Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường Sinh Điện phía trước.

“Thủ Đồ Nhân đời thứ 13, đệ tử mắc tội của Lâu thị khấu kiến môn chủ Lâu thị chưởng tôn, đệ tử hai chân đã phế không thể hành lễ, xin môn chủ chưởng tôn thú tội” Nhậm Đạo nhìn nữ tử kia đi vào, ánh mắt mừng rở lại có chút tự trách lại có bi thương, không quên đi lễ nghi, nói.

“ Sư huynh không cần đa lễ” Tịnh Dật đi đến quỳ ngồi đối diện, cảm thán : “ không ngờ ly biệt một lần đã hơn hai mươi năm, đại sư huynh bị giam trong Trường Sinh Điện, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chịu bao dày vò, huynh chịu khổ rồi”

Hai mươi năm trước Phục Thành phản bội sư môn, trộm đi sát khí Thôn Thiên rời khỏi Đào Hoa Nguyên. Trong cơn nóng giận, Lâu thị chưởng môn giận cá chém thớt, đem Nhậm Đạo gân chân cắt còn phạt cả đời thủ đồ nơi này.

Nhậm Đạo cất lời : “ so với nổi khổ mà sư phụ lão nhân gia phải chịu. Thế này thì có đáng là gì”

Tịnh Dật nói : “ Năm đó Phục Thành phản bội sư môn, gia phụ trong cơn tức giận đã phế đi gân chân của đại sư huynh. Phạt huynh thủ đồ cả đời, lại trục xuất muội khỏi Đào Hoa Nguyên lang bạt tứ phương”

Nhậm Đạo nói : “Nhậm Đạo ba tuổi gia đình đã chết trong chiến loạn. Là sư phụ cứu ta trong lúc sắp chết, lại truyền cả tuyệt học cả đời cho ta. Sư phụ có ơn dưỡng dục với Nhậm Đạo, có đức tái sinh”

Tịnh Dật nói : “ Gia phụ trên trời có linh biết đại sư huynh, tuy thân ở trong tù vẫn răm rắp trung thành, người chắc chắn sẽ ngậm cười nơi chín suối”

Lời Tịnh Dật vừa dứt, thanh âm Phục Thành vang lên trong đêm : “ Đốt sạch nơi quái quỷ này cho ta”

“ Ầm!!”

Cánh cửa đá phong tỏa lối vào Trường Sinh Điện bị thuốc nổ đánh vở nát thành từng mãnh, đợi khói bụi tán đi thân ảnh Phục Thành cùng vài tên U tộc tinh anh hiện ra.

“ Phục Thành, ha ha ha” Nhậm Đạo cười lớn khi thấy thân ảnh kia, rồi nói : “Quả nhiên là ngươi, đúng là trời sanh có mắt, để đề phòng bất trắc các ngươi vào Trường Sinh Điện trông chừng Quỷ Long đồ trước đi. Chân lão phu không tiện sẽ ở lại đây quyết một trận tử chiến với cẩu tặc đó”

“ Tấm long son của tiền bối, trời sanh chứng giám, Thời Thu kính ngưỡng vô cùng, nguyện ở lại đây giúp tiền bối một tay” Lạc Thời Thu ôm kiếm thụ quyền xin ở lại.

“ Ha ha!” Nhậm Đạo cười nhạt, cất lời : “ thiếu hiệp là đang thương hại ta tật nguyền, hay là xem thường nội lực võ công của lão phu”

Theo Nhậm Đạo vận khí trong ngươi, hai sợi xiềng xích phủ lên màu đỏ rực nóng bỏng, chân khí đánh vào vách đá kéo vở từng tảng xuống, sau đó đem hai khối đá cự đại kéo ra, lại theo hắn điều khiển đem tảng đá lớn bay đến động khẩu đả bị thuốc nổ tạc nổ, trực tiếp hung hăn đụng chết mấy tên U tộc vọng tưởng xông vào, đem đóng lại cửa vào.

“ Ý tốt của thiếu hiệp lão phu xin ghi nhận, các ngươi vẫn nên vào Trường Sinh Điện đi, ở đây một mình lão phu là đủ rồi” Nhậm Đạo quyết ý nói.

Ở bên ngoài nhìn cửa đá bị phong bế, Phục Thành sắc mặt âm trầm ngưng trọng.

“ Sưu! Sưu! Sưu!!”

Tiếng xé gió truyền ra, Mộ Dung Hách đám người trực tiếp xuất hiện phía sau Phục Thành đám người.

Cạnh Kỳ chất vấn : “Mộ Vương Thành đây là ý gì?”

Mộ Dung Diệp nói : “ chúng ta là muốn lấy Quỷ Long đồ, hay là thế này chúng ta chung nhau tiến lùi, không biết ý ngài thế nào?”

“Hừ, nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi! Chiêu này của Mộ Vương Thành đúng là âm độc .” Phục Thành song tay đặt sau lưng nắm chặt, trong lòng tức giận nhưng mặt ngoài gió êm sóng lặng.

Mộ Dung Phục nói: “ như nhau thôi, như nhau thôi!Người trong giang hồ, cầu sinh giữa hiểm ác. Nói cho cùng chúng ta cũng là vì bảo vệ U Đô Thành, không muốn để cho Công Mộ phái quấy rầy tổ tiên của các ngươi an nghĩ mà thôi.”

Phục Thành lạnh giọng : “Nếu như bản tôn không đồng ý thì sao?”

Mộ Dung Hách nói : “ tuy Quỷ Long đồ chỉ là một bức bản đồ của Địa Phủ thành U Đô. Nhưng nó có liên quan đến trận chiến U Đô của hai phái Công Thủ. Một thứ quan trọng thế này, thành Mộ Vương bọn ta cũng sẽ không chấp tay nhường cho kẻ khác”

Phục Thành nhướng mày: “ Ý của Mộ Vương, cơ bản cũng không thành rồi”

“Cũng không phải là không thành, U Đô Thành là các ngươi U tộc tổ tiên Địa Phủ, mà Mộ Vương Thành bọn ta thủ mộ tại đây theo giao ước. Thật ra chúng ta đều làm vì sự an nguy của thành U Đô. Nên đoàn kết một lòng cùng đối phó Công Mộ phái mới phải.” Mộ Dung Diệp một bên vỗ về chen vào.

Mộ Dung Hách nói : “ Diệp nhi nói đúng. Ta có ý này. Không biết Quỷ Tôn chưởng sứ thấy như thế nào?”

“Nói ra nghe thử, ta cũng không muốn trở mặt thành thù, tàn sát lẫn nhau với Mộ Vương Thành. Ngược lại hời cho đám tặc phái Công Mộ.” Phục Thành nói

Mộ Dung Hách nói: “sau khi lấy được Quỷ Long đồ , chúng ta cho người sao chép thêm một phần. Các ngươi lấy bản gốc về cho U Vương, bản sao chép thì thành Mộ Vương bọn ta giữ. Dùng vào việc chuẩn bị trận chiến U Đô. Không biết ý ngài thế nào?”

Chủ ý này quả thật không cách gì để bàn nữa, Cạnh Kỳ biết rõ đây là Mộ Vương Thành sau cùng nhượng bộ, nói : “Đây quả thật là một chủ ý hay vẹn cả đôi đường”

Hiện giờ tuy U tộc thế mạnh nhưng Mộ Vương thành đều là hảo thủ, nếu như trở mặt hai phe đánh nhau Công Mộ sẽ đứng yên ư? Hơn nữa Công Thủ mặc dù đấu nhau song lại chung một mạch, ai biết bọn chúng có bắt tay nhau hay không?

Phục Thành nói : “ bản tôn không có dị nghị!”

Mà nghe được đám người bên ngoài bàn luận, Tịnh Dật liền mang đám người đến Trường Sinh Điện bên trong lấy xuống Quỷ Long đồ, sau đó theo mật đạo chỉ có các đời gia chủ Lâu thị biết được bí mật ra ngoài.

Về phần Nhâm Đạo tử ý không chịu nghe khuyên ở lại đoạn hậu cho Tịnh Dật đám người thời gian.

Một nơi khác,Thập Lý Âm Dương Giới bên ngoài, Mạc Bắc đại mạc trên.

Hàng ngàn cái thân ảnh dục ngựa mà chạy trên đại mạc, dẫn đầu nhóm nhân mã là một nữ tử tuổi tầm đôi mươi, cởi một con hãn huyết bão mã thần tuấn, dung mạo không tính là hoa nhường nguyệt thẹn song cũng xem là một cái xinh đẹp cô gái.

Khác chăng anh tư hiên ngang, mi tâm xăm lấy hai cái nữa mặt trăng hợp lại, từ môi anh đào xuống kẻ một đường chỉ đỏ. Đầu trên đeo lấy một cái trang sức hình bọ cạp màu vàng, tóc dài đến eo đen mượt.

Bên hông mang theo ba cái khô lâu màu vàng giống như Cạnh Kỳ, dung mạo của hai người có vài nét giống nhau, nàng là tỷ tỷ của Cạnh Kỳ, U tộc công chúa Tế Nguyệt.

“Công chúa điện hạ, qua quán trọ Nguyệt Nha, lại qua khỏi Cấm Môn, chính là tổ địa U tộc chúng ta, Thập Lý Âm Dương Giới .”

Một cái lão nhân đã ngoài bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng gương mặt phúc hậu, tay y cầm một cây cờ, tại đầu là một cái khô lâu, khô lâu hai mắt khảm hai viên ngọc tím hai bên mọc hai cái sừng trâu, tại khô lâu trên dài ra bốn cái lưỡi đao màu tím sắc bén.

Đây là vũ khí chuyên dụng của y, cũng là minh chứng cho thân phận Hữu Hộ Pháp của y ở U tộc, Đại Vu Sư thúc ngựa đến Tế Nguyệt công chúa chổ dừng lại, chậm nói.

Tế Nguyệt nghe xong nói : “ truyền thư cho Quỷ Tôn, nói bản công chúa đã đến Cấm Môn. Lập tức khởi hành đến Thập Lý Âm Dương Giới”

Phái đi Cạnh Kỳ cùng Quỷ Tôn cũng không để U Vương yên tâm, nhất là việc hắn đến Thăng Long sẽ bị kẻ khác phát hiện, thành ra để tăng thêm phần thắng còn phái thêm Tế Nguyệt mang theo thủ hạ đến tiếp ứng.

“ Đại đôi nhân mã một đường bôn ba, hiện tại người đã kiệt sức, ngựa cũng hết hơi”Đại Vu Sư nghe xong vội nhắc nhở khuyên.

Tế Nguyệt thúc ngựa chạy đi, cân nhắc hạ lệnh : “ truyền lệnh xuống, tạm nghỉ ở nhà trọ Nguyệt Nha”

“Aii” Đại Vu Sư thở dài một cái đáp ứng, sau đó dục ngựa đi theo sau.

U tộc thành viên lấy U tộc công chúa Tế Nguyệt đuổi đến Nguyệt Nha khách điếm, tại chổ nghỉ ngơi.

Tế Nguyệt đi vào trong Nguyệt Nha khách điếm bước trên cầu gỗ một lúc thì dừng lại, cười nói : “ thật không ngờ. Nơi này vậy mà lại có Xích Diễm Phúc Xà, loại kỳ độc này ta đã tìm rất lâu. Thật sự là tự nhiên đưa đến cửa”

Lời dứt, một đầu Xích Diễm Phúc Xà bò từ chân mà lên, trước khi nó há miệng cắn mình bàn tay tay trái bắt ngay cái đầu rắn, còn tay phải nhanh như chớp đem hai cái răng nanh độc bẻ đi, rồi quăng xuống hồ nước.

Đại Vu Sư thấy Tế Nguyệt xoay người trở lại cầu, thân hình như cơn gió di ảnh dời hình đến phía trước, chặn lại đường đi của Tế Nguyệt, nói : “ lão nô từng nghe công chủ nhắc qua nơi này. Công chúa được sinh ở trong cái miếu kia”

Tế Nguyệt hứng thú, xoay người lại nhìn cái ngôi miếu đổ nát phía trước. Nàng cũng không nghĩ ra mình lại sinh ra ở cái nơi như vậy.

Đại Vu Sư lại nói : “ ngày đó đại hoàng hậu khó sinh, chúa công U Vương đứng trên cầu, cầu phúc với Nguyệt Thần. Về sau công chúa được sinh ra bình an. Thế là liền ban tên, Tế Nguyệt”

“ Vậy thì ta nhất định phải vào xem” Tế Nguyệt lời dứt thân hình đã mau lẹ dừng đến Diêm Vương miếu phía trước.

Dù sau đối với nơi mình sinh ra, Tế Nguyệt cũng rất muốn xem một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK