Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau.

Lôi Vô Kiệt một đường chạy như điên, rất nhanh liền chạy nhanh tới Tuyết Nguyệt Thành trung. Hắn lên núi luyện kiếm được ba ngày ngắn ngủi lại bị sư phụ đá xuống núi cho dạo chơi.

Trước cùng mình sớm chiều chung đụng Tiêu Sắt cùng Đường Liên, đến trong thành liền muốn đi tìm bọn họ. Nhìn xung quanh một phen, phát hiện một bóng người quen thuộc.

Màu da tái nhợt, thân hình thon dài, mặc màu trắng áo khoác ngoài, phía sau viết một cái thật to "Đánh Cuộc" chữ, đang là hôm đó Đăng Thiên Các tầng thứ mười ba thủ các người Lạc Minh Hiên.

Hắn đứng bên người một cái mặt mũi dáng đẹp, vóc người uyển chuyển, giữa hai lông mày mãn là phong tình cô gái, nhìn hình dáng bất quá chừng hai mươi, nhưng Lôi Vô Kiệt lại biết nàng là danh chấn thiên hạ Lạc Hà tiên tử Duẫn Lạc Hà. Bởi vì nàng cũng mặc một bộ cơ hồ giống nhau như đúc màu trắng áo khoác ngoài, chỉ là phía trên kia cái "Đánh cuộc" chữ còn phải lớn hơn một chút.

"Lôi Vô Kiệt?" Lạc Minh Hiên hướng hắn không có hảo ý cười một tiếng: "Thiếu ta kia tám trăm hai chứ ?"

Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái, không biết nói sau cho phải cũng may rất nhanh sau đó, Duẫn Lạc Hà lên tiếng : “Người thua còn có tư cách đòi tiền? Đừng cho ta mất mặt”

Duẫn Lạc Hà bước lên trước, mặc dù là nổi giận quát, nhưng thanh âm vẫn nhu mỹ dễ nghe, cười nhìn về Lôi Vô Kiệt: "Ngươi liền là Lôi Vô Kiệt, ta là Duẫn Lạc Hà."

"Lạc Hà tiên tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Lôi Vô Kiệt thụ sủng nhược kinh, vội vàng ôm quyền.

Duẫn Lạc Hà yêu kiều cười một tiếng: "Hôm nay làm sao xuống núi, sư phụ ngươi chứ ?"

"Sư phụ nói muốn bế quan, để cho ta mấy ngày nay thật tốt ở dưới chân núi đợi, không nên quấy rầy hắn." Lôi Vô Kiệt đáp.

Duẫn Lạc Hà như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Bế quan? Chẳng lẽ là lại phải có bạn cũ tới?"

Lôi Vô Kiệt không có nghe rõ, hoặc nói: "Tiên tử nói gì?"

Duẫn Lạc Hà phục hồi tinh thần lại, cười lắc đầu một cái: "Không có gì, để cho ngươi bây giờ phải đi nơi nào?"

Lôi Vô Kiệt khẽ cau mày: "Ta muốn tìm ta một người bạn, liền là cùng ta cùng nhau vào thành người bạn kia."

"Tiêu Sắt sao?" Lạc Minh Hiên khẽ cười một tiếng.

"Lạc huynh đệ cũng biết hắn?" Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.

"Không chỉ là ta." Lạc Minh Hiên ngửa đầu nhìn về xa xa, "Cả cái Tuyết Nguyệt Thành người, đều đã biết hắn. Sư phụ, ngươi đoán, hôm nay cần phải bao lâu mới có thể đến chúng ta Lạc Hà điện. Ta đánh cuộc một khắc đồng hồ."

Duẫn Lạc Hà nghe được "Đánh cuộc" hai chữ, ánh mắt sáng lên liền nói: "Ta đánh cuộc bây giờ."

Vừa dứt lời, có một bóng người từ đại điện nóc nhà một cướp lên, hướng bên này cấp tốc chạy tới. Cả người áo xanh, mặt mũi tuấn tú, đang là kia Tiêu Sắt.

"Một ngày so với một ngày nhanh a." Lạc Minh Hiên cảm khái.

"Tiêu Sắt!" Lôi Vô Kiệt vội vàng hô to.

Tiêu Sắt nghe được thanh âm sững sốt một chút, bước chân chậm mấy phần, chỉ thấy phía sau một cán ô kim sắc trường thương đã đuổi tới, hắn né người trốn một chút, ống tay áo nhưng vẫn bị trợt rớt một vết thương.

Hắn nổi giận nói: "Ngươi biết ngươi vạch là cái gì? Là Vân Yên Tế Miên! Một ngàn hai một thất"

"Ta quản ngươi là cái gì!" Mặt đầy không quan tâm cô gái nhất thương đập xuống.Tiêu Sắt khó khăn lắm tránh thoát, tiếp tục tăng nhanh nhịp bước về phía trước cấp tốc chạy.

"Đạp Vân Bộ quả nhiên là đệ nhất thiên hạ khinh công. Thiếu niên này không có nửa điểm nội lực, nhưng cơ hồ mới có thể có Tự Tại Địa Cảnh cấp bậc cao thủ mới có khinh công tiêu chuẩn." Duẫn Lạc Hà nhìn Tiêu Sắt thân hình, thở dài nói.

Tiêu Sắt một bên cấp tốc chạy, một bên hô lớn: "Lôi Vô Kiệt!"

"Tới." Lôi Vô Kiệt ăn ý đi về trước bước ra một bước, hướng về phía ngày đánh ra một quyền. Có điều rất nhanh cơ thể hắn lập tức cứng ngắc, gương mặt nhanh như con ruồi một dạng khi hắn thấy được một thân ảnh nam tử lóe lên xuất hiện trước người, nhanh chóng đem hắn chế trụ.

“ Ngay cả nhà ta Thiên Lạc, ngươi còn muốn đánh, chán sống rồi” Đế Thiên An cho hắn một cái cốc đầu rồi mắng.

“ Ai là của ngươi, hỗn đản” Tư Không Thiên Lạc mặt đỏ bừng lên giận dữ.

Đế Thiên An tiếu ý thân ảnh lại xuất hiện bên cạnh Lạc Hà, cười nói : “ Lạc Hà, có nhớ ta không?”

“ Nhớ ngươi, ngươi nằm mộng” Lạc Minh Hiên lớn giọng nói, có điều rất nhanh sau hắn run cầm cập lên khi một đạo kiếm khí xoẹt qua người hắn “ Xuy” một tiếng đem lọn tóc mai của hắn cắt rớt đi.

“ Người lớn nói chuyện, ở đâu ra trẻ nhỏ om sòm, Lạc Hà nhìn xem tên đồ đệ của nàng thật không hiểu phong tình gì cả?”

Lạc Hà một chưởng vổ ra, gương mặt đỏ lên khi vòng eo mình bị đối phương bắt lấy, nhưng đối phương lại lanh như thiểm điện, thoáng cái lại hiện qua bên trái, nàng bổ thêm một chưởng song lại không đánh trúng đối phương, cả giận nói : “ đồ đệ của ta, nào đến phiên ngươi dạy dỗ”

Đế Thiên An xuất hiện gần Lôi Vô Kiệt gật gù, thân ảnh lại thoáng biến mất đả xuất hiện bên cạnh Tư Không Thiên Lạc, tay ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo vào lòng, còn hôn lên má đối phương : “ chỉ có Thiên Lạc nhà ta là hiểu chuyện, đến bảo bối”

“ Dâm tặc, ta muốn giết ngươi” Tư Không Thiên Lạc tức mà không làm gì được, chỉ có thể giận dữ mắng mỏ.

Đế Thiên An hoàn toàn không nghe lấy, trêu chọc mỹ nữ mấy ngày qua chính là công việc thường ngày của hắn. Thân ảnh không ngừng né đi các đầu mũi thương khi không còn chế trụ nàng, cười nói : “ võ công nàng kém quá, nếu hôn ta một cái, ta dạy cho nàng một bộ võ công, có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ”

“ Hừ, ta thèm vào” Tư Không Thiên Lạc mắng lấy.

Lôi Vô Kiệt một bên ánh mắt say mê nhìn nam tử kia, đây là người có thể cùng sư phụ hắn giao chiến, một thân tung hoành kiếm thuật để hắn mê mẩn, hơn nữa ngoài kiếm thuật ra công phu quyền cước cả bản lĩnh đao thương bất nhập kia, cũng để cho hắn say mê, là đỉnh tiêm cường giả.

“ Đừng nhìn, người ta chỉ hứng thú với mỹ nhân” Tiêu Sắt đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, mấy ngày trôi qua hắn làm sao không biết sự tích của Đế Thiên An đây, đa số thời gian chính là ở Vụ Vũ Hiên đánh đàn vẻ tranh, được các cô nương trong thành mến mộ, trêu chọc Kiếm Tiên Lý Hàn Y, Lạc Hà tiên tử có thể nói hắn là nhân vật phong vân nhất trong thành.

“ Nói bậy” Đế Thiên An xuất hiện bên cạnh Lôi Vô Kiệt, rồi thần côn nói : “ tiểu đệ số 3 lại đây”

“ Ngươi muốn thu ta làm đệ tử” Lôi Vô Kiệt liền nhảy vào miệng hớn hớ nói : “ nhưng mà ta đả có hai sư phụ rồi”

“ Cốc” Đế Thiên An cho hắn một cái cốc đầu, trừng hắn một cái, cười nói : “ thu đồ, từ trước đến nay ta không thu đồ. Tiểu tử ngươi với ta rất có duyên, ta truyền cho ngươi Tung Hoành kiếm pháp, hy vọng ngươi đem bộ kiếm pháp này phát dương quang đại”

“ Hả, không thu đồ đệ, thật truyền dạy cho ta” Lôi Vô Kiệt sửng sờ lên, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy để hắn gặp được.

Mà không chỉ Lôi Vô Kiệt, những người còn lại cũng ngây ngẩn lên, bọn họ cũng không ngờ Đế Thiên An lại không cần thu đồ, truyền dạy võ công cho Lôi Vô Kiệt đây. Tung Hoành kiếm pháp họ đả thấy, có thể cùng Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên so chiêu, nào phải là kiếm pháp tầm thường đây.

“ Ân” Đế Thiên An cười nói, bàn tay thò vào ống tay áo của mình lại câu thông với không gian bên trong người lấy ra một tập sách đem cho hắn, cất lời : “ thiên hạ loạn lạc, thương sinh đồ thán, triều đường giang hồ, duy ta tung hoành. Tung hoành kiếm pháp do ta lấy đạo của thiên địa mà sáng tạo ra, tung kiếm hay hoành kiếm chỉ có một chiêu, nhưng mỗi chiêu lại thiên biến vạn hóa, biến ảo khôn lường. Hoành kiếm công ở kỷ cầu sắc bén...”

Lôi Vô Kiệt nghe say mê, nghe đến đoạn này lại nhớ được đêm đó liền chen ngang : “ gọi là mở. Tung kiếm công ở thế cầu thực dụng gọi là đóng. Tách nhập người, tung hoành đạo. Tung Hoành hợp nhất khó người cản nổi”

Đế Thiên An đem cuốn sách đưa cho hắn, lại trang bức nói : “ thi triển tung hoành chi thuật cần nhớ lấy hai chữ, là quyết và chọn”

“ Quyết và chọn” Lôi Vô Kiệt cùng đám người thốt lên.

Đế Thiên An gật đầu nói : “ Quyết đoán ra giá trị cao thấp sau đó lựa chọn, quyết trước chọn sau là vị lợi. Cái gọi là Quyết tình định nghi, chính là phải quyết đoán, làm chuyện có giá trị nhất, đáng để làm nhất. Nhận rõ được năng lực cực hạn của mình đưa ra phán đoán hữu hiệu nhất trong thời gian ngắn nhất. Cho dù đối với kết quả bất lợi tiến hành bổ cứu và lợi dụng nó”

Ngừng một chút lại nói : “ Chọn trước quyết sau, là vì nghĩa. Song trong thế giới rộng lớn bao la này, lợi và nghĩa rốt cuộc nên có thứ tự trước sau nặng nhẹ thế nào, đó chính là tung hoành chi thuật người thi triển. Mỗi một người đứng trước sự lựa chọn, đều sẻ cân nhắc đúng và sai. Song tiêu chuẩn đúng sai chỉ là tương đối, tiêu chuẩn đúng sai không ngừng thay đổi.

Mỗi một quyết định đều sẻ sinh ra một kết quả, phải hiểu rằng mỗi khi lựa chọn thì phải đối mặt với kết quả đó. Còn nếu đả không cần quan trọng với kết quả, đáp án đả không còn quan trọng. Vậy thì hảy dung kiếm trên tay ngươi thi triển tung hoành chi thuật, để người trong thế gian định nghĩa đâu là đúng, đâu là sai”

Nhìn đám người xung quanh ngây người nhìn mình, nhất là Lôi Vô Kiệt ánh mắt như sao nhỏ tràn đầy sùng bái, trong lòng vui vẻ khi trang bức thành công, hai tay hợp nắm tung hoành khí tức lập tức như hồng thủy tràn ra, một ngang một dọc lan tỏa xung quanh, mặc cho thiên quân vạn mã cũng có thể mình ta ngang dọc.

“ Quyết và chọn, quyết trước chọn sau là lợi, chọn trước quyết sau là nghĩa” Lôi Vô Kiệt cầm trên tay quyển sách, lẩm bẩm nói rồi gãi gãi đầu : “ cái kia, ta cũng không hiểu lắm, nghe dường như rất lợi hại”

Đế Thiên An mắt nhắm lại, sau đó một cước đem Lôi Vô Kiệt đá văng đi : “ uống công ta nói nhiều với ngươi như vậy, còn trang cái vẻ mặt hiểu ra làm gì, không hiểu vậy nhìn bí tịch đi”

“ Ai u” Lôi Vô Kiệt té bổ nhào trên mặt đất, cười hì hì đem cuốn tập cất đi.

Đám người nhìn Lôi Vô Kiệt một bộ ngu ngu ngốc ngốc, trong lòng hâm mộ lên, đồng thời trong lòng thật sâu nể phục vị công tử vô song này. Theo những gì hắn nói, bộ kiếm pháp kia là do hắn sáng tạo ra, lấy đạo của thiên địa nghĩ ra một bộ võ công chỉ có nhất đại tông sư mới có thể làm ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK