Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tháng sáu.

Từ khi Thiên Ma Cầm hiện thế đã qua bốn ngày.

Trên giang hồ đất Tống, hoành không xuất thế một tên sát tinh, lục phái cao thủ, tính cả hắc bạch hai đạo, cùng các phương võ lâm thế lực, phàm là tiến đến tranh đoạt Thiên Ma Cầm đều không ai trở về.

Không ai biết hắn tên gọi là gì, chỉ biết hắn là kẻ bình phàm áp tiêu, mà phương hướng hắn đến là Tô Châu, hơn nữa tin tức hắn áp tiêu cho Hàn Tốn lại được các thế lực nhận được.

Cao thủ cùng thế lực không ít đã tụ hội ở Tô Châu trước, một số thì cử người chặn đánh cướp lấy ma cầm.

Hôm nay đã là ngày thứ 5 khi Thiên Ma Cầm hiện thế, so với các ngày trong thành người còn đông đúc hơn, bởi thông tin nhận được gả sát tinh kia đã gần đến Tô Châu, cho nên rất nhiều thế lực đều tập kết nhân mã.

Tô Châu thành cổng lớn.

“ Chà người không ít nhỉ” Thiên Trạch đã đổi một cái dịch dung khác khiến người không chú ý, một tấm áo khoát mà thẳng vào trong cổng thành, trên đường đi hắn cảm ứng được có vô số nhân thủ giang hồ ở trên đường, đối với những kẻ ra vào như hắn đều đưa mắt nhìn qua mấy lượt.

Thiên Trạch trên dường di chuyển hỏi han lấy người qua đường chổ của Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn.

Và sau đó họ lại tiếp tục đi qua mấy con đường nữa, thì đã tìm đến được trước cổng nhà của Hàn Tốn.

Chỉ là lúc này Hàn Tốn sơn trang bị người vây kín, cờ lá phất phới.

Liệt Hỏa cung, Quỷ cung, Tiên Nhân phong, Thiên Long môn.... chờ các đại môn phái nước Tống tụ hội ở nơi này.

“ Hàn Tốn là ai? có người nhờ ta từ Nam Xương chuyển đến một cây cầm, ra đây nhận tiêu” Thiên Trạch chộn một góc khuất rồi lấy ra hộp gỗ, khi đến gần phủ viện thì cao giọng nói.

Thanh âm của hắn vừa ra khiến cho chung quanh người ai nấy biến sắc, đồng loạt đưa mắt nhìn về, không ít kẻ đều rút binh khí ra.

Thiên Trạch bước đến trước cổng, mỗi bước lại ảo ảnh dời hình, cự ly không ngừng rút ngắn, thoáng chốc đã vào trong cổng trong, bỏ qua tầng tầng canh gác.

Đám thủ hạ các phái lập tức truy theo sau.

“ Các hạ xin chờ đợi trong giây lát, Hàn mỗ sẽ bước ra ngay.”

Từ trong trang vọng ra một đạo thanh âm, lời vừa dứt một đạo thân ảnh đã như một cơn gió thổi đến, tàn ảnh còn để lại phía sau, y dừng lại trước Thiên Trạch.

Người cao thì da mặt vàng như nghệ, đôi mày lưỡi kiếm cao xếch đến tận chân tóc, đôi mắt xem như mở và cũng như nhắm, trên người khoác một chiếc áo choàng, bên hông quấn lấy một đầu roi.

Ngọn roi từ cán đến đuôi đều trong suốt, có màu vàng nhạt. Đồng thời, giữa màu vàng nhạt ấy, lại thấy có một đường kim tuyến to cỡ bằng đầu ngón tay, chạy dài từ cán roi đến đuôi roi, khi ẩn khi hiện. Bởi thế, chỉ cần nhìn qua là ai ai cũng có thể biết đấy là một ngọn roi quý báu.

Roi gọi Kim Tiên là binh khí thành danh của Hàn Tốn, cây roi này đánh bại vô số tuấn kiệt giang hồ cũng như trảm thảo không ít tà phái người.

Cộng thêm việc lão có danh khí nghĩa hiệp rất tốt, cho nên tại đất Tống lẫn trung nguyên có không nhỏ danh vọng.

“ Sa!”

Liền y xuất hiện sau, sáu cái thân ảnh khác lập tức hiện ra, nam nữ đều có, mỗi cái đều tỏa ra khí tức áp bách, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Trạch.

Cả bọn đưa mắt nhìn quan sát, ai nấy ngưng trọng, bởi bọn họ nhìn không ra được y sâu cạn, tựa như một gả không biết võ công, nhưng thật là thế sao?

Không biết võ công lại dám nhận tiêu áp Thiên Ma Cầm, chỉ mấy ngày ngắn ngủi diệt không ít người tranh cướp, là sát tinh mới nổi của Tống quốc, bọn họ không nhìn thấu một là y có bí pháp hay là võ lực y còn trên bọn họ.

“ Kẻ nào là Hàn Tốn” Thiên Trạch hỏi.

Hàn Tốn ôm quyền thi lễ : “ Tại hạ chính là Hàn Tốn”

Thiên Trạch nói : “ trong hạp có một cây cầm, có người nhờ ta ủy thác cho ngươi”

Nói đến hắn quăng hạp gỗ đến trước, cả đám người kia đưa mắt nhìn, âm thầm đề phòng lẫn nhau.

“ Cảm tạ thiếu hiệp vận chuyển, chỉ là lão phu có thể hỏi là ai chuyển tiêu này hay không?” Hàn Tốn thăm dò, Thiên Ma Cầm lão cũng muốn nhưng lão cũng rõ kẻ áp tiêu đến chổ lão muốn đẩy thế lão thế khó.

Đây là củ khoai lang bỏng tay à, giữ nó lão có thể yên được với các thế lực khác hay không chứ?

“ Ta chỉ nhận áp tiêu, chỉ hỏi nơi đến” Thiên Trạch trả lời, sau đó vung hạp gỗ đến trước.

Hàn Tốn lập tức đưa tay nhận.

Chỉ là mấy kẻ ở bên cũng muốn sở hữu, bọn họ lần lượt ra tay, ai nấy dùng nội lực tranh giành.

Nhất thời hạp gỗ liền bị nhiều luồng nội lực bất đồng giằng co.

“ Phanh!!”

Hạp gỗ vở nát, cầm trong rốt cuộc hiện ra.

Hàn Tốn vị trí gần nhất với đàn lại thêm binh khí dài, cộng thêm hắn không chỉ một mình mà còn có sư phụ của con gái mình là Hỏa Phụng Tiên Cô trợ giúp, hắn thành công đem cây cầm này lấy về tay.

“ Chờ đã.... đây không phải là Thiên Ma Cầm....”

Giữa lúc các chưởng môn đại phái hoặc là giang hồ danh túc nhìn chằm chằm vào cầm trên tay Hàn Tốn, một cái nam tử đứng sau Hàn Tốn không có tham dự vào tranh đoạt cất lời.

Y một bộ bạch y cầm một thanh quạt xếp, ngoại hình tuấn lãng tuổi tầm ba mươi đổ lại, nhưng thực tế y đã là tứ tuần có hơn, có thể đứng cùng Hàn Tốn đám người lẫn ở trong sơn trang của y và liếc mắt nhận ra không phải Thiên Ma Cầm, hiển nhiên y không phải là kẻ đơn giản.

“ Không phải Thiên Ma Cầm....”

“ Ý là gì?”

Đám người nghe được xao động thốt lên.

Hàn Tốn lúc này nghi hoặc, thử đem tay sờ lên dây đàn, hắn vừa chạm lên lập tức khiến cho đám người ở bên kinh sợ, nhao nhao ngăn lại hoặc chất vấn.

“ Hàn huynh, huynh cứ gãy đi, cây đàn này không phải là Thiên Ma Cầm đâu?” áo trắng nam tử nói.

“ Vậy tại hạ mạo muội” Hàn Tốn nghi ngờ, trước khách sáo một câu, sau đó búng nhẹ tay lên cây cầm.

Quả nhiên chỉ là một cây cầm bình thường, chỉ ngân vang mà không tạo nên sóng âm công kích nào cả.

“ Crac” Hàn Tốn giận, tay tụ lực đem cây cầm hủy, lớn tiếng : “ tiểu hữu, ngươi là đang trêu đùa lão phu”

Theo Hàn Tốn gãy dây đàn, cả đám liền nhận rõ thật hư, đem Thiên Trạch vây thật chặt lại, khí thế tỏa ra hùng hổ cất lời.

“ Tiểu tử Thiên Ma Cầm ở đâu?”

“ Khốn kiếp! bị hắn lừa”

“ Nói! Mau giao ra, bằng không ngươi chết chắc rồi”

“Tiểu tử thúi, Thiên Ma Cầm ở đâu?”

Thiên Trạch không chút sợ hãi nào, lạnh nhạt nói : “ ta chỉ áp tiêu, có nói là áp Thiên Ma Cầm ư? bọn các ngươi bây giờ lại muốn ta giao ra thứ mà ta không sở hữu à!”

Một cái trung niên Nữ tử mặc Đạo gia y phục cầm phất trần, bà ta chính là Hỏa Phụng Tiên Cô, mặc dù học đạo nhưng tính khí lại nóng như lửa, lớn giọng : “ tiểu tử, ngươi nhận Thiên Ma Cầm lại đem nó giấu đi đâu rồi”

Bọn họ ở đây ai mà không biết có một tiểu tử nhận tiêu ở Phi Hổ Tiêu Cục, Thiên Ma Cầm tái xuất từ đó, mà mấy ngày nay bao nhiêu kẻ tranh đoạt cũng bị y giết, bây giờ nói Thiên Ma Cầm không có, bọn họ há có thể tin được.

Mười phần là tên này đã giấu đi và lấy cây cầm khác giả vào, toang định lừa bịp cả bọn họ.

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ làm sao, bây giờ không thấy thứ đồ các ngươi muốn, muốn giết người truy cầm rồi, không hổ là đại phái của nước Tống, quả thật để ta mở rộng tầm mắt, đúng là bọn trộm cướp trá hình khoát lên vẻ ngoài đạo mạo. Có phải thấy ta dể ăn hiếp hay không? nếu cảm thấy dễ thì sao không lên đi, xem ai giết ai trước”

Lời hắn như những cái tát vào mặt đám người ở đây.

Những kẻ ở đây đều là người có địa vị ở giang hồ đất Tống, không là chưởng môn một phái cũng là người có ảnh hưởng trên giang hồ, mặc dù ai nấy đến đều muốn Thiên Ma Cầm hận không giết người đoạt bảo, chỉ là ở trước mặt nhiều kẻ cũng không thể trực tiếp được.

Hơn nữa kẻ áp tiêu cũng không phải là kẻ dể dàng tiêu diệt được, bởi gần đây chiến tích của y không nhỏ chút nào, mà trong những kẻ y giết cũng để cho các đại môn phái kinh sợ.

Cho nên dù y có một người đi nữa, song cũng không có ai dám động thủ trước, bởi bọn họ kiêng kỵ.

Kiêng kỵ y thực lực và kiêng kỵ kẻ đứng sau ủy thác uy, hoặc là chính y muốn mượn Thiên Ma Cầm thu hút giang hồ đất Tống đến Hàn phủ.

“ Các vị” Hàn Tốn lúc này đã lãnh tĩnh lại, đưa tay lên ngăn lại, nói : “ lão phu vừa rồi thất thố khiến cho tiểu hữu chê cười, chỉ là lão phu cùng những người ở đây hay tin Thiên Ma Cầm hiện thân ở Phi Hổ Tiêu Cục, mà tiểu hữu là người áp tiêu, gần đây Thiên Ma Cầm đã gây gió tanh mưa máu nước Tống, bao nhiêu người tranh đoạt nó mà chết thảm, lúc nãy là lão phu thất thố, tiểu hữu áp tiêu vất vả, lão phu sẽ cho người hậu đãi, cùng cung tiễn tiểu hữu”

Thiên Ma Cầm là củ khoai lang bỏng tai, có kẻ đứng sau muốn ném đến chổ hắn để hắc bạch hai phái tranh đoạt, khiến nhà hắn vì kiện chí bảo này mà nhà tan cửa nát, bây giờ không có lại hay.

Bởi khi đó hắn không sở hữu Thiên Ma Cầm, mà bí mật này chỉ có kẻ áp tiêu mới biết, hắn bây giờ chỉ hận không đem tên sát tinh này đưa đi nhanh, sau đó có muốn hay không thì ra ngoài phủ viện hắn hãy tính.

“ Không được!”

“Tiểu tử này biết Thiên Ma Cầm, há lại để hắn đi”

“ Đúng đấy”

Nhiều người cũng nhận ra ý đồ của Hàn Tốn song nhiều kẻ không nghĩ đến, lập tức nhao nhao nói lên.

“ Các vị, xin cho Đông Phương Bạch nói một lời”

Lại lần nữa bạch y nam tử cất lời, y đi ra và nói dẫn dắt sự chú ý của quần hào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK