm mét giản nở, cực kỳ cao minh khinh công.

Hai tiếng sau, một khu vực nào đó.

“Thật tò mò rốt cuộc là nhân vật thần tiên nào, có thể đả thương được người như thí chủ” Vô Tâm nhìn Đế Thiên An suy yếu khoanh chân tọa thiền trên mặt nước một con sông có phần yên tĩnh.

Ở bên trong quan tài hắn cũng nghe hết thảy mọi chuyện, từ việc Đường Liên áp tải hắn lên đường khỏi Hàn Thủy tự cho đến khi nắp quan tài mở ra, hắn cũng biết được Đế Thiên An chính là được Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đào lên.

Tuy chưa tận mắt thấy Đế Thiên An thật sự ra tay nhưng hắn biết rõ người này võ công cực kỳ thâm hậu cao cường, hơn nữa trên người lại có những thứ hắn chưa từng thấy qua được.

Vô Tâm cất bước đi đến bên cạnh hắn, mặt nước dưới chân đả hình thành một lớp băng mỏng trên đó, làm hắn chủ ý đó là linh khí như làn khói xanh lam dung nhập vào người y, cộng thêm y dung mạo cứ như trích tiên hàng lâm.

Đem tay vươn đến thanh Thiên Tịch còn chưa chạm vào liền nghe : “ Cẩn thận”

Rất nhanh hắn hiểu hai chữ này là gì, khi đem chuôi kiếm nắm lấy, đại não nhất thời cảm nhận được sát khí ngập trời trước mắt hắn là thầy sơn huyết hải, ngàn vạn oan hồn đang gào thét, đại địa nhốm máu xương trắng chất đầy ngàn vạn thủ cấp tạo thành những tòa núi lớn.

“A” Vô Tâm kinh hô lên một tiếng, thân ảnh lùi lại những thứ hắn thấy được cũng biến mất.

Một cổ đau sót truyền lên đại nào từ lúc nào trên tay hắn đả bị cắt ra một đường, máu tươi đổ ra sau đó hội nhập vào thanh Thiên Tịch, gương mặt trở nên biến sắt khi thấy đỏ sậm như máu bốc cháy trên thân kiếm, rồi từ đó khí tím nhạt đại thịnh lan tỏa.

Vốn nằm ở trên tay hắn, còn trong vỏ đả tự lúc nào rời khỏi chui đang được một tay Đế Thiên An giử lại, hai đầu linh xà máu tím hình thành từ vụ khí xoắn tròn theo cánh tay hắn rồi chui vào cơ thể Đế Thiên An, nhịn không được thốt lên : “ Thật đáng sợ một thanh ma kiếm”

“ Ma kiếm” Đế Thiên An cười nhẹ nói : “ Tiểu Vô Tâm, phật và ma khoảng cách chỉ là một sợi chỉ mong manh mà thôi, phật trong lòng có ma thì ma, ma trong lòng có phật là phật, người của chính phái chưa chắt đả tốt người của ma giáo chưa hắn là xấu, chính tà chi phân phật ma chi đạo, giống như âm và dương sinh cùng tử. Nếu quá cổ chấp làm sao siêu việt sinh tử, siêu thoát thiên nhân”

Vô Tâm nghe xong, trầm ngâm ngẫm nghĩ một hồi chắp tay cúi đầu, nói : “ Vô Tâm đa tạ thí chủ chỉ điểm, Vô Tâm vẫn còn một điều thắc mắc, một tiểu hòa thượng với hai tên nam nhân so với hai giai nhân kia mà nói có điều gì để hấp dẫn ngài đây”

Đế Thiên An chậm rãi nói : “ thú vị đi, hơn nữa muốn bắt thì phải thả, mỹ nhân phương tâm một tiểu hòa thượng ngươi làm sao hiểu được chứ”

“ Vô Tâm đả rõ” Vô Tâm tiếu ý, chắp tay cúi đầu thân ảnh xoay người dậm chân nhảy vào không trung sau đó tiếp xuống mặt nước, rồi lại nhảy lên cao chỉ bốn lần nhảy đã đến bên bờ nơi xa là hai thân ảnh Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đang nướng cá trên đó.

Vô Tâm tuy đối với thân phận của Đế Thiên An hiếu kỳ nhưng biết đối phương sẻ không gây bất lợi cho mình, đây là hắn phán đoán. Người này như thần tiên nhân vật nhưng hành sự lại không theo thói thường phán đoán, nửa chính nửa tà.

Vô Tâm rời đi Đế Thiên An cũng nhắm mắt tiếp tục tĩnh tọa từ người các lỗ chân lông mở ra hấp thu lấy linh khí đất trời, đồng thời ngũ hành nguyên tố có trong thiên địa quán nhập vào thân hình hắn.

Vì trên mặt hồ cho nên đại lượng thủy nguyên tố dung nhập vào thân là nhiều nhất, nhanh chóng đi vào bên trong nguyên anh được nó thôn phệ lấy phun ra chân nguyên tẩm bổ cơ thể.Chỉ thấy từng quả cầu nhỏ lấp lánh ánh sáng màu lam xanh từ mặt hồ không ngừng bốc lên, rồi tụ tập vào thân hình Đế Thiên An.

"Ta chưa từng thấy qua khinh công như vậy như là cởi gió mà đi, hơn nữa chạy lâu như vậy rồi y vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, còn nửa Đế Thiên An vậy mà ngự kiếm mà đi, thanh kiếm kia thật đáng sợ à, lúc nãy ngươi có thấy không? ngươi nói hắn có phải kiếm tiên không hắn rốt cuộc là ai? ta còn tưởng hắn đến cứu hai ta, đúng thật không thể hiểu nói” Lôi Vô Kiệt cất lên một tràng thanh âm không dứt.

Tiêu Sắt trầm ngâm nói : “Kiếm tiên ta chưa từng nghe đến ai tên là Đế Thiên An cả, hắn chính là cảm thấy thú vị mới chạy theo. Chúng ta thân là con tin, ngươi lại ở đây khen y. Nếu như để y nghe được, không biết cảm tưởng thế nào nửa”

Vô Tâm thân ảnh cất bước đi đến trước hai người, mặt đầy nụ cười nói: "Hai vị thí chủ cũng không phải là ta con tin, tiểu tăng lúc nảy có nói, là muốn mời hai vị cùng tiểu tăng đi đến một nơi”

Tiêu Sắt cười nhạt: “Trong xe ngựa nhiều người như vậy, sao ngươi cứ phải chọn hai người bọn ta. Không phải là chúng ta một cái không biết võ công, một cái lại thân mang trọng thương sao”

“Thân mang trọng thương” Vô Tâm nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, cười nói, "Tiểu tăng bất tài, nguyện vì thí chủ ra sức."

Lôi Vô Kiệt đứng lên kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn thay ta chữa thương?"

Vô Tâm khẽ gật đầu: “ Chặng đường này vẫn cần hai vị giúp đỡ nhiều hơn, chữa thương chút chuyện nhỏ này, không đáng gì"

"Ta...ta vẫn là" Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm mặt đầy nụ cười, không biết cái này khắp người tà khí hòa thượng rốt cuộc đánh cái gì chủ ý.

Vô Tâm thoáng cái đả xuất hiện ở Lôi Vô Kiệt phía sau tay đặt lên vai hắn nói :“Thí chủ bị chân khí của Bạch Phát Tiên tổn thương, không vận công được, nếu là vận công, hai luồng chân khí tương xung tại đây, tất sẻ thương càng thêm thương. Tiểu tăng sẻ dùng phép lưu chuyển ép luồng chân khí kia ra ngoài”

Dứt lời, Vô Tâm hai tay bắt Lôi Vô Kiệt bả vai, nhảy một cái người lại đạp sóng nước đi con sông chỗ sâu đi.

Tiêu Sắt khẽ nhíu mày, thấp giọng kêu lên: "Trên đời.... Lại thật có như vậy thần kỳ khinh công?"

Chỉ thấy Vô Tâm nắm Lôi Vô Kiệt ở con sông trung lướt sóng mà đi, như giẫm trên đất bằng vậy, thẳng đến đạp tới trong sông ương lúc, hắn bỗng nhiên dừng lại nhịp bước, Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thân thể lảo đảo muốn ngã, tựa như tùy thời có thể rơi vào trong sông.

Nhưng là đột nhiên, hắn cảm giác một cổ chân khí từ Vô Tâm trong bàn tay truyền vào hắn thân thể, vốn là lòng nóng nảy trong nháy mắt yên tĩnh lại, hắn lặng lẽ nhắm mắt lại, nghe phong cùng sóng nước thanh âm, cảm giác trong lòng thanh thản, có một loại trước đó chưa từng có an bình cảm giác.

Mà tại vừa nhìn Tiêu Sắt càng kinh hãi hơn, bởi vì giờ khắc này Vô Tâm đã thu hồi chộp vào Lôi Vô Kiệt trên bả vai tay, ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm của hắn, Lôi Vô Kiệt nhanh chóng nhắm hai mắt lại. Một hồi Vô Tâm đem tay thả ra, thân ảnh của Lôi Vô Kiệt vậy mà đứng trên mặt nước giống hắn.

“ Đây là công pháp gì, vậy mà còn có thể để người khác đứng trên sông sóng”

Vô Tâm thần sắc lại cũng lộ ra liễu mấy phần kinh ngạc, hắn nhẹ giọng: “ Không liên quan gì đến ta, là do hắn.”

“ Bản thân Lôi Vô Kiệt” Tiêu Sắt kinh hãi hô lên.

Vô Tâm tiếp tục nói : “Lão hòa thượng nói trên đười có người tâm có linh lung, có thể hòa hợp với thiên nhiên, đúng là không có lừa ta."

Vô Tâm khẽ mỉm cười, hay bàn tay chắp lại rồi bàn tay phải thu về nhanh chóng hướng về Lôi Vô Kiệt bụng mà đến : “Phá”

Chỉ thấy một làn khí kình mạnh mẽ theo một chưởng của Vô Tâm từ thân thể của Lôi Vô Kiệt bức ra, đem mặt nước xung quanh hai người tung tóe giống như mưa trút xuống.

Lôi Vô Kiệt lúc này chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là mặt nước hoảng sợ loay hay, thân hình vừa chìm xuống thì Vô Tâm bắt lại Lôi Vô Kiệt bả vai, lại lần nữa cấp tốc đạp trên mặt nướcrở về bên bờ, hắn đem Lôi Vô Kiệt đi Tiêu Sắt bên người đẩy một cái, nói : “Công thành, trả cho ngươi”

“Sao rồi?" Tiêu Sắt hỏi hắn.

Lôi Vô Kiệt đem tay soa soa bụng, sảng khoái nói: “Có một thứ dể chịu khó tả, thật muốn thử này lần nữa”

Tiêu Sắc nhìn bộ dạng của hắn, nói : “Trông bộ dạng của ngươi kìa, Lôi gia dù sao cũng là đại thế gia giang hồ, sao lại sinh ra tên ngốc như ngươi chứ”

Vô Tâm cất lời : “Thí chủ công lực đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn nhân họa đắc phúc.”

"Cái gì nhân họa đắc phúc?" Lôi Vô Kiệt không hiểu.

Vô Tâm cười không đáp: “Chuyện này thí chủ sau này sẽ biết thôi”

“Tại sao ngươi lại giúp chúng ta?" Tiêu Sắt đột nhiên hỏi.

Vô Tâm cười nói : “ Không phải tiểu tăng đả nói rồi sao, tiểu tăng muốn đi một nơi, cần hai vị đi cùng, chữa thương chuyện chỉ là một cái nhấc tay."

Tiêu Sắt lạnh lùng liếc hắn một cái: "Vị đại sư này, ngươi võ công như vậy thần hồ kỳ kỹ, đi đầu mà không có bọn ta không được? Hơn nữa, Tuyết Nguyệt Thành muốn giải ngươi đến Cửu Long Tự, vị bên cạnh ta đây chính là Tuyết Nguyệt Thành đệ tử, ngươi muốn bọn ta giúp ngươi chạy trốn sao?"

"Tiểu tăng bạo gan hỏi hai vị thí chủ, lúc nãy ở trên xe ngựa, nói thế nào cũng là tiểu tăng cứu hai vị, bây giờ chỉ là một cái nhỏ thỉnh cầu, lại không thể đáp ứng sao?" Vô Tâm lắc đầu than nhẹ, mặt đầy tiếc nuối biểu tình : “ đúng là làm tiểu tăng lạnh lòng”

“Ta đi vớingươi”Một mực trầm mặc Lôi Vô Kiệt bỗng nhiên lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK